☆Chap 16: Rượu đỏ☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy...còn tôi thì sao?

Vương Tuấn Khải không ngăn được bản thân mình quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Vương Nguyên bỗng nhiên lại cảm thấy không thể đối diện được. Hắn cười, giả bộ thản nhiên quay đầu tiếp tục nhìn trần nhà.

- Còn sao nữa? Cậu vẫn là con dâu của mẹ tôi thôi, mẹ cậu là bạn thân của mẹ tôi, cho dù không có tôi cũng không bao giờ bỏ mặc cậu được.

Vương Nguyên rũ mi, thấp giọng nói một tiếng.

- Chỉ sợ chính tôi cũng không bỏ được anh.

Vương Tuấn Khải nghe không rõ, nhíu mày nhìn cậu hỏi.

- Cậu nói sao?

Vương Nguyên trở mình quay mặt vào trong tường.

- Không có gì, như vậy cũng tốt.

Vương Tuấn Khải vỗ vào vai cậu, cười cười.

- Hay cậu cũng có thể thay tôi trở thành con trai của mẹ tôi? Sau đó cưới một cô nàng mông cong ngực bự?

Vương Nguyên không quay đầu, kéo kéo chăn qua đầu vai, sau đó nhận ra trời cũng không lạnh lắm liền kéo trở lại ngang ngực.

- Được rồi, lúc đó tôi vẫn có cách sống của riêng tôi mà. Anh không phải lo đâu.

Vương Nguyên trở mình rồi, nghĩa là muốn ngủ. Vương Tuấn Khải cũng không trêu chọc cậu thêm nữa, thu người trở về nhắm mắt ngủ.

Đồng hồ trên tường lại lạch cạch nhích từng giây, cả hai người tưởng chừng như đã ngủ lại không sao ngủ được, mỗi người đều theo đuổi một dòng suy nghĩ khác nhau. Con người ta thật dễ phát sinh tình cảm, có những điều chẳng bao giờ ngờ lại cứ thế diễn ra, mà cho dù là ngờ tới được rồi, biết mình sẽ đau vẫn cứ cố dấn thân bước vào.

.

Dạo này bụng dạ Vương Nguyên không tốt, Vương Tuấn Khải đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ chuẩn đoán cậu bị đau dạ dày, ngồi ở ngoài phòng chờ nội soi, Vương Nguyên một bên cầm giấy khám bệnh một bên thở dài.

- Sao lại vậy cơ chứ? Tôi có ăn gì đâu?

Vương Tuấn Khải liếc cậu một cái.

- Ăn đủ các thứ linh tinh như cậu còn nói là không?

Vương Nguyên chẳng có lòng dạ nào ngồi tựa ra sau ghế, chờ tới lượt mình, Đến khi được gọi tên cậu mới theo bác sĩ kia đi vào, quay lại nhìn Vương Tuấn Khải ủ rũ. Vương Tuấn Khải bật cười nhìn cậu.

- Cậu lo lắng gì chứ? Cũng không có chết được.

Vương Nguyên trước câu nói đùa của Vương Tuấn Khải cũng chẳng còn hơi sức nào tức giận nữa, không phải vấn đề chết hay không chỉ là nếu thực sự đau dạ dày sau này sẽ không được ăn nhiều thứ yêu thích như trước nữa, nghĩ tới có chút buồn phiền.

Đến khi thực sự kiểm tra xong, Vương Nguyên ra ngoài chờ kết quả. Vừa rồi khi bị tống cái vật kia vào miệng thực sự là sợ chết khiếp, hết sức thống khổ, đời này chết cũng không muốn tới lần nữa. Vương Nguyên vừa rùng mình một cái vừa uống nước, súc súc miệng. Ra bên ngoài chờ kết quả, phát hiện Vương Tuấn Khải đã không còn ở đây nữa. Vương Nguyên hừ lạnh một tiếng ngồi đần ra ở trên ghế chờ kết quả.

Khoảng một lúc sau mới có kết quả, cậu nhìn tờ giấy khẽ rũ mi, bác sĩ nói bị viêm trợt niêm mạc dạ dày, giai đoạn đầu của bệnh dạ dày thôi. Không biết Vương Tuấn Khải đi đâu, gọi điện cũng không nghe máy, cậu chần chừ một lúc rồi quyết định đi tìm hắn. Hỏi thăm hộ tá một hồi, ở trong bệnh viện này tìm người đúng là thật khó. Đến khi Vương Nguyên đã nghĩ tới chuyện bỏ cuộc, ở căn phòng ngay chỗ cậu đứng vang lên một tiếng nói giận dữ.

- Em nói gì chứ?

Vương Nguyên ngẩn người, là giọng của Vương Tuấn Khải. Bên trong phòng bệnh màu trắng, người con trái ngồi ở trên giường bệnh, trước thái độ giận dữ của người kia ngay cả mi mắt cũng không buồn chớp. Con người của Hoàng Thiên Ân luôn là như vậy, bình lặng giống như mặt hồ không dậy sóng.

Vương Tuấn Khải đứng ở trước giường, nhìn người kia, trong trường đáy mắt đau thương còn nhiều hơn giận dữ.

Hoàng Thiên Ân ngẩng đầu, ánh mắt cậu mịt mù như được phủ một tầng sương mỏng bình tĩnh nói.

- Em nói, chúng ta hãy dừng lại đi.

Không gian trong phòng một mảng yên tĩnh, Vương Nguyên đứng ở bên ngoài tựa lưng vào cánh cửa gỗ phía sau, chẳng hiểu sao chính lòng mình cũng đang trùng xuống. Biết rằng nghe chuyện của người khác là không tốt nhưng giữa những do dự lại chẳng rời đi được.

Vương Tuấn Khải bước tới phía trước một bước, ngồi ở trên giường trực tiếp ôm lấy Hoàng Thiên Ân vào trong lòng.

- Thiên Ân, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây đi.

Vương Nguyên mở to hai mắt, trân trối nhìn vào khoảng không trước mặt, chẳng hiểu sao ở thời khắc này bỗng dưng cậu lại trở nên hoảng hốt. Vương Tuấn Khải đang muốn cùng Hoàng Thiên Ân bỏ trốn sao?  Hoàng Thiên Ân ở tron ngực Vương Tuấn Khải, môi cũng đã bị cậu cắn chặt tới gần như muốn bật máu. Mùi hương đặc trưng trên người hắn phảng phất ở bên cạnh mũi, cậu rất muốn lúc này được ôm lấy hắn, được tham lam ôm lấy tất cả mọi thứ thuộc về hắn, muốn giữ hắn bên mình. Thế nhưng, cậu lại sợ. Sợ rằng khi nói ra tất cả sự thật cậu sẽ kéo lấy hắn phải chịu tổn thương với mình. Kết quả bệnh của cậu đã có rồi, thực sự là không thể cứu vãn được nữa. Cậu hiện tại bây giờ chính là một gánh nặng, để cho hắn biết được sẽ càng thêm đau lòng. Nước mắt rất muốn trào ra, rất muốn đem tất cả ủy khuất trong lòng được tuôn ra hết.

Thế nhưng, cậu lại không thể ích kỉ như vậy được. Cậu đã suy nghĩ thật nhiều trong suốt những ngày qua, Vương Tuấn Khải là người đàn ông cậu yêu nhất trên đời này, cho nên ngàn vạn lần cũng không muốn gì phải khiến cho Tuấn Khải chịu tổn thương.

Cố gắng ngăn lại những hồi run rẩy trên đầu ngón tay, Hoàng Thiên Ân đẩy hắn ra, chậm rãi thoát khỏi vòng tay hắn.

- Muộn rồi, em không muốn cùng anh nữa, em thực sự mệt mỏi lắm rồi.

Vương Tuấn Khải giơ tay ra, muốn nắm lấy tay Hoàng Thiên Ân nhưng bị cậu trốn tránh. Thu tay lại giấu sau những lớp chăn, cậu quay đầu lảng đi nơi khác.

Khoảng cách thật sự không còn cách nào gỡ bỏ được, nứt vỡ vụn ra tất cả rồi. Ban đầu là do Vương Tuấn Khải, tất cả đều là do hắn, khiến cậu tổn thương như bây giờ cũng chính là vì sự lưỡng lự ban đầu của hắn mà thôi. Ngay cả khi bây giờ cậu nói cậu đã không còn đủ sức chịu đựng được nữa hắn cũng chẳng có quyền níu giữ cậu lại. Thế nhưng, quan hệ của bọn họ kiên trì được lâu như vậy, lại có thể dễ dàng buông bỏ như thế hay sao?

.

Trên đường lái xe trở về cả Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đều im lặng không nói. Cậu đã rời khỏi đó trước,  cố tình như không hề hay biết chuyện gì xảy ra nhưng lại không ngăn được cử chỉ của mình trở nên gượng gạo. Ngồi tựa lưng ra sau ghế, Vương Nguyên quay đầu nhìn những dòng xe cộ vội vã ngoài kia, tâm tư bị kéo đến tận phương trời xa xôi nào đó. Không ngờ đến cuối cùng Hoàng Thiên Ân lại là người chủ động kết thúc mối quan hệ của bọn họ. Len lén lần đầu nhìn Vương Tuấn Khải, bởi vì hắn ngồi ở phía trước cho nên cậu chỉ có thể nhìn được một bên đầu vai của hắn. Không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là ở trên khuôn mặt lại bình tĩnh đến lạ lùng như thế.

- Này, đi uống rượu không?

Vương Nguyên giật mình bừng tỉnh, giọng nói của Vương Tuấn Khải nhàn nhạt như không có chuyện gì. Cậu ngẩn người, mất vài giây mới ấp úng.

- Tôi không biết uống nhiều nhưng cũng được.

Vương Tuấn Khải lái xe vào ven đường, dừng trước một cửa hàng lớn, bởi vì hắn còn phải lái xe cho nên hai người mua rượu về nhà. 

Cả gian phòng khách sáng đèn, Vương Nguyên nhìn những chai rượu chất đầy trên mặt bàn có chút kinh hãi.

- Uống nhiều như vậy sẽ không phải xảy ra án mạng chứ?

Vương Tuấn Khải mở nắp chai rượu, chậm rãi đổ vào ly thủy tinh.

- Uống nước tới đâu thì tới thôi.

Áo khoác được Vương Tuấn Khải vứt lên vai ghế, hắn mặc một chiếc sơ mi màu trắng, cà vạt nới lỏng. Vương Tuấn Khải rót cho mình một ly sau đó vươn tay rót cho Vương Nguyên một ly.

- Cậu biết rồi đúng không?

Vương Nguyên giật mình, nhất thời không hiểu Vương Tuấn Khải đang ám chỉ tới điều gì, vội ấp úng.

- Anh đang nói gì thế?

Vương Tuấn Khải không ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên một cái. Hắn rút ở trong túi áo ra một tờ giấy được gấp gọn lại, vứt lên trên bàn. Vương Nguyên vươn tay mở ra xem, lập tức câm nín, đây là giấy kết quả khám bệnh của cậu. Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.

- Nó rơi ở trước cửa phòng bệnh của Thiên Ân.

Vương Nguyên cúi đầu, thu hai tay lại đặt dưới gầm bàn, lí nhí nói.

- Xin lỗi đã nghe chuyện của anh.

Vương Tuấn Khải không nói gì, tự mình uống một hơi hết ly rượu. Sau đó lại tự mình rót thêm một ly nữa, tửu lượng của hàng khá hơn nhiều so với Vương Nguyên cho nên cũng không bày đặt cùng cậu chạm ly. Ở dưới ánh đèn phản chiếu lại,  thứ dung dịch màu đỏ sóng sánh trong ly thật hấp dẫn, Vương Nguyên không kìm được cứ nhìn chằm chằm nó, thật ra cũng lúc này cũng không biết phải nói gì.

- Anh định.... Sẽ thế nào? 

Vương Nguyên len lén đưa mắt nhìn hắn thăm dò, Vương Tuấn Khải lại tiếp tục uống thêm một ly nữa. Ly thủy tinh mỗi lần đặt xuống bàn lại phát ra từ âm thanh lạch cạch. Thứ chất lỏng chảy qua cuống họng, trôi vào dạ dày bỏng rát.

- Thế nào đây? Cũng là do tôi cả mà thôi.

Vương Nguyên cắn môi, ly rượu đầy ở trước mặt cậu vẫn chưa đụng vào. Dù sao cũng không phải là Vương Tuấn Khải muốn cùng cậu so đo tửu lượng, có lẽ lúc này hắn đơn giản chỉ là cần một người ngồi cạnh mà thôi. Vương Tuấn Khải uống thêm một ly nữa, giống như là đang liều mạng đưa thứ cồn đó vào miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Vương Nguyên không ngăn cản, nếu hắn đang cảm thấy đau buồn phải chăng đắm mình trong cơn say sẽ cảm thấy tốt hơn.

Cạch một tiếng nữa ly thủy tinh lại được đặt xuống bàn, Vương Tuấn Khải lại tiếp tục rót đầy rượu vào.

-  Nếu ban đầu là tôi dũng cảm cùng em ấy bỏ trốn, có phải bây giờ tôi sẽ không đánh mất đi em ấy không?

Một ly rồi lại một ly nữa, rượu cứ đầy rồi lại vơi. Vương Nguyên chỉ có thể câm nín ngồi bên cạnh. Nếu ngay từ đầu không quyết định kết hôn cùng cậu, có phải Vương Tuấn Khải sẽ giữ được tình yêu của mình hay không?

Ngay từ ban đầu là hắn làm cậu ấy tổn thương,  ngay từ ban đầu là lưỡng lự không dám cùng Hoàng Thiên Ân bỏ trốn, để rồi đến bây giờ khi người ấy buông tay hắn cũng không có tư cách giơ tay ra níu giữ. Vương Nguyên mím môi, rũ mi nhìn ly rượu của mình, màu đỏ hấp dẫn thị giác. Bọn họ không đến được với nhau cũng không phải là lỗi của cậu, nhưng vẫn không tránh được cảm giác khó chịu trong lòng. Cảm giác bản thân mình chỉ là một nhân vật phụ chẳng đáng bận tâm trong câu chuyện ấy, hoàn toàn chẳng có một chỗ đứng nào.

.

~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net