Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Se... Sehun ah... _ Baekhyun ngỡ ngàng thốt lên khi bị Sehun bắt gặp trong hoàn cảnh này. Có lẽ nào cậu đang hiểu nhầm anh không?

- Tên khốn này, tôi vừa mới đi khỏi một lúc mà anh lại dám làm cái trò đó sao? _ Sehun điên loạn chạy đến chỗ Diệc Phàm, vừa rồi chuyện gì đã diễn ra mà khiến cậu nhức mắt như vậy chứ.

- Nhìn mà cậu không biết nữa à? Chúng tôi là đang tình thương tình mến với nhau đấy. _ Ngô Diệc Phàm thản nhiên trả lời.

- Này thì mến thương... chết đi! _ Sehun nắm nhanh lấy cổ áo hắn, tay giơ lên không trung chuẩn bị đáp xuống mặt tiền tên trời đánh họ Ngô kia.

- Đừng... Sehun, dừng lại.

Tiếng kêu thất thanh của Baekhyun khiến Sehun giật mình, nắm đấm nhanh chóng rút mạnh lại khi người đứng đối diện trước mắt lại chính là anh.

- Cái quái gì vậy, Baekhyun? Sao anh lại chặn em... Anh... định đỡ cho hắn sao? _ Sehun giọng hơi run run hỏi.

- Không, không phải thế. Nhưng... anh... cậu ta... _ Baekhyun biết Sehun bây giờ hẳn là đang rất khó chịu, nhưng ngay chính bản thân anh cũng không hiểu hành động này của mình nữa.

- Luhan, xem ra cậu vẫn còn lưu luyến chuyện tình cảm của chúng ta. Tôi rất hạnh phúc._  Diệc Phàm thừa lúc Baekhyun đang đứng trước liền ôm chầm lấy anh từ đằng sau, hơi thở mê hoặc phả từng lời vào sau gáy Baekhyun khiến mặt anh bỗng chốc đỏ gay lên. Sau đó Diệc Phàm cũng không quên liếc lên nhìn về phía Sehun một cách 'khiêu khích' nhất có thể. Điểm yếu này của Baekhyun mà hắn ta cũng biết, điều này khiến Sehun ngứa một vài chỗ rồi đấy.

*suy nghĩ trong sáng*

- Buông ra, cậu điên rồi à? Đừng có ăn nói linh tinh như thế. Sehun ah, không phải như thế đâu...  anh...

- Baekhyun, nói chuyện riêng với em một lúc. _ Sehun lạnh nhạt nói rồi quay người đi thẳng trong yên lặng, để lại bóng dáng ai có chút hốt hoảng chạy theo đằng sau bóng dáng cao lớn ấy.

- Bạch Hiền... tôi xin...

- Bravo! Làm tốt lắm, quản lý của em.

_________________________

Sehun chở Baekhyun đến quán trà sữa mà cả hai thường hẹn hò mỗi lúc rảnh rỗi. Nhưng không khí ngọt ngào ấm áp ấy lại thay thế bởi ánh mắt ngượng nghịu, đôi môi mím chặt lại và gương mặt căng thẳng hiện ra ở cả hai người. Ai cũng có một nỗi lo riêng, một tâm tư riêng cần được giãi bày. Sehun thì cần một lời giải thích rõ ràng, còn Baekhyun lại cần lấy lại chữ 'tín' của cả Sehun và cả bản thân nữa. Giờ mới chỉ là 'gợn sóng' nhỏ đánh động vào tình yêu của chúng ta mà thôi. Vậy còn sau này... thì sao đây...

- Em xin lỗi, vì đã để quá khứ của em được kể từ một người khác. Chắc anh bất ngờ lắm. _ Sehun lên tiếng đầu tiên.

- Uhm, không sao... anh hiểu mà. Chuyện trước đây... và bây giờ là hoàn toàn khác nhau... anh...

- Không sao, thật sự không sao ư? Là người yêu cũ quay về tìm em đấy, anh không quan tâm sao? _ Sehun gắt lên, cậu không để ý rằng mình đang cố tình kiếm cớ để bực bội với Baekhyun.

- Ý anh không phải thế, em... em làm sao vậy? _ Baekhyun thật sự bất ngờ trước thái độ này của Sehun.

- Anh không nghĩ đến em, vì trong anh còn... tên Ngô Phàm đó. Đúng không?

- Em xem mình đang nói gì kìa, anh và hắn chỉ là bạn từ nhỏ thôi,c hứ cứ như em nghĩ thì khác nào bọn anh... ( Oan cho anh Hiền mà anh Huân đao ơi TT-TT)

- Bạn... bạn mà ôm hôn thắm thiết vậy à? Sao anh phải giấu chứ, nếu anh nói ra... có thể em sẽ thông cảm... sẽ dễ dàng tha thứ cho anh... sẽ...

- Oh Sehun, em coi anh là loại người gì? Đã là người yêu của nhau, em phải hiểu anh hơn bất kì ai chứ? Em thiếu niềm tin vào anh vậy sao? _  Baekhyuntức giận,hất cốc nước lên làm ướt hết mặt Sehun, khóe mắt từ đó đồng thời rơi xuống giọt lệ trong suốt đầy đau đớn khiến người nhìn vào cũng cảm thấy xót xa không kém.

- Anh mong điều này sẽ gột sạch hết tư tưởng đang hiện hữu trong đầu em. Tạm thời mình đừng gặp nhau nữa. Tạm biệt. _ Baekhyun cứ thế mà rời khỏi, anh không muốn người đang làm tổn thương anh lại là Sehun, người mà anh đã coi như là từng tế bào sống trong cơ thể.

- Em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh mà. _ Đau khổ, mất mát, hối hận đã ngập tràn lên gương mặt lạnh băng ấy. Có quá muộn không khi em nhận ra rằng nếu thiếu vắng anh thì mục đích sống của em sẽ kết thúc. Định mệnh đã hào phóng mang đến một thiên sứ hoàn mĩ là anh đến bên em. Nếu em không biết giữ vững được sự gắn kết ấy, thì em đúng là một kẻ bất lực, một tên ngu ngốc nhất thế gian. Làm ơn... đừng buông tay em... đừng rời xa em...

—————————————————————————————————————————

Hơi khói trắng từ điếu thuốc mang theo tâm trạng phiền muộn của ai đó mà lan tỏa xung quanh. Diệc phàm thở dài, anh ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời cao xanh ngắt trước mắt. Từng đám mây trắng bồng bềnh cứ vậy yên bình trôi theo luồng gió mát. Chúng nhẹ nhàng, thanh khiết, mộc mạc như tâm hồn của cậu bạn thân quen thuộc - 'công chúa nhỏ' của anh vậy. Ngô Diệc Phàm đang rất rối trí, khi gặp lại Bạch Hiền, anh vừa vui lại vừa hận. Những gì anh vừa làm với cậu không chỉ nhằm mục đích trêu tức Sehun mà hơn hết, anh muốn làm thế vì chính bản thân mình. Suốt 10 năm đó, Diệc Phàm từng rất khao khát có một ngày, nụ hôn đầu đời của Baekhyun nhất định sẽ thuộc về mình. Nhưng vì sự tôn trọng, vì tình bạn bấy lâu nay, anh không thể ép buộc Baekhyun để thỏa mãn cái tôi ích kỉ này. Nhưng giờ anh đã làm thế, mặc dù Diệc Phàm biết chắc đó không phải lần đầu tiên của Baekhyun nữa nhưng cảm nhận mà anh có được lại rất mới mẻ, nói đúng hơn bên trong Diệc Phàm lúc đó đã rất phấn khích. Phải, hiện tại Ngô Diệc Phàm là đang yêu Hoàng Tử Thao, mọi việc liên quan đến cậu đều sẽ là vấn đề của anh. Nhưng người mang tên Bạch Hiền đó, người làm anh day dứt, người ám ảnh gần như nửa thời gian anh sống trên đời. Ngô Diệc Phàm chỉ ước rằng mình có thể phân thân cả thể xác lẫn tâm can mình, để mình có thể đem lại hạnh phúc cho cả hai con người ấy .Nhưng đời thực luôn phũ phàng, anh không có quyền để lòng tham ấy thành sự thật được. Diệc Phàm buộc mình phải đưa ra quyết định. Anh chọn....

———————————————————————————————-

- Ya! Ngô Diệc Phàm, sao anh lại ra đây ngồi, anh bỏ mặc em nằm trong phòng bệnh một mình như vậy à? Anh không sợ em chết vì buồn, chết vì đói, em chết... em sẽ chết... _ Hoàng Tử Thao đẩy bánh xe lăn tiến đến chỗ Diệc Phàm, hẳn là bị rạn xương quai hàm mà lại yên vị trên xe 'hai bánh'.

Diệc Phàm không quay lại vội, anh chỉ mỉm cười trong vô thức rồi khẽ nhắm mắt mình lại. Trái tim sẽ tự đưa ra câu trả lời cho anh, hình ảnh hiện lên trong tâm trí Diệc Phàm chắc chắn sẽ gắn bó trọn vẹn với anh cả cuộc đời. Và rồi...

—————————————————————————————————-

Bạch Hiền à, tôi... yêu em.

Nhưng em có hiện tại, và tôi cũng thế.

Hiện tại của tôi...

Ba từ duy nhất...

.

.

.

Hoàng Tử Thao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net