CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hình như chúng ta sắp có kịch hay để xem" Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười đầy hứng thú.

Người đàn ông tai đeo headphone lười biếng tựa người vào ghế nhìn khung cảnh thành phố.

"Tốt nhất ngươi nên biết giữ chừng mực, đừng quên thỏa thuận của chúng ta" Người đàn ông cảnh cáo, xoay chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt hiện lên tia khó đoán.

Đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng rồi "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.

Con người này thật đáng sợ! Có thể ví hắn với Thái Từ Khôn kẻ tám lạng người nửa cân. Chỉ giọng nói thôi cũng đủ khiến người khác run sợ.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
*Trụ sở.

Tại phòng hành hình.

Tiếng hét thảm thiết, tru réo ghê rợn không ngừng vang lên khiến người nghe cũng phải kinh hoàng.

Lục Nhiên và Vương Diệt đứng lau tay, bên dưới là 5 người đàn ông người bê bếch máu yếu ớt thở

"Lục Nhiên, Vương Diệp. Lão đại đến" Một tên thuộc hạ chạy vào

Lục Nhiên, Vương Diệt và tất cả đồng loạt quỳ xuống

Cánh cửa bật mở, từng bước chân của Hắc Triệt tựa như hồi chuông tử thần, toàn thân anh tỏa ra mùi vị chết chóc. Anh chính là Hades bước ra từ địa ngục

"Lão Đại" Toàn bộ người cung kính gọi quỳ xuống

Anh bước đến vị trí cao nhất, ngồi lên chiếc ghế dành cho mình, gác chân lên đùi, châm một điếu thuốc hút

"Lão đại, ngài muốn xử lý bọn chúng như thế nào?" Vương Diệp hỏi

Thái Từ Khôn thả một dòng khói, nhắm hờ mắt phun ra hai chữ

"Tình dược"

"Tình dược" hai từ này nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng sự thật đằng sau nó, không hề nhẹ nhàng...

Bọn thuộc hạ từ bên trong áp giải những người già có, trẻ có ra ngoài, bắt họ quỳ xuống Thái Từ Khôn, họ run rẩy hoảng sợ
5 người đàn ông kia trợn to mắt, tên cầm đầu hoảng loạn gào lên với anh

"Thái Từ Khôn, lỗi là do bọn tao, mày không được quyền làm hại đến gia đình bọn tao, họ vô tội!"

Bốp!

"Hỗn xược!" Lục Nhiên tát vào mặt tên cầm đầu

"Thái đại nhân, xin ngài rộng lòng tha cho chúng tôi, chúng tôi mang ơn ngài" Họ van lạy anh

"Lục Nhiên, Vương Diệp" Anh gọi hai người họ, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng

"Tiêm thuốc" Vương Diệp ra lệnh

Khi tiêm tình dược vào cơ thể bọn chúng, bọn chúng sẽ không kiềm chế được mà loạn luân với nhau

Nhưng loại tình dược của Thái Từ Khôn không hề đơn giản, nó chỉ hết tác dụng khi một trong hai người làm tình chết. Nhục nhã, tự tay giết chết người thân của mình
Bên dưới hình ảnh dâm loạn đang diễn ra một cách thác loạn, tiếng gào thét, khóc lóc thảm thiết cứ thứ thay phiên nhau nhau vang lên

Thái Từ Khôn chạm vào màn hình điện thoại, gương mặt tươi cười rạng rỡ của Trần Lập Nông xuất hiện trên màn hình, anh vuốt gương mặt cậu, trên mặt thoáng tia vui vẻ
Lục Nhiên và Vương Diệp nhìn nhau khẽ cười, lâu rồi không thấy lão đại của họ vui như thế

Lúc sau, một nửa số lượng thác loạn bên dưới đã chết, bọn chúng khóc ròng, nhìn Thái Từ Khôn căm phẫn, hận không thể giết anh

"Ngươi là đồ cầm thú! Thảo nào thằng Trần Lập Nông đó bỏ rơi ngươi. Cũng đúng thôi, nhờ ngươi mà bọn ta có thể nếm được mùi vị của hắn, thật thơm ngon!"

Tên đó vì đã đau đớn đến phát điên, hắn không biết những lời hắn nói sẽ gây ra hậu quả như thế nào

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Tên đó ý thức được mình vừa nói gì, hắn sợ hãi quỳ xuống run cầm cập

Thái Từ Khôn cho hai tay vào túi quần, ung dung đi xuống đứng trước tên đó

"Lão...lão đại, tha...tha cho...tôi" Hắn nắm ống quần anh

Anh nắm đầu tên đó ngẩng lên, bóp miệng hắn, lấy trong túi ra một thứ gì đó

"AAAAAAAAAA!!!!!!!!" Bọn còn lại hét lên sợ hãi, có một số tên ngất ngay tại chỗ

Lưỡi của hắn nằm trọn vẹn dưới đất, máu từ miệng hắn tuôn trào từng dòng, hắn ú ớ không nói được gì

Cứ ngỡ anh sẽ dừng tại đó, nhưng không. Anh khoét da mặt hắn, lột từng lớp da ném xuống đất, máu nhuốm đầy tay anh

Hắn vẫn còn sống, vùng vẫy thoát khỏi anh, anh đá mạnh hắn. Lựa thời cơ hắn ngã xuống, anh nhanh nhẹn cầm con dao đâm vào sọ hắn, hắn liền tắt thở

Không chỉ dừng lại ở đó, Thái Từ Khôn lột da toàn cơ thể hắn, máu lan tràn cả một vùng

Bọn kia sợ đến mức tìm cách tự sát còn hơn bị hành hạ như thế nhưng thuộc hạ của Thái Từ Khôn kiểm soát rất chặt chẽ, không tên nào có cơ hội tử sát

Thịt một bên, da một bên. Thái Từ Khôn cầm khăn lau tay, huýt sáo một tiếng, đáp lại anh là hai âm thanh rùng rợn

Hai bóng đen từ từ đi ra, bọn chúng lại một phen xanh mặt, không biết phải nói gì ngay lúc này

Một con sư tử trắng khổng lồ nhe hàm răng nanh gầm gừ. Một con trăn Nam Mĩ không kém gì con sư tử liên tục thè lưỡi ra rồi lại vào. Hai con vật ấy vồ vào đống thịt kia nhai ngấu nghiến

"Đem đống da đó cho bọn còn lại ăn, cứ thế mà làm"

Nói xong Thái Từ Khôn xoay người đi, anh phải về với vật nhỏ, chưa gì anh lại muốn ôm cậu vào lòng nữa rồi

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
*Thái gia

"Thần nhi, con phải nhanh lên, không khéo ông ấy về đến, chúng ta không thể đến thăm Nặc Nhĩ và Diệp Tử được đấy"

Trần Lập Nông cố leo rào ngoài cổng sau, thật khó khăn lắm cậu mới lừa được đám vệ sĩ kia rời khỏi đây để thực hiện hành vi đào tẩu này

"Baba à, con đã nói rồi, chúng ta không thể thoát khỏi đây đâu" Vệ Thần thở dài khoanh tay nhìn cô

"Xú tiểu tử, không được nói gở, mau giúp baba leo khỏi đây. Nếu tên Thái Từ Khôn đó về mà thấy baba như thế này thì chắc chắn ông ta sẽ...."

"Sẽ như thế nào?"

Thái Từ Khôn nắm chân cậu kéo cậu xuống, híp mắt không vui nhìn cậu

Trần Lập Nông nuốt nước bọt. Tiêu rồi! Sao lại về vào lúc này chứ?

"Thừa lúc tôi không có nhà, lẻn đi thăm tên nhóc đó. Trần Lập Nông, hôm nay em ăn gan trời rồi"

Anh tức giận đem cậu nhốt vào phòng, căn phòng rộng lớn chỉ có hai người. Một người im lặng và một người tức giận

"Tại sao em luôn chống lại mọi mệnh lệnh của tôi?" Thái Từ Khôn ấn cậu nằm xuống giường, chống tay nhốt cậu dưới thân

Anh vì cậu mà trở về Thái gia, không ngờ cậu lại muốn đi với người đàn ông khác

"Là vì ông luôn bắt tôi tuân theo những thứ mà tôi không thích". Trần Lập Nông xoay mặt qua một bên

"Trần Lập Nông, em quá lộng hành" Anh nắm cằm cậu

"Là do ông cả đấy" Cậu hất tay anh ra, lấy chăn úp mặt

Mắt Thái Từ Khôn trợn to, hôm nay cậu dám trả treo với anh?

Trần Lập Nông lấp ló thò đầu ra ngoài, véo véo gương mặt soái ca của Thái Từ Khôn.
"Đừng có cau có như thế chứ, chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà"

"Hừ, lại đây!" Anh kéo cậu ngồi vào lòng, cưng chiều hôn từng tấc thịt trên mặt cậu

"Ông bị ấm đầu à? Sao dạo này ngày nào cũng đè tôi ra mà hôn thế, lại còn không đến trụ sở làm việc?" Cậu đặt tay lên trán anh đo nhiệt độ

"Vì tôi nghiện em mất rồi". Thái Từ Khôn nắm tay, cậu lên từng ngón tay

"Tôi không dám nhận đâu nha, những "tiểu meo meo" của ông sẽ giết tôi mất" Cậu lắc đầu nguầy nguậy

"Tiểu meo meo?" Anh nhíu mày khó hiểu
"Là những cô tình nhân của ông đó!" Trần Lập Nông le lưỡi

Thái Từ Khôn bật cười to, không thể cưng chiều hơn ôm siết cậu, hôn khắp mặt

"Bảo bối ngốc"

"Được rồi" Cậu đẩy mặt anh qua chỗ khác, không cho anh tiếp tục hôn

Nhưng Thái Từ Khôn nào dễ dàng bỏ qua cho Trần Lập Nông, anh kẹp cậu cứng ngắc dưới thân, đùa giỡn, hôn tới tấp

"Hahahaha!" Cậu bật cười, cù léc anh

"Tiểu yêu" Anh nắm tay cậu, liếm liếm cổ cậu

"Nhột quá! Hahahaha!" Cậu đạp anh ngã ra một bên, vùng dậy vội chạy

Thân thủ anh nhanh hơn cậu, chỉ vừa sải bước, cậu đã nằm gọn trong lòng anh

"Nông nhi của anh, em thật đáng yêu!" Anh cụng trán mình lên trán cậu, ánh mắt sáng như sao đêm

"Dĩ nhiên" Cậu vỗ ngực tự hào, rướn người hôn một cái chụt lên môi anh, ngoan ngoãn chui vào lòng anh ngủ

Thái Từ Khôn tựa cằm lên đầu cậu, ôm cậu thật chặt tựa như sợ cậu sẽ biến mất ngay lập tức, từ từ nhắm mắt

Khó có thể tin được đây chính là người đàn ông trước đó tay đã dính đầy máu tươi.
♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Mị đã trở lại sau 2 năm vắng bóng. Mị sẽ cố gắng hoàn thành bộ này thật sớm.
Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ.......🥰❤😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net