Chương 74--75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 74:

Đột nhiên cậu thoát khỏi vòng tay của Jiyong, có lẽ là định mệnh, chiếc cốc trên tay cậu rơi xuống mặt đất, phịch một tiếng, giống như trái tim bọn họ vỡ vụn, chiếc cốc đã không còn, cả đời bọn họ cũng đã không thuộc về nhau.Hyunseung nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, môi của cậu khẽ nhúc nhích, ngón tay nắm chặt, không còn cảm giác đau.Jiyong cũng lặng người đi, ngơ ngác nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, cho đến khi Hyunseung rời khỏi bàn tay hắn, chạy về phía trước, trong mơ hồ, có thể thấy những giọt nước mắt lưu lại dưới cằm cậu, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh, xinh đẹp và đau thương.

"Seungie..."

 Khi Jiyong kịp phản ứng lại, đã không còn thấy hình ảnh của Hyunseung, hắn nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy cậu.Giống như cậu đã biến mất khỏi thế gian này, cho dù hắn có đi tìm thế nào, cũng không thể tìm được, hắn chỉ có thể mỗi ngày chờ đợi ở đây, nhưng khi hắn chờ tớ lúc gặp cậu, cậu lại đi nơi nào?Hắn ngồi xổm xuống, hàng lông mày nhíu chặt lại, trên mặt sự đau khổ bao trùm, tay hắn cẩn thận nhặt lên từng mảnh vỡ nhỏ.Một đôi giày cao gót đứng trước mặt của hắn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng quá, rồi lại tiếp tục nhặt những mảnh vỡ.

"Kwon Jiyong, anh coi tôi là cái gì, người làm ấm giường cho anh sao? Tôi là vợ anh, anh vẫn còn muốn có người kia sao, làm sao anh có thể "

Goo Hara hung hăng giậm chân mình, cô không bằng người kia sao?Rõ ràng họ đã kết hôn, mỗi ngày đều ngủ trên một giường, mỗi ngày đều làm những chuyện thân mật nhất giữa nam nữ, vì sao, trong lòng của hắn không thể quên người đó.Kwon Jiyong đứng lên, đưa tay vào trong túi áo, nhìn Hara.

"Đúng, cô là vợ tôi, xứng đáng với cái danh vợ tôi, cơ thể của tôi đưa cho cô, hôn nhân cũng cho cô, tự do cũng cho cô, thế nhưng..." Hắn chỉ chỉ vào ngực mình, chỉ vào trái tim hắn, "Nơi này, vĩnh viễn đều thuộc về cậu ấy, không có ai khác có thể thay thế."

Hắn nói xong, cũng không nhìn cô, xoay người đi, hắn không biết cô đã dùng biện pháp gì để Yong Junhyung đưa ra điều kiện này, dùng chính cuộc đời sau này của mình để cứu lấy tập đoàn G.D, hắn chấp nhận, hắn làm, cho nên đây là sự trừng phạt đối với hắn, hắn đã mất đi người mình yêu nhất.Chỉ là, Seungie không làm gì sai cả, vì sao lại bắt cậu chịu tất cả mọi chuyện, hắn đã phản bội cậu, tất cả vết thương của cậu là do hắn gây lên.Goo Hara đứng sau lưng hắn, trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi những gì hắn vừa nói, ý tứ của hắn có phải là hắn vẫn yêu người đó, còn cô chẳng là gì trong trái tim hắn.

"Jun, em rất sợ," cô đột nhiên quay đầu lại, giang hai tay ra ôm lấy người đàn ông không biết đứng từ sau cô từ lúc nào, dường như chỉ cần cô cần hắn, hắn nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh cô, vô điều kiện ở bên cô, giúp cô.

"Jun, em rất sợ cậu ta sẽ xuất hiện, hắn nói trái tim hắn thuộc về cậu ta, anh nói xem, cậu ta có phá hỏng tất cả những gì em vất vả để có được hay không?" Cô dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Junhyung.

"Cậu ta sẽ không thể cướp đi cái gì của em, cái gì là của em, sẽ không ai cướp đi được." Ánh mắt hắn lạnh lùng, lông mày hắn nhíu lại có chút ý nhạo báng, hắn không hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên ý nghĩ đùa cợt.

Chương 75:

Yong phu nhân của ta, việc hôm nay cậu làm, thật là quá tốt.Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô gái trong lòng, mùi hương trên tóc cô khiến hắn có chút say mê, nhưng lần đầu tiên, tim của hắn cảm thấy xa lạ.

Hyunseung vô hồn về tới biệt thự nhà họ Yong, nơi này thật sự rất lớn, chỉ có điều tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh lẽo, cậu đi vào, bàn tay luôn đặt trên lồng ngực. Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch, cậu nắm chặt áo trên người mình, cảm nhận đau đớn từ con tim, cậu không thể chịu nổi nữa, cậu dùng sức hít thở, dần dần buông tay xuống.Trong tay cậu trống trơn, cái gì cũng không còn.Chiếc cốc đó, cậu lại nắm chặt bàn tay của mình. Đầu ngón tay đau đớn.

Cậu ngồi trên ghế sa lon, đây là chỗ Junhyung thường ngồi, chiếc bàn trà xinh đẹp làm từ đá cẩm thạch, trên mặt bàn vẫn còn những tờ báo buổi sáng hắn còn chưa xem hết, vẫn là những thông tin về các doanh nghiệp, cậu thấy rất phức tạp, không thể hiểu được.Cậu khẽ cúi mặt xuống, trước mắt hiện lên một tầng sương mù, tất cả đều mờ nhạt, cho đến khi cậu ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ đầy sự chua xót.Cậu không ngừng hít thở, đôi mắt khẽ chớp, hàng lông mi đã ướt đẫm.Không biết qua bao lâu, khi sự khó chịu đã vơi bớt, cậu mới đứng lên, cảm giác cả người không còn chút sức lực.Cậu đi về phía phòng bếp, cho dù là muốn đi nghỉ ngơi, rất muốn ngủ một giấc thật sâu, cậu vẫn nhớ, vị Yong tiên sinh đó, sắp trở về rồi.

.Đứng trong phòng bếp, cậu đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, không biết cuộc sống của cậu rồi sẽ ra sao, không có mục đích, cậu như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, chỉ có thể ở mãi nơi này, nếu như vì yêu hắn, cậu sẵn sàng chặt gãy đi đôi cánh của mình, nhưng bây giờ cậu không yêu hắn, vẫn phải chấp nhận từ bỏ sự tự do của mình. Có khi cậu vẫn có thể đổi lại sự tự do của mình, nhưng cậu vẫn chọn nhà.

Trong phòng bếp liên truyền tới những âm thanh thái gọt. Rất nhanh sau đó, cậu đem đồ ăn bưng lên trên bàn, giống như những ngày qua... Cậu nhìn đồng hồ, bình thường giờ này hắn đều đã ngồi trên ghế sa lon chờ ăn cơm, hôm nay, vẫn chưa về sao?Có phải công ty quá bận, cậu biết, quản lý một công ty lớn, nhất định sẽ rất bận rộn, về muộn cũng là chuyện bình thường.Cậu ngồi trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, thực sự cũng không hẳn là đang đợi Junhyung, cũng không phải là trông mỏi con mắt, cậu chỉ lo lắng đồ ăn mình làm, nếu bị nguội lạnh, sẽ rất khó ăn, rất lãng phí.

Lại chờ thêm một lát, cậu đứng lên, đi hâm nóng lại thức ăn, cánh cửa sau lưng cậu mở ra, cậu có chút bất ngờ, hơi xoay người lại, cậu cảm nhận được mùi thuốc lá theo làn gió lướt qua mũi cậu, sau đó là một mùi nước hoa của phụ nữ."Jun à, không cần vội vã như vậy, chúng ta đi về phòng." cô gái trong lòng Junhyung thỉnh thoảng lại uốn éo thân thể gợi cảm, bộ ngực căng tròn cọ cọ trên ngực Junhyung, trêu đùa hắn.  [[ omo, nó lại dắt gái về nhà=="]]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net