Chương 75-76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75:

Hàng lông mi dài khẽ động, một giọt nước trong suốt lăn xuống từ khóe mắt, rơi trên mu bàn tay của hắn, Junhyung cả kinh, cảm giác cả bàn tay nóng lên, hắn vội rút tay lại, đặt Hyunseung nằm trên giường.Hắn đinh đứng lên, phát hiện bàn tay nhỏ bé đang kéo góc áo hắn.

"Chồng, đừng đi.... Xin anh," lông mày cậu nhíu chặt lại, đôi môi tái nhợt run lên, vẻ mặt mệt mỏi."Xin anh... Đừng đi..." Ngón tay cậu dùng sức kéo góc áo hắn, tuy hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng trong ý thức, cậu không muốn hắn rời đi, vĩnh viễn không muốn.

Junhyung nhắm mặt lại, khi mở mắt ra, lại ngồi xuống bên giường, hắn kéo chiếc chăn lại cho Hyunseung, tay chạm nhẹ vào má cậu, không chủ ý xoa nhẹ, hắn không hề biết, lúc này đây, trên mặt hắn có bao nhiêu đau xót, yêu thương giành cho cậu.Điện thoại hắn vang lên, hắn vội vàng cầm lên nhìn, trực tiếp tắt máy, bởi vì tiếng chuông điện thoại khiến Hyunseung đang ốm khó chịu nhíu mày. Hắn để điện thoại về chế độ im lặng, ngay sau đó màn hình lại sáng lên, một cuộc lại một cuộc. Đều là một người gọi.

Goo Hara...

Hara dùng sức năm chặt điện thoại lại, cô khó chịu giậm chân, lại gọi tiếp một cuoc, bên kia vẫn không ai nghe máy, cô ở đây đã chờ hơn một giờ, Jun chỉ đi thay một bộ quần áo, sao lại lâu như vậy chưa quay lại, có phải người kia lại câu dẫn hắn, để hắn quên cô đang chờ hắn, bản thân cô đã quên Hyunseung mới chính là vợ hợp pháp của Junhyung, nếu như nói ai là bên thứ ba thì chính cô mới đúng, cô chính là người thứ ba đẽ xen vào cuộc hôn nhân của bọn họ.Cô tức giận bắt một chiếc xe, ngồi lên, vẻ mặt tức tối, khiến tài xế thấy ớn lạnh, một cô gái xinh đẹp, gương mặt lại dữ tợn như vậy, không chừng giống như cọp mẹ ác độc, là người không tốt a.

"Nhìn cái gì vậy, lái xe mau." Hara tức giận nhíu chặt mày, "Nhìn nữa, tôi móc mắt anh, kẻ háo sắc, ai cũng muốn nhìn, cũng không xem lại bộ dạng của mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ đi." tài xế khẽ nhíu mày, sau đó quay mặt không thèm nhìn lại.Một cô gái như vậy, có cho hắn nhìn tiếp, hắn cũng không thèm, ác mộng.

Tài xế nói, "Chị gái à, thật xin lỗi, xe này của tôi vừa xấu vừa không tốt, không thích hợp cho cô ngồi, mời cô nhấc cái mông cao quý của cô, đi tìm xe khác mà đi," tài xế nói xong, trực tiếp mở cửa xe, làm tư thế mời.Đây là lần đầu tiên Hara bị người ta đuổi xuống xe, muốn nói lý với hắn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mời cô xuống xe, cô chỉ có thể nhấc chân xuống xe, sau đó dừng lực đóng cửa xe thật mặt, Hara cô còn không thèm đâu.Xe ta xi nhanh chóng rời đi, còn muốn chọc tức Hara để khói nóng thổi vào người cô.

"Tên chết tiệt, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa," cô chỉ chỉ vào chiếc xe đã chạy xa tít rồi mắng to, không hề giống một người mẫu xinh đẹp mà giống như một người đàn bà chanh chua chửi bới người khác.Cô thở phì phì tiếp tục vẫy một chiếc xe khác, đi tới tập đoàn Pali, Jang Hyunseung, tất cả những gì tôi phải chịu hôm nay nhất định sẽ trả lại hết cho cậu, Hara đem toàn bộ đổ lên đầu Hyunseung, nếu như không có người đó, Jiyong sẽ là của cô, Junhyung cũng sẽ là của cô. Cô cũng không cần phải chật vật như bây giờ, đến một tài xế ta xi cũng dám bắt nạt cô, cô quên rằng bây giờ mình là Kwon phu nhân.... Và chỉ là tình nhân của Junhyung.

Hara tựa vào ghế, nhắm mắt lại, khóe mắt được kẻ đen cong cong, sự trong treo đã sớm biến mất trong đôi mắt kia.Junhyung đưa tay đặt lên trán cậu, sau đó cúi đầu chạm trán hắn vào trán cậu, cảm giác cậu đã hạ sốt, mới có chút thoải mái, hắn mở di động ra, màn hình thông báo các cuộc gọi nhỡ, ngoài THara còn có Kikwang. Nhìn điện thoại di động một lúc, hắn khẽ mím môi, dường như mỗi lần hắn đến trễ đều do chàng trai này.

Hắn cẩn thận kéo bàn tay nhỏ bé của Hyunseung đang nắm áo hắn ra, ngón tay cậu thật nhỏ, dường như chỉ cần hắn dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, tay Hyunseung không ngừng muốn lôi kéo gì đó, sắc mặt Junhyung ngày càng không tốt, nếu hắn cứ ở đây như vậy hôm nay sẽ không thể đi làm được. Suy xét, hắn đứng lên, đi ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa. 

Lại nghe được giọng nói giống như khóc của cậu..."Chồng... Chồng... Xin anh... Đừng đi..."Cả người hắn cứng lại, cuối cùng hắn vẫn quyết rời đi. Hắn đóng cửa lại, đem toàn âm thanh nhốt lại trong phòng, hắn không hề phát hiện, lúc này tay hắn đang dùng sức như thế nào.Hắn đi vào thư phòng của mình, thay một bộ quần áo, vừa xuống tầng đã nhìn thấy một bàn ăn, không biết vì sao, lòng hắn lại càng khó chịu, hắn ngồi trên ghế, cầm một đôi đũa, không để ý thức ăn này đã nguội lạnh sau một đêm, bắt đầu ăn.Đồ ăn cũng không vì nguội lạnh mà mất đi hương vị, hắn cảm giác ăn thật ngon, thậm chí hắn đã quên, đã bao lâu hắn không nếm qua những món ăn này.

Hắn ăn thật nhiều, thật nhiều, cho tới khi cảm thấy không thể ăn được nữa hắn mới đặt đôi đũa xuống, hắn cầm khăn lau bên cạnh lên lau khóe miệng rời đứng lên.Bây giờ, hắn đã muộn một giờ đồng hồ.Công ty bởi vì hắn đến chậm mà có không ít bão gió, đầu tiền là vị người mẫu đứng đầu công ty Goo Hara luôn cáu kỉnh khó chịu, một hồi nói quần áo không hợp, một hồi nói ánh sáng đèn không tốt, một hồi lại nói mệt mỏi, thật khó hầu hạ, làm cho tiến độ buổi chụp chậm hắn, thực ra quảng cáo này không phải không có cô là không xong, nhưng là do tổng tài yêu cầu, cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo.

Kim LiLi đã sớm hoàn thành buổi chụp của mình, sau đó đứng ở một bên uống nước, cô uống từng ngụm nhỏ, nhìn vẻ mặt Hara như cả thiên hạ thiếu nợ cô, khóe môi khẽ nhếch lên, phụ nữ thông minh là chuyện tốt chính là không thể quá thông mình, nếu không, một ngày nào đó, sẽ bị sự thông minh của mình làm tổn thương, khi đó, muốn thay đổi cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chương 76:

Cô chỉ là lãnh đạm nhìn, lời đồn đãi trong công ty không phải cô không biết, nhưng biết cũng sẽ không có hứng thú tham gia, có khi, cứ giữ lại cho mình là tốt nhất, không thể không nói Junhyung chính là một người đàn ông cực phẩm, nhưng hắn không thuộc về cô, mãi mãi đều không thuộc về cô nên cô không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn.Điện thoại di động Hara vang lên, ở nơi này dám để chuông điện thoại cũng chỉ có mình cô.Quả là người có ô dù lớn, có tổng tài làm chỗ dựa, cho nên không ai dám chọc tới cô.

Ánh mắt Hara sáng lên, vội vàng chạy tới cầm di động, nhìn thấy tên người gọi thì vừa yêu vừa hận, cô muốn tắt máy, rồi lại không nỡ, muốn nghe lại cảm thấy như thế mình sẽ không còn mặt mũi.Cuối cùng, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng, đưa điện thoại áp lên tai, cả gương mặt nhự bị mây mù che phủ.Cô bước đi trên đôi giày cao gót, dáng người hoàn mỹ khiến ai đi qua cũng phải liếc nhìn, phụ nữ thì ghen ghét còn đàn ông thì nhìn không chớp mắt, chưa nói tới thân phận của cô, thường xuất hiện trên tạp chí với thân phận Kwon phu nhân, nhưng cô lại ... 

Ở công ty này làm người mẫu, thật khiến người khác mở mắt.Người phụ nữ này là một còn hồ ly, còn là một con hồ ly cực kì xinh đẹp kiều mị.Hara lấy chiếc gương nhỏ, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, xác định mình thật hoàn hảo, mới không coi ai ra gì đi vào văn phòng Junhyung, cô thư kí ngồi bên ngoài khẽ nhếch môi, không phải ai cũng thích Hara, so ra, cô vẫn thích tổng tài phu nhân đơn giản kia hơn, tối thiểu, cậu ấy không vênh mặt đi qua cô.

"Jun, "Hara đi tới, hai tay ôm lấy vòng eo Junhyung, "Jun, vì sao hôm nay anh không tới em?" Môi cô cong lên, trong mắt có chút mất hứng, cả trong lòng cũng thế, thật khó chịu, cô hẳn là người mà hắn quan tâm nhất, để ý nhất, bất kể là trước kia hay sau này, trong thế giới của hắn, cô được xếp hạng đầu tiên, khi nào thì địa vị của cô bắt đầu thấp đi, nhận ra điều này khiến cho Hara cảm thấy lo sợ về mỗi nguy trước mặt.Dường như có thứ gì đó rời khỏi cô, mà cô nhất định phải giữ lấy nó, nếu không, cô sẽ phải hối hận cả đời.

Junhyung mặt cho cô ôm, tay đặt trên bả vai cô, một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, hắn nhìn Hara cúi đầu, trong mắt lại như xuyên qua người cô, thấy được hình ảnh của người khác, còn có câu nói của cậu."Chồng.... Đừng đi... Xin anh... Đừng đi..."Tim của hắn như bị bóp nghẹn, thật khó chịu.

"Jun, anh vẫn chưa trả lời em, sao hôm nay anh không tới đón em, có phải vì cậu ta ..." Hara không định bỏ qua nói, chỉ cần là liên quan tới Hyunseung, cô không có cách nào để bình tĩnh, duy trì tính tình cô, lúc này cô giống như một người vợ hoài nghi chồng mình ngoại tình, mà sự thật, hắn căn bản không phải là chồng cô."Cậu ấy bị ốm," giọng nói lãnh đạm vang lên, khiến cả người Hara khẽ run lên, cô nhìn xuống, không ai nhìn thấy sự ghen tị sâu đậm trong mắt cô.Là cậu ta, quả nhiên là cậu ta...Cô không nói gì thêm, chỉ ôm chặt lấy eo Junhyung, sợ hắn sẽ chạy mất.

"Jun, anh thích cậu ấy... Có phải không..." Một lúc sau, cô mới thì thào ra tiếng, giọng nói run rẩy, khiến người khác dễ dàng nhận ra cô đang lo sợ, còn có để ý, Junhyung khẽ nhíu mày, ngón tay trượt xuống trên lưng Hara."Đừng nói linh tinh, làm sao anh có thể yêu cậu ấy, cậu ấy chỉ làm một quân cờ trong tay anh, cưới cậu ấy, để tránh cậu ấy phá hủy tình cảm của em," nói tới đây, hắn phát hiện hình như mình đã nói thái quá, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Hara, ôm cô chặt hơn.Hắn tự nói với mình, đây mới là cô gái hắn yêu, thậm chí không từ một thủ đoạn nào để yêu cô, thật vất vả, cô mới quay lại bên cạnh hắn, mặc kệ là nguyên nhân gì, hắn sẽ không buông tay cô.Hiện tại hắn, hiển nhiên đã quên một người khác. Không biết là cố ý hay là hắn đang tự ép mình...

Ánh mặt trời bên ngoài sáng ngời, dừng lại trên hai người nam nữ đang ôm nhau, họ thật xứng đôi, thật hài hòa, cũng ánh sáng đó xuyên thấu qua căn biệt thự bị cản lại ít nhiều.

Hyunseung cố sức mở mắt ra, cảm giác mắt mình thật đau, ánh sáng xuyên qua tấm màn khiến cậu chói mắt, cậu ngồi dậy, cả người đau ê ẩm, đưa tay đặt lên trán, cười khổ, hình như cậu bị ốm, nhưng cậu nhìn gian phòng quen thuộc, cậu nhớ mình đang ngồi trên sa lon ở ngoài phòng khách, tại sao lại ở chỗ này.Ngồi dây, đặt chân xuống nền nhà, trong nháy mắt cảm thấy chóng mặt, tay đặt trên cửa sổ, thở nhẹ, không biết khi nào, cậu thực sự cảm thấy mình yếu đi.

Hyunseung chỉ giống như một ngọn cỏ, sẽ không yếu ớt như vậy.Cậu mở mắt ra, đi ra ngoài, chỉ muốn biết, hắn... Đã quay lại chưa.Cả người động phải góc bàn, đau tới chảy nước mắt, cậu xoa nhẹ cái eo, ánh mắt mờ mịt nhìn thấy tờ giấy trên bàn, không, phải nói là một mảnh giấy nhắn. Cậu vội vàng cầm lên, vẻ mặt mơ màng, trái tim như bị đâm nhẹ để tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ rồi nhìn rõ... Cảm giác giống như từ địa ngục tới thiên đường, thật đẹp, thật đẹp.

Cậu cẩn thận cầm tờ giấy áp vào lồng ngực, trái tim cậu khẽ đau.Trên tờ giầy là vài nét chữ đơn giản, "Thuốc ở trên bàn, ăn xong nhớ uống," chỉ có mấy chữ ngắn ngủi khiến cậu hạnh phúc muốn chết đi được, cậu vốn không phải một kẻ tham lam, thứ cậu cần thật nhỏ bé.Cậu cúi đầu, chớp mắt một giọt nước mắt chảy xuống rơi trên ngón tay cậu, có chút lạnh, cậu đi tới trước bàn, nhìn thấy mấy vỉ thuốc, có một vỉ đã bị bóc ra, cậu cầm lên, nắm chặt, mở ra ngắn kéo, cất toàn bộ thuốc vào bên trong.

Mở cửa, bên ngoài, đã tới giờ người giúp việc bắt đầu quét dọn, một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, nhìn thấy cậu chỉ cười cười, nụ cười thật phúc hậu, "Yong phu nhân, cậu tỉnh rồi, hôm nay hình như cậu dậy hơi muộn, có phải cậu bị bệnh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net