Chương 9: Cô Em Vợ Là Phải Hối Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt thích tôi...Xán Liệt thích tôi...Xán Liệt thích tôi...
Những lời này như một câu thần chú, làm cho tết âm lịch mà tôi chờ đợi đã lâu cũng không vui vẻ gì, ngay cả việc nhận tiền lì xì – loại việc làm cho con người ta hưng phấn cũng trở nên vô vị.


Hắn thật sự thích tôi sao?


Thích không? Thích không?


Chung Đại nói thích, nhưng mà đâu phải do chính miệng hắn nói...


Rối rắm a a a a a a a a a!!


Vì vậy, cái đứa vô cùng yêu thích truyện tranh tôi đây, bắt chước trong truyện tranh, bắt đầu tàn phá hoa cỏ trong tầm mắt mình.


Một cánh hoa là thích, cánh hoa tiếp theo là không thích...


Hoặc là mấy cây có lá, một lá là không thích, là tiếp theo là thích...


Cứ như vậy, lặp đi lặp lại...


Hành vi tàn phá hoa cỏ này của tôi không chỉ làm cho trên đất đầy hoa tàn cỏ úa, cũng làm cho tôi ngày hai ba lần phải hứng chịu đủ mọi hành vi xử phạt về thể xác của mẹ tôi, ba tôi chỉ biết đứng nhìn hai chậu cây Vạn tuế trồng 12 năm trời dưới thủ đoạn ác độc của tôi thành một loại cây trụi lủi không biết tên, không ngừng đón gió rơi nước mắt.


Kết quả tiền lì xì của tôi toàn bộ sung công quỹ.


Bi kịch tới mức không thể bi kịch hơn.


Tôi cũng rối rắm tới mức không thể rối rắm hơn, nằm bẹp trên giường như một xác chết.


Lúc ăn cơm chiều, tôi bị mẹ kéo lỗ tai lôi tới phòng khách, đối mặt với thịt cá, tôi thực sự không có vị giác, cứ nghĩ tới việc sắp khai giảng, tâm tình của tôi liền phức tạp không biết làm thế nào cho tốt, muốn tùy tiện ăn một hai miếng rồi lại về phòng tiếp tục cuộc sống của xác chết thì lúc ăn cơm mẹ lại công bố một tin tức làm cho tôi lập tức sống lại.


"Tú Tú, học kì sau Chung Đại sẽ chuyển tới trường con học!"


Xém chút nữa tôi gạt cơm vào lỗ mũi mình "A!?"


"A cái gì mà a, ngoan ngoãn ăn cơm đi!!" mẹ già trừng mắt nhìn tôi nói.


"Không phải a, vì sao phải chuyển trường nha." Tôi bỏ đũa xuống, không thèm để ý tới ánh mắt phi đao của mẹ, gấp gáp hỏi rống lên.


Mẹ già trả lời "Học ở trường ngoại thành, sau này thi lên trung học điểm sẽ rất cao, trình độ dạy học cũng kém, trường trong nội thành không giống vậy, cho nên thừa dịp học kì cuối của sơ nhị chuyển qua."


Điều này tôi cũng biết, lúc trước hộ khẩu của tôi theo mẹ, Chung Đại theo ba, là khu Mẫn Hành(1), những năm 90 khu Mẫn Hành là vùng ngoại thành, nói khó nghe một chút chính là nông thôn, ai mà ngờ được mười mấy năm sau nó sẽ biến thành tiểu khu số một số hai Thượng Hải.


Thượng Hải cứ như vậy, trình độ dạy học vùng nội thành rõ ràng cao hơn vùng ngoại thành, tới lúc có kì thi trọng yếu, sẽ có loại đãi ngộ khác nhau này, bất quá sau này cũng công bằng trở lại.


Tôi hiểu nỗi khổ của mẹ, lúc cho Chung Đại theo hộ khẩu của ba mẹ kiên quyết phản đối, nhưng mà ba cảm thấy cả hai đứa con gái đều không cùng hộ khẩu với ông, làm ông không có cảm giác an toàn khi làm ba, tranh cãi một hồi, mẹ không lay chuyển được, mới bỏ cuộc.


Tôi cũng không thèm quan tâm tới điều này, để Chung Đại học cùng trường với tôi, làm gì có cửa.


Xem cá tính của nó...nếu không phải ở trường mỗi ngày nô dịch tôi, nếu làm không tốt...nếu làm không tốt, nó còn có thể trực tiếp tìm tớiPhác Xán Liệt.


Tôi lập tức cảm thấy lạnh cả người.


Tôi ngắm một chút Chung Đại, nó đang ăn cơm ngon lành, cứ như chuyện này không liên quan tới nó chút nào.


Không được, tuyệt đối không được.


Tôi có thể tưởng tưởng được, cuộc sống học sinh trung học của tôi sẽ thảm tới cỡ nào.


"Chung Đại, mày đồng ý hả?" tôi run sợ trong lòng hỏi.


Miệng nó đang ngậm thiệt nhiều miếng thịt nướng, nói không được, nhưng gật đầu với tôi.


Tôi kích động thét chói tai "Không được, tuyệt đối không được!!"


"Không được cái gì!!" mẹ già nổi giận "Chị em học cùng một trường có gì không được, mấy bữa nay con bị bệnh gì thế, Chung Đại nó đồng ý rồi, con còn quan tâm cái gì?"


Tôi rơi lệ trong bụng, tôi không phải đang tranh thủ lợi ích vì tương lai của riêng minh sao.


Tôi bắt đầu chơi bài khuyên nhủ "Chung Đại, chuyển trường, em không được chơi với các bạn cũ nữa, không buồn sao?"


Chuyển trường, tất cả mọi thứ đều phải bắt đầu một lần nữa, ai mà chẳng biết, chuyển trường đau khổ cỡ nào a, tuy rằng với tính cách của Chung Đại rất nhanh có thể có bạn mới, nhưng mà nó với mấy đứa bạn học bây giờ, ít nhiều gì cũng có tình cảm nhất định, cứ chuyển trường như vậy, nhất định trong lòng cũng sẽ khó chịu đi.


Ai mà ngờ Chung Đại nuốt thịt nướng xong, mở miệng nói chính là một câu "Sẽ không a."


Cái con này rất là TM(2) máu lạnh.


Nó xoa xoa miệng tiếp tục nói "Cũng không phải không gặp được nữa, hai ngày nghỉ có thể tìm tụi nó chơi thôi, hơn nữa..." ánh mắt nó chuyển nhanh như chớp "Em cảm thấy chuyển trường rất tốt, nhất định có chuyện rất vui vẻ."


Chuyện vui vẻ?


Mồ hôi lạnh của tôi róc rách chảy, sẽ không là chuyện tôi đang nghĩ đến đi.


"Quyết định như vậy đi!" mẹ già vỗ bàn cái rầm, một chút cơ hội phản bác đều không có, sau đó nói với tôi "Con là chị, phải ra dáng chị, kể từ học kì sau ngoại trừ chăm chỉ học hành, con cũng phải chăm sóc em cho tốt."


Chăm sóc con khỉ a, nó mà cần chăm sóc, đến lúc đó tôi mới bị người ta "chăm sóc" thì có.


"Mẹ à, con nghĩ..." tôi vẫn còn giãy dụa.


Mẹ già lại dùng mắt phóng đao vèo vèo "Không nói nhảm nữa, ăn cơm nhanh lên!!"


Tôi chan nước mắt ăn cơm, thật cảm thấy trong cái nhà này tôi không hề có chút địa vị gì a.


Ăn cơm xong, tôi kéo Chung Đại tới phòng mình, hất mặt lên nói với nó "Mày chuyển trường cũng được, nhất định không được tìm Phác Xán Liệt, có nghe hay không!!"


Chung Đại cắn quả táo, miệng phát ra tiếng răng rắc răng rắc, dùng ánh mắt thật vô tội nhìn tôi.


"Mày đừng có nghĩ là tao không biết mày...mày...có âm mưu!!"


Nó ăn táo xong, quăng cái vèo vào thùng rác, lại lấy ra một trái lê tiếp tục cắn răng rắc răng rắc, vẻ mặt vẫn vô tội như cũ, hiển nhiên hoàn toàn nghe không thấm lời của tôi.


"Tao mặc kệ, dù gì thì mày cũng đừng đi tìmPhác Xán Liệt." Tôi chỉ sợ điều này.


Nói không chừng nó lại kéo cao ngọn cờ "Tốt bụng", giúp tôi hỏi chuyện không nên hỏi.


Nó ăn xong trái lê, lại ném vô cùng chính xác một lần nữa vào thùng rác, tiếp theo lại lấy ra...


Tôi nổi giận, cướp đi trái chuối không biết nó móc từ đâu ra, thở phì phì lột vỏ điên cuồng ăn.


Không biết con nhỏ này làm sao mà ăn nhiều vậy nữa!


Nó lại không tức giận, cười tủm tỉm ôm vai tôi "Biết rồi, biết rồi, sao mà chị giống bà già quá, cứ lải nhải lẩm bẩm miết, em đi học đàng hoàng, chị yên tâm."


Tôi yên tâm mới lạ, nhưng mà vẻ mặt và giọng điệu của nó làm cho tôi không tìm ra chỗ nào không ổn, chẳng lẽ thật sự là tôi suy nghĩ nhiều?


"Mày chắc không?" tôi không dám khẳng định hỏi.


Nó gật đầu "Chắc mà, cứ yên tâm."


"Thật sự!?" tôi vẫn còn lo lắng.


"Thật sự!!" nó nói chắc nịch.


Trong lòng tôi thoáng an tâm hơn một chút, nhưng mà cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, những Chung Đại cứ thề son sắt cam đoan, nó sẽ không làm chuyện gì hãm hại tôi, tôi làm chị gái không thể cứ nhỏ nhen, vì vậy cũng tha cho nó.


Đến ngày khai giảng, thủ tục chuyển trường của nó cũng làm xong, lắc la lắc lư theo tôi đi học, không học cùng lớp, vì nó chuyển trường cho nên được xếp vào lớp 5 của sơ nhị.


Điều này làm lòng tôi yên ổn hơn một chút.


Nhưng mà, chuyện tôi có chị em sinh đôi vẫn làm cho mấy đứa trong lớp, nhất là mấy thằng con trai, ngạc nhiên mội hồi, Chung Nhân, Tuấn Miên và Nghệ Hưng, Tử Thao, Mân Thạc tụi nó đã học chung với tôi từ hồi đi mẫu giáo, đã biết điều này từ lâu, cho nên không có phản ứng gì.


Nhưng thật ra Phác Xán Liệt, biết tôi có chị em sinh đôi, cái phản ứng kia... nói là giật mình đi, cũng có một chút, nhưng lại có chỗ không giống lắm, cảm giác giống như con chó mình nuôi vào một ngày tự dưng lòi ra đứa con, như thế nào cảm giác hắn có chút hưng phấn đâu.


Quái lạ nha, tôi có chị em sinh đội, hắn hưng phấn cái gì...


Hết tiết một, một đống thằng con trai đều chạy tới lớp 5 nhìn em gái tôi, trở về liền phân tích bề ngoài của chúng tôi, tụi nó nhất trí rằng em gái tôi dễ thương hơn.


Tôi tức giận tới nỗi bẻ gãy ba cây bút bi.


Phác Xán Liệtcũng đi, lúc trở về, tôi thấy hắn vỗ vỗ cái cằm còn chưa có râu của mình, một bộ dạng suy nghĩ sâu xa, tôi cảm thấy thật hồi hộp, lại bẻ gãy một cây bút bi nữa.


Hắn liếc tôi một cái, không nói chuyện, tôi lại càng không yên.


Đến khi vào học, tôi vụng trộm nhìn hắn, phát hiện hắn còn đang trầm tư.


Hắn đang trầm tư cái gì nha, có phải hay không cũng thấy Chung Đại có vẻ xinh đẹp, bản thân mình thích sai người?


Tôi nhéo chính mình một chút, thích cái gì mà thích, hắn còn chưa nói thích tôi, tôi hồi hộp cái gì, hơn nữa, tôi lại không thích hắn, hắn thích ai liên quan gì tới tôi.


Nhưng mà trong lòng cứ cảm thấy không vui.


Tôi mạnh mẽ đem sự chú ý chuyển dời về vở chép bài, nhưng mà vừa mở hộp bút ra.


Không có bút!!


"Cầm!'' Phác Xán Liệt đưa một cây bút qua.


Tôi do dự vài giây, vẫn nhận lấy "Cám ơn!" sau đó ra vẻ không sao cả, bắt đầu rẹt rẹt chép bài.


Tiết này là tiết lịch sử, thầy sử của chúng tôi vừa vào tiết sẽ tự nói chuyện, mười phần mười cuồng sử, hoàn toàn mặc kệ học sinh ở dưới có nghe giảng hay không.


Tôi chép bài vào vở, Phác Xán Liệtđột nhiên hỏi tôi "Em gái cậu bình thường thích cái gì?"


Trong lòng tôi lộp bộp một chút, xém nữa bẻ gãy luôn cây bút của hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác đau đớn, để che giấu điều này, giọng nói của tôi hơi cao lên, ánh mắt cũng hung ác hơn một chút.


"Cậu hỏi cái này để làm gì?"


Hắn trả lời hiển nhiên "Chỉ là muốn biết."


Tôi quay mặt qua, trong lòng đã hơi chua chua, nổi giận nói "Mắc mớ gì tôi phải nói cho cậu."


"Chẳng lẽ cũng thích chó?" hắn tiếp tục hỏi, tựa hồ hạ quyết tâm phải hỏi việc này cho tới cùng.


Vị chua trong lòng tôi bắt đầu lên men chua hơn, ăn mắt cũng cay cay lên, tôi xiết chặt cây bút trong tay, bắt đầu cố gắng chép bài, không thèm để ý đến hắn.


Viết được vài dòng, tôi phát hiện ra không phải đang chép sử, mà là ba chữ to – đồ thúi tha.


Tôi nhất thời cuống tên, kéo tờ giấy ra, xé cái roẹt.


Phác Xán Liệtnhìn thấy tôi một bộ phát bệnh tâm thần, lại không hỏi tôi nữa, tiếp tục sự nghiệp suy nghĩ sâu xa của hắn.


Hết tiết, tôi phát hiện hắn lại đi về phía lớp 5.


Trong cơn giận dữ, tôi xé nát nguyên quyển vở sử.


Đợi tới lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy nguyên một xấp giấy, lúc này mới hết hồn, bài vở từ đâu năm tới giờ đều nằm trong này, tuần sau còn có kiểm tra, lập tức lâm vào trạng thái khóc không ra nước mắt.


Đến giờ ăn trưa, tôi là đứa đầu tiên lao ra phòng học để tìm Chung Đại tính sổ...không đúng, ăn cơm!!


Đến cửa lớp 5, phát hiện Chung Đại không có trong lớp.


Tôi buồn bực, cơm trưa ở chỗ tôi, nó ham ăn như vậy, ở đây nó lại không quen ai, không có khả năng không đợi tôi, mấy đứa lớp 5 cũng không biết nó đi đâu, không còn cách nào khác, tôi đành phải đi tới căn tin lấy đồ ăn của chúng tôi, lại chết hay không, trên đường về, tôi nhìn thấyPhác Xán Liệt và Chung Đại đứng dưới một tàng cây kín đáo cách đó không xa đang sôi nổi nói chuyện gì đó với nhau.


Phản ứng đầu tiên của tôi chính là trốn đi, rình coi.


Sau đó nghĩ lại, mắc mớ gì tôi phải trốn, mắc mớ gì phải rình coi, nhất thời cầm cà mèn gõ lên đầu mình, tầm mắt lại chặt chẽ theo dõi...vì sao cảnh tượng đẹp như vậy...đâm vào mắt tôi lại là chua xót.


Trong đầu toát ra suy nghĩ, hai kẻ đó đang nói chuyện gì?


Chợt một ý nghĩ từ trong đầu tôi chui ra.


Phác Xán Liệtthay lòng đổi dạ?


Ý thức được ý nghĩ này trong đầu, tôi lại điên cuồng gõ đầu mình, thay lòng đổi dạ cái khỉ gì, hắn còn chưa nói thích tôi đâu.


Nhưng mà, cái này tính là cái gì?


Bởi vì em gái tôi có vẻ dễ thương, nên liền chú ý tới em gái tôi?


Tôi ngồi ở chỗ đó, cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót đau đớn, tôi chua xót cái gì, đau cái gì? Tôi kéo tóc mình, không ngừng hỏi chính mình bị cái gì vậy?


Hai kẻ kia còn đứng đó nói chuyện vô cùng vui vẻ, tôi hận không thể lấy cà men ném vào hai kẻ đó.


Nhưng mà tôi lại không làm vậy, đứng lên, liền điên cuồng chạy về hướng khác.


Nhắm mắt làm ngơ!!


Về tới lớp, tôi ngồi vào chỗ của mình, cứ ngồi nhìn chằm chằm cái cà mèn. "Sao không ăn đi?'' Chung Nhân hỏi.


Tôi lắc đầu "Không có gì, chẳng qua là không muốn ăn."


"Nếu không muốn ăn, để tao ăn giùm mày, tao thích ăn thịt kho tàu nhất." Chung Nhân dùng thìa múc thịt từ cà mèn của tôi qua.


"Đừng lấy hết, Chung Đại chưa ăn." Tôi dùng đũa cản lại lòng tham ăn của Chung Nhân.


"Nhắc tới Chung Đại mới nhớ, sao không thấy nó qua ăn cơm?" Nghệ Hưng ngồi một bên vừa uống canh trong bình thủy vừa hỏi tôi.


Tôi lầu bầu "Ai biết"


Trong lòng lại khó chịu thêm, oán hận đem hết thịt bỏ vào cà mèn Chung Nhân "Ăn hết đi, khỏi chừa phần cho nó!!"


"Mày sao vậy? Sao cứ thở phì phì?" Mân Thạc vừa nhấm nháp cơm vừa hỏi, nhai kĩ nuốt chậm là thói quen ăn cơm của Mân Thạc, một ngụm cơm nó chưa nhai 20 lần thì sẽ không nuốt xuống.


Tôi dùng đũa chọt chọt đồ ăn trong cà mèn "Không có gì!!"


Tử Thao dùng ánh mắt chuyển lên chuyển xuống trên người tôi đánh giá, không nói gì, nhưng ánh mắt của nó thật quỷ dị, làm tôi thật không tự nhiên.


Đang tính hỏi nó nhìn gì, Chung Đại liền xuất hiện.


"Chị, em tới ăn cơm." Trên tay nó còn đang cầm một cây xúc xích nướng.


Vừa nhìn thấy thịt trong cà mèn không còn, nó nổi giận kêu to "Ai, ai ăn hết thịt của em rồi!"


Chung Nhân trấn an "Ở đây, ở đây nè, tao mới ăn chút xíu à."


Tôi nhìn cây xúc xích nướng trong tay nó "Ở đâu ra xúc xích nướng vậy."


"Mua ở quầy bán quà vặt."


Quầy bán quà vặt là chỗ dành cho đứa nào chưa ăn sáng, hoặc không mang theo cơm trưa tới ăn, bán vài loại bánh ngọt, trứng gà luộc nước trà, xúc xích nướng, tố kê(3), còn có mì ăn liền Gấu Tiểu Hoán(4) để chống đói, vào mùa hè sẽ có nước giải khát, gì mà kem búp bê, kem nước muối, xi rô đá gì gì đó, bình thường hết tiết một chúng tôi đều ra đó mua đồ ăn cho đỡ thèm.


Nếu như tôi nhớ không lầm, trên người nó không có tiền, tiền lì xì mua xe đạp mới rồi, tiền tiêu vặt ba cho hôm qua đều dùng mua chocolate hết rồi, làm gì có tiền mua xúc xích nướng.


Chung Đại rất ham ăn, vừa nói chuyện với tôi vừa cầm đũa hướng về phía cà mèn của Chung Nhân tấn công, Chung Nhân căn bản không phải đối thủ của nó, không chỉ mất hết thịt, ngay cả thịt chưng trong cà mèn của nó cũng bị Diễm Diễm cướp đi luôn.


Tôi chẳng còn lòng dạ nào để hỏi xuất xứ của xúc xích nướng, trong lòng rối rắm một chút, liền hỏi nó "Vừa rồi tao đi tìm mày, mày không có trong lớp, đi đâu vậy?"


Nó điên cuồng cướp đồ ăn trong cà mèn, không chỉ vậy, còn cướp đồ ăn ở cà mèn của Mân Thạc, ai biểu nó ăn chậm làm gì, nghe thấy tôi hỏi, ánh mắt nó nhanh như chớp đảo quanh một vòng.


"Em đi dạo ở sân thể dục, làm quen hoàn cảnh."


"Một người?" tuy rằng tôi hơi chần chờ, nhưng vẫn hỏi.


Miệng của nó nhét đầy đồ ăn, khó nói, chỉ gật gật đầu.


Tim tôi lập tức lạnh run, nó đạt lừa tôi, nó rõ ràng đi với Phác Xán Liệt.


Tôi mở miệng tính vạch trần lời nói dối của nó, nhưng mà...tôi dùng lập trường gì, em gái kết bạn với ai, chị gái có quyền lợi gì mà can thiệp, Phác Xán Liệtcũng không phải loại du côn du hồn gì, hoặc là người xấu, tôi dùng lý do gì đi phản bác.


Tôi ngồi ở chỗ ngồi của mình, cảm thấy trước mắt ươn ướt dinh dính.


Chung Đại ăn cơm xong, xếp gọn cà mèn lại, để trước mặt tôi "Em ăn xong rồi."


Nói xong, nó bỏ chạy.


Mà tôi cũng không thấy Phác Xán Liệtquay trở lại.


Ánh mắt ươn ướt dinh dính mơ hồ có thể nhìn thấy được tất cả...


"Tú Tú, sao mày lại khóc?" Nghệ Hưng kích động hỏi.


Tôi sờ sờ mặt mình, đầu ngón tay ướt đẫm, chính tôi cũng hoảng sợ.


Tôi thế nhưng lại khóc.


Tại sao tôi lại khóc?


Nhận ra cảm xúc không rõ trong lòng, tôi gục lên trên bàn không dám ngẩng đầu.


"Tú Tú, mày làm sao vậy? Có phải thấy không thoải mái không?" Tiểu Phiền cũng hỏi.


Tôi buồn bã nói "Không có gì? Chỉ là...trong tim thấy khó chịu?"


"Bệnh viêm cơ tim của mày tái phát hả? Uống thuốc, uống thuốc nhanh lên!" Tuấn Miên thò tay vào hộc bàn tìm cặp sách của tôi.


"Tao đi rót nước!" Mân Thạc cũng không thèm ăn cơm nữa, vẫn cầm chén trên tay chạy ra hành lang.


Chờ Mân Thạc mang nước về, Chung Nhân liền ngửa mặt tôi lên, nhét thuốc vào miệng tôi.


Lúc tôi học tiểu học có tái phát một lần, tụi nó đều có kinh nghiệm.


"Có cần gọi giáo viên không?" lá gan Mân Thạc vốn nhỏ, tôi khóc, nó cũng bắt đầu khóc.


Tử Thao lại nói "Nó hả, không phải phát bệnh đâu, là ghen!"


Tôi hoảng hốt "Ai...ai...ghen!!"


"Chết tới nơi còn mạnh miệng!1" nó xấu xa nói, sau bày ra tư thế chị cả, một chân đạp trên ghế, nó cứ thích dùng cách này để thuyết giáo, dù gì cũng là Bí thư chi đoàn, vậy mà cứ như tụi du côn ngoài đường vậy.


Nhưng chiêu này rất hữu dụng với tôi, tôi lập tức ngồi thẳng dậy, nghe nó nói chuyện.


"Mày dám nói, nhìn thấy Phác Xán Liệtvà Chung Đại đi với nhau, trong lòng mày không khó chịu, vậy tại sao ngồi ở chỗ đó nhìn lén."


Tôi kinh ngạc nói "Mày...cũng thấy được?"


Vừa nói vậy, chẳng khác nào thừa nhận.


Mấy đứa khác đồng loạt nhìn tôi "Tú Tú, mày ghen thiệt hả!!"


"Tao không có, tao không có!!" tôi kiên quyết phủ nhận.


"Mày có!!" Tử Thao hùng hổ đạp ghế dựa ở dưới chân, mấy đứa kia lại gật đầu.


"Không có!!" tôi vẫn cứ phủ nhận.


"Mày – có!!" Tử Thao híp mắt âm trầm nói, mấy đứa kia lại gật đầu phụ họa.


"Tao – không – có!!" tôi đứng lên, rướn cổ phủ nhận với nó.


Tụi nó cũng không yếu thế, rướn cổ lên giống tôi phản bác lại "Rõ ràng mày có!!!"


Bởi vậy liền thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net