Chương 9: Cô Em Vợ Là Phải Hối Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thế đánh giằng co giữa có và không có.


Tôi thuộc phe không có, tụi nó thuộc phe có.


Cái này tính là gì, bức cung a!!


Tranh cãi một hồi, cả bọn đều đỏ mặt tía tai.


Mấy cái đứa quỷ này là ai nha.


Cũng may có tụi nó, tôi không khóc nữa, cũng quên khó chịu luôn.


Nhưng mà có đánh chết tôi cũng không nhận mình ghen!!


Tại sao tôi phải ghen?


Tôi...tôi...lại không thích...Phác Xán Liệt!


Cãi một hồi từ giữa trưa tới buổi chiều tới lúc chuông vào lớp reo lên mới hết.


Tử Thao căm giận thả chân xuống, quay về chỗ ngồi, quay đầu bổ sung một câu "Đợi đó!!"


Tôi rớt mồ hôi hột, bức người thừa nhận mình ghen thú vị như vậy sao?


Chuông vào lớp reo rồi, Phác Xán Liệtmới về lớp, vẻ mặt hết sức vui vẻ.


Tôi giống như người vợ đợi chồng suốt cả đêm, oán khí nồng đậm hất mặt lên liền hỏi "Đi đâu?"


Phác Xán Liệtchớp chớp mắt "Đi đâu đâu?"


Tôi lầm bầm "Có gan làm không có gan chịu."


"Sao vậy?" Phác Xán Liệtngồi vào chỗ, quay mặt qua hỏi tôi.


"Đi chết đi, đi chết đi!" tôi giận dữ gào vào mặt hắn.


Phác Xán Liệt đen mặt, hình như sắp nổi điên, nhưng mà thầy giáo vào lớp, hắn phải nhịn xuống.


Mấy tiết tiếp theo tôi và hắn đều giận nhau, ai cũng không để ý tới ai, dùng khuỷu tay PK nhau ở đường biên trên bàn.


Thật vất vả chờ tới tan học, tôi lấy túi xách vung lên vai, vừa khéo đập vào đầu hắn.


Tôi không cố ý, nhưng mà tôi không giải thích, trừng mắt liếc hắn một cái, liền đi về phía cửa.


Ra khỏi lớp, liến nhìn thấy Chung Đại giống như con bướm bay tới, tôi tưởng nó tìm tôi, ai ngờ nó mở miệng ra liền nói "Phác Xán Liệt, em muốn ăn đậu hũ nướng!!"


Mặt tôi đen thui.


Cái này là gì!?


Phác Xán Liệtđi phía sau tôi, lập tức trả lời "Được!!"


Mặt tôi đen thui trăm phần trăm.


Sao? Nhanh như vậy liền quang minh chính đại, không cố kỵ ở chỗ nào hết!?


Vừa định nổi giận, Chung Đại liền kéo Phác Xán Liệtđi tới chỗ tiệm đậu hũ chao cạnh cổng.


Phác Xán Liệtlại để cho nó kéo đi.


Tôi đột nhiên cảm thấy đây là hoàn toàn không để tôi vào mắt! Nén giận đi theo.


Chung Đại quả nhiên ăn rất nhiều, đậu hũ nướng, thịt dê xâu còn chưa hết, còn mua thiệt nhiều ô mai bột và ô mai viên, đã vậy tất cả đều là Phác Xán Liệttrả tiền.


Hai người này tốt tới mức này hồi nào vậy.


Vì vậy, tôi giận tới cực điểm, khi Chung Đại chỉ vào kẹo mạch nha để Khang Duật mua cho nó, tôi đẩy nó ra, đứng trước mặt Phác Xán Liệt "Tôi cũng muốn ăn!!!"


Đầu tiênPhác Xán Liệtsửng sốt, sau đó trầm mặt xuống "Không cho phép cậu ăn!!"


Tôi điên lên, hét lớn "Tại sao? Cậu đây là phân biệt đối xử!!"


Hắn cũng rống với tôi "Đã gầy như vậy rồi, còn ăn đồ ăn vặt, ngoan ngoãn về nhà ăn cơm cho tôi!!"


"Ai cần cậu lo!!" tôi rống lại.


Hắn tức giận tới mức tóc bay lên, lại trừng mắt nhìn tôi.


Tôi cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn lại hắn.


Rất nhiều học sinh đang mua đồ ăn, thấy hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, đều vây lại hóng chuyện.


Chung Đại đứng ở một bên, hình như thấy rất xấu hổ, đẩy đẩy tôi "Chị, đừng trừng mắt nữa, về nha."


"Tao không về!!" tôi la nó, tiếp tục thi triển công phu trừng mắt của con gái với Khang Duật, lại bị Chung Đại lì lợm kéo tới một góc yên lặng.


Phác Xán Liệttự nhiên đi theo.


Tôi đã mất lý trí, hôm nay tôi sẽ làm mọi việc rõ ràng, trong đầu nóng lên, vừa kéo cổ áo hắn lên tôi liền rống "Cậu nói, rốt cuộc cậu có thích tôi hay không!!"


Phác Xán Liệtsửng sốt một chút, công phu trừng mắt liền bay mất tăm hơi, quanh quẩn trong mắt hắn là một loại ánh sáng vô cùng đẹp, ánh mắt hắn lóe lóe nhìn tôi, lại mãi không trả lời.


Tôi nóng nảy "Đồ xấu xa, đồ thay lòng đổi dạ!!"


"Thay lòng đổi dạ!?" ánh sáng trong mắt Phác Xán Liệtnháy mắt biến mất, lại bắt đầu trừng tôi, lạnh lẽo nhả ra một câu "Với ai!?"


Tôi kêu to "Em gái tôi!!"


Chung Đại choáng váng, đồ ăn vặt trong tay rớt ngay xuống đất.


Tôi thật hèn nhát, nếu nói hết ra rồi, tôi cũng chỉ có thể sử dụng chiêu khóc lóc om sòm để che dấu sự thẹn thùng của mình, ngồi trên mặt đất vừa khóc vừa kể lể "Hai người ăn hiếp tôi!! Mua này mua nọ cho em gái tôi ăn cũng không mua cho tôi, cái này là cái gì, không phải ăn hiếp thì là gì!?"


"Chị, không phải vậy, chị hiểu lầm!!" Chung Đại cũng ngồi xuống.


"Tao có mắt, tao nhìn thấy!!" tôi ầm ĩ lên với nó, sau đó nhìn về phía Phác Xán Liệt, nghĩ xem sao hắn không nói gì đâu.


Chẳng thà không nhìn, vừa nhìn liền hết hồn, Phác Xán Liệt đứng đó y hệt như ma vương.


Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, giống như giận tới mức núi lở, rốt cuộc hắn điên cuồng hét lên một câu.


"Đồ ngu ngốc, không nhìn thấy tôi đang hối lộ em vợ tương lai sao?"


Ai!?


Tôi ngồi trên mặt đất choáng váng.


Trong đầu loạn lên một mảnh, ý hắn là...


Em vợ?


Cô em vợ ý là, chính là em gái vợ mình.


Chung Đại là em gái tôi!


Vậy tôi đây...không phải là...


Mặt tôi hồng lên, trong đầu bắt đầu tua lại mọi thứ.


Hình như tôi có hỏi hắn, rốt cuộc có thích tôi hay không.


Tôi hỏi?


Là tôi hỏi?


A!!!!!!!!!!!


Một dây thần kinh nào đó trong não tôi đứt cái bụp.


Đứng lên, đỏ mặt rụt về phía xa hắn...sau đó xoay người chạy như điên về nhà...


Không còn mặt mũi...không còn mặt mũi gặp ai nữa!!


Chú thích: _(1): khu này là khu xịn ở Thượng Hải nha mọi người


_(2): câu chửi "Mẹ nó..." đại loại vậy


_(3): nguyên văn convert là tố kê - 素鸡, mình google ra cũng chịu, không biết nó là món gì cả =.='_(4): mì tôm TQ đóng gói y như bịch snack =.='

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net