CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thất bại rồi sao?" Người ngồi trên ghế bình thản nói

"Xin chủ nhân tha tội" Bọn thuộc hạ run rẩy quỳ dưới đất

Người ngồi trên ghế phất tay ra hiệu lùi xuống, bọn chúng mừng như bắt được vàng, vội rời đi

Thật ra hắn đã đoán trước được kết quả này, Thái Từ Khôn không phải người dễ đụng, Trần Lập Nông càng không phải. Lần này hắn cho người đi hành thích chủ yếu là để thăm dò. Kết quả quả nhiên không nằm ngoài dự đoán

Tiếng giày giẫm xuống sàn, người ngồi trên ghế bật cười

"Thật vinh hạnh khi được ngài đến ghé thăm"

Người đàn ông đút hai tay vào túi quần thong thả bước vào, gương mặt góc cạnh pha chút ngông cuồng

"Ta biết ngươi muốn gì. Nếu ta và ngươi hợp tác, chúng ta sẽ có được thứ chúng ta muốn"

"Rất thẳng thắn. Vậy thứ ngài muốn là gì?"

Người đàn ông không trả lời nhưng trên môi vẽ ra một nụ cười đầy thích thú

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trần Lập Nông mơ mơ màng màng mở mắt, cậu nghe giọng Thái Từ Khôn đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại

Thái Từ Khôn dường như cảm nhận được sự thay đổi của cậu, anh cúp máy ngồi lên giường, đem cậu đặt vào lồng ngực, vỗ vỗ gương mặt đang say ngủ của cậu

"Dậy!"

"Tôi muốn ngủ tiếp!" Cậu cau có hất tay anh ra, lấy chăn trùm đầu

"Tôi không muốn nói lần hai" Anh giật chăn ra khỏi đầu cậu

"Không dậy" Cậu đạp anh, giật chăn lại, lăn qua chỗ khác ngủ

Trần Lập Nông cảm thấy cơ thể cậu hình như được nhấc bổng, cậu mặc kệ tiếp tục ngủ

Tủm!

Cả cơ thể chìm trong nước, nước xộc vào khoang mũi, khoang miệng, cậu bật người ho sặc sụa

Thái Từ Khôn khóa cửa, bước vào bồn tắm ngồi cùng Trần Lập Nông, kéo cậu sát vào người

"Đồ điên!" Cậu trừng mắt tức giận

"Tắm cho tôi!" Anh tựa người vào thành bồn ra lệnh

"Ông đâu phải con nít 3 tuổi!"

Trần Lập Nông đứng dậy toan bước ra thì lại bị anh kéo ngược về. Thái Từ Khôn đặt cậu xoay lưng về phía anh, đem hai tay cậu đưa ra sau choàng lên cổ anh, giữ lấy eo cậu, cắn mạnh lên lưng

"Thái Từ Khôn, ông....." Trần Lập Nông vừa đau vừa tức, vùng vẫy thoát khỏi anh

"Trần Lập Nông, em ngày càng bướng bỉnh, ngay cả sợ tôi cũng không. Có phải tôi đã quá dung túng em hả?"

Anh bóp chặt cổ tay cậu, đôi mắt đen sắc lạnh như báo, cả người toát ra nộ khí kinh hồn, nhiệt độ phòng tắm lạnh lẽo vô cùng

Thái Từ Khôn thật sự nổi giận

Trần Lập Nông tưởng chừng cổ tay cậu vỡ vụn, cậu càng giựt anh càng bóp chặt, hai bên giằng co

"Ông đã hứa với tôi trong thời gian này ông sẽ cho tôi yên bình, vậy đây là gì?" Cậu trừng mắt đối mặt với anh

"Tôi cho em yên bình không đồng nghĩa với việc em cãi mệnh lệnh" Anh nắm gáy cậu giật mặt cậu sát mặt anh

Trần Lập Nông nhìn gương mặt muốn giết người kia nuốt nước bọt

Mọi lời hắn nói đều có lý. Chết rồi! Nếu cậu không mau dập lửa, chắc chắn cậu sẽ tiêu

Bất thình lình Trần Lập Nông giựt tay ra khỏi tay Thái Từ Khôn, cậu ngồi lên chân anh, một tay ôm gáy anh, đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng

Lưỡi cậu như con rắn chui vào miệng anh, lém lỉnh phớt nhẹ lưỡi anh rồi liếm cả khoang miệng. Tay còn lại xoa lên bộ ngực rắn chắc, đầy vết sẹo nam tính
Thái Từ Khôn siết eo cậu, chuyển từ bị động sang chủ động, gặm cắn lưỡi cậu, đùa nghịch

Nụ hôn kéo dài đến không biết bao lâu. Khi vừa chấm dứt, Thái Từ Khôn châm một điếu thuốc Cuba hút, nhìn cậu chằm chằm

"Thái Từ Khôn, đừng tức giận" Cậu như một con mèo nhỏ, dụi dụi đầu vào ngực anh

Anh thả một dòng khói, siết eo cậu chặt hơn. Cậu cắn môi, đây là dấu hiệu anh không chấp nhận

"Tôi biết sai rồi mà. Đừng như thế, tôi sợ!" Cậu đưa hai tay nâng mặt anh, buồn bã nói

"Biết sợ?" Anh nhướn mày

"Dĩ nhiên. Tôi xin lỗi" Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau như một đứa trẻ đang mắc lỗi

Thái Từ Khôn nheo mắt, ôm cậu vào lòng

"Làm sao ông mới buông tha tôi?" Cậu nằm tựa người lên ngực Thái Từ Khôn, đưa cánh tay lên, năm ngón tay cử động giẫy giụa

"Không có khả năng" Anh bật cười

"Nếu tôi tự sát?" Cậu nhếch môi

"Kết cục sau khi tôi cứu được em sẽ không tốt đâu" Anh cười lớn

"Vậy nếu tôi sắp chết?" Năm ngón tay của cậu dừng cử động

"Thì tôi sẽ giết em trước khi tên Thần Chết đó đến!" Anh vươn tay bắt chặt lấy năm ngón tay của cậu
Trần Lập Nông hiểu rằng thoát khỏi Thái Từ Khôn không phải là một điều dễ dàng. Con đường tự do của cậu bây giờ đã trở nên xa vời

"Tại sao không phải là ai khác? Tại sao là lại tôi?" Cậu ngẩng đầu

"Vì em là con trai của tôi" Anh hôn trán cậu

"........."

"Những điều Thái Từ Khôn tôi muốn, không ai có quyền phản đối."

Cậu thở dài đưa tay sờ mặt anh. Đôi mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi bạc, gương mặt góc cạnh. Tất cả đều hoàn hảo, tuyệt tác của tạo hóa

Đây là người cậu từng gọi là cha suốt 14 năm, là người cậu yêu nhưng cũng là người cậu hận nhất. Nghĩ đến đây đồng tử cậu co rút, cậu sợ hãi giựt tay về, lùi người ra khỏi anh

Thái Từ Khôn nhíu mày, nắm lấy tay cậu. Khi chỉ vừa chạm vào, cậu như một con thú bị thương, điên cuồng giãy giụa

"Thả tôi ra, đừng chạm vào tôi!"

"Em bị gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh nắm vai cậu đối mặt với anh

"Không. Không! Hãy tha cho Thần nhi, anh muốn làm gì tôi cũng được, hãy tha cho nó. Làm ơn" Cậu quỳ sụp dưới chân anh, đập đầu van xin

Anh vội ôm cậu chạy ra khỏi phòng tắm, đặt cậu lên giường. Cậu run rẩy lùi người về một góc, máu từ trán từng dòng từng dòng chảy ra

Mở hộp y tế, anh càng tiến đến gần cậu, cậu càng sợ hãi, nước mắt đua nhau rơi

"Nông nhi, ngoan để tôi băng bó cho em!" Anh dùng giọng dịu dàng nhất để trấn an cậu

Chỉ vừa chạm vào tay cậu, cậu lại điên cuồng giãy giụa, lần này vô cùng quyết liệt, gào thét

"TRÁNH RA! TRÁNH XA TÔI RA! KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN ĐÂY"

"CHẾT TIỆT! LÀ TÔI THÁI TỪ KHÔN, EM KHÔNG NHẬN RA TÔI SAO?" Anh không nhịn được thét lên, ôm cậu vào lòng

BỐP!

Trần Lập Nông nhìn bàn tay mình rồi nhìn gương mặt in 5 dấu tay của Thái Từ Khôn, cậu càng sợ hãi, lắp bắp

"Tôi...Tha cho tôi...Đau lắm, đau lắm!"

Dứt lời, cậu vùng dậy bỏ chạy. Anh đuổi theo cậu, đánh một quyền vào gáy cậu. Cả người cậu đổ ập xuống, anh ôm cậu vào lòng, hét vào điện thoại

"CHUẨN BỊ MÁY BAY TRỞ VỀ THÁI GIA NGAY LẬP TỨC!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net