Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó, Sehun đều đến trường Baekhyun để đưa anh về. Cậu lấy lí do chính đáng là để giúp anh tránh khỏi mấy tên 'cuồng sắc' hay rình anh lúc tan học. Công nhận là nhờ ánh mắt sắc lạnh của Sehun mà nhiều người lầm tưởng Baekhyun anh đang thuê vệ sĩ nên cũng có phần tránh xa.

Nhưng mục đích chính Sehun đến đón anh là gì thì Baekhyun cũng không biết. Mặc dù chưa đủ tuổi nhưng Sehun vẫn hay đi xe phân khối đi học. Mỗi lần được Sehun đèo là lần đó tim anh như muốn rớt ra ngoài, mặt cắt không còn giọt máu.

- Đã bảo anh bám vào tôi, sao anh không nghe lời _ Sehun trách hỏi. 

- Tôi có bám chắc đấy thây!Tôi bám chắc...cái đuôi xe của cậu. _ Baekhyun ngượng ngùng đáp. 

Anh có thích Sehun thật đấy, nhưng sau nụ hôn chủ đông hôm đó thì anh hết dũng cảm chạm vào cậu rồi.

- Tôi lái như thế mà anh còn không bám vào tôi? Anh gan đấy. _ Sehun nhếch mép, đã đi nhanh như thế mấy lần để được cơ hội Baekhyun ôm cậu từ đằng sau thế mà có thành công lần nào đâu.

- Cậu cứ đi nhanh như ăn cướp ấy,sao không từ từ thôi có cần vội vàng gì đâu?Hay cậu cố tình có chủ ý gì đấy? _ Baekhyun nghi hoặc nhìn Sehun, hỏi trực tiếp vào vấn đề. 

- Anh chỉ khéo tưởng tượng, tôi giúp đỡ anh như thế mà còn bị nghĩ xấu. Anh thật tàn nhẫn quá đấy, Baekhyun. _ Sehun tỏ ra là nạn nhân khá xuất sắc.

- Hừ...không nói với cậu nữa, tôi vào nhà đây._ Đang định mở cửa vào thì Baekhyun bị Sehun với đến nắm chặt tay.

- Mai có phải anh được nghỉ không?_ Sehun hỏi.

- Ừ, đúng rồi. Mà sao cậu biết? _ Baekhun ngạc nhiên đáp.

- Anh lạ gì chứ, mai cuối tuần ai mà chẳng nghỉ. Hay anh là sinh viên gương mẫu nên vẫn muốn đi học vào mấy ngày này. _ Sehun châm chọc.

- Sao cậu hay trêu tôi thế nhỉ, tôi lớn hơn cậu cơ đấy?_ Baekhyun phùng má phụng phịu.

- Tôi thích trêu anh đấy, anh cấm được tôi sao? Mà thôi anh nhớ chuẩn bị mai đi với tôi đến một nơi.

- Đi với cậu.... đi đâu... hẹn hò... à? _ Baekhyun ngập ngừng đáp. Chẳng nhẽ Sehun đã...

- Anh giỏi tưởng bở nhỉ, tôi muốn đưa anh đi đo lại kính, dù gì thì tôi là người làm hỏng kính của anh mà. _ Sehun thầm cười.

- Cậu... được rồi, tôi sẽ mua loại kính đắt nhất cho cậu cháy túi. _ Baekhyun hùng hổ nói.

- Tôi bảo đưa anh đi đo kính chứ có bảo mua kính cho anh đâu..Phư.. _ Sehun không nín được cười thành tiếng.

-Cậu... cậu đi chết đi Oh Sehun. _ Baekhyun ngay lập tức quay vào trong mặc kệ tên Sehun đáng ghét ngoài đó.

- Tạm biệt nhé! Baekie _ Nói xong Sehun rồ ga phóng xe đi mất hút...

Lúc này Baekhyun mới khẽ mở cửa ló đầu ra, vừa rồi anh nghe thấy điều gì ấy nhỉ. BAekie?? Có phải biệt danh riêng cậu dành cho anh không?

.

.

.

Baekhyun trở mình, dang tay ra với lấy cái đồng hồ. Chậc đã muộn vậy rồi sao? Bình thường vào những ngày này anh thường ngủ đến gần trưa vì thức đêm đọc sách. Nhưng hôm nay anh có hẹn với Sehun mà, thôi đành dậy giờ này vậy. Mà tên này cũng quái  ,phải bảo rõ là hẹn lúc sáng hay chiều để anh còn liệu chứ,n ói chuẩn bị chung chung như thế ai mà biết được. Không hiểu Baekhyun thích gì ở cậu nhóc này nữa.

- Chào buổi sáng! Baekhyun _ Jongin lên tiếng. 

- Ừ..ừ.Chào buổi...oáp..sáng, Jongin. _ Anh ngáp ngắn ngáp dài đáp lại, vì ai mà anh phải dậy vào cái giờ này chứ?

- Chào buổi sáng, Baekie. _ Một giọng nói khác vang lên.

- Chào buổi sáng,Se... mà khoan. _ Baekhyun khựng lại, cái giọng châm chọc này nghe quen quen. Hình như là... Baekhyun chầm chậm quay đầu lại.

- Anh dậy sớm quá nhỉ? Mà phong cách thời trang đồ ngủ của anh cũng... độc đáo phết đấy.

- Cậu... cậu..._ Baekhyun nhìn lại mình, đầu tóc thì rối xù, miệng đang gặm dở miếng bánh mì, người anh đang mặc một chiếc áo phông rộng in hình superman, còn quần thì... là quần thể thao ngắn nên nhìn như anh chỉ mặc... mỗi áo.

- Á..á.....aaaa.... _ Baekhyun thét lên kinh hãi. Trời ơi xấu hổ chết mất thôi...

Giây phút Baekhyun chạy lại vào phòng cũng là lúc Sehun lấy lại được nhịp thở. 

Gì thế này, mới sáng ra mà cậu đã được tẩm bổ mắt bởi...nghĩ đến đây Sehun bắt đầu xấu hổ. Nhìn BAekhyun với bộ dạng như vậy thật sự làm Sehun... 'kích thích' không hề nhỏ.

- Tao biết tỏng rồi nhé, lúc nãy mày chỉ dán mắt vào... cặp chân thon thả của anh ấy thôi. _ Jongin lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ của Sehun.

- Mày...mày đừng suy diễn linh tinh. Tao không bệnh như mày đâu. _ Sehun chối bay biến ý niệm đen tối của Jongin.

- Thôi thôi,mày ơi. Nhận đi cho lành, ai mà cưỡng lại được cái...uhm... _ Đang nói dở câu, Jongin đã bị Sehun bịp miệng lại. 

Baekhyun lúc này vừa bước ra, mặt vẫn còn hơi đỏ vì ngượng.

"Anh thật là biết cách quyến rũ con nhà người ta đấy." Sehun thầm nghĩ. Anh ta đã ăn mặc lại tử tế nhưng sao trong mắt Sehun vẫn là hình dáng của BAekhyun lúc nãy. Lần đầu tiên trong đời, cậu nghĩ mình thật.. biến thái.

- Này, cậu nhìn gì tôi đấy? _ Baekhyun đưa mắt nhìn Sehun dè chừng.

- Nhìn anh đâu mà nhìn, tôi thấy tóc anh rối quá ,mau đi chải lại đi rồi còn đi với tôi. _ Sehun lơ đễnh đáp.

- Hừ... biết rồi _ Baekhyun đứng bật dậy, lại đi vào trong phòng. 

Cứ tưởng cậu ngắm anh, ai ngờ đâu lại nhìn anh bắt lỗi. Thật đáng ghét.-Phù.._Sehun thở phào nhẹ nhõm, chắc là Luhan chưa nhận ra....

- Anh ấy chưa nhận ra nhưng tao biết thừa rồi nhé. _ Jongin từ đâu xuất hiện khiến cậu giật thót.

- Mày.. biết cái gì mà biết. Điên vừa thôi. 

- Mày đừng nặng lời thế, tao đau lòng lắm đấy._Joingin vừa ôm tim vừa liếc liếc Sehun nói nghẹn ngào. 

-Thôi đi, tao chịu mày đấy. _ Cậu đến bó tay với tên này. 

- Hà hà.. phải thế chứ. Mà  này, mày có muốn biết một bí mật của Baekhyun không?_ Jongin hỏi

- Hả? Là gì ?_ Sehun bắt đầu tò mò.

- Thiên cơ không tiết lộ không công đâu nhá. _ Jongin hất mặt lên, đưa ra điều kiện.

- Cái gì nữa đây? Mày làm như tao muốn biết lắm ấy ._ Sehun vờ như không để tâm đến.

- Tao hỏi lại lần nữa, mày không muốn biết bí mật của Baekhyun nữa chứ gì?_ Jongin thẳng thừng tuyên bố...

- Tao .. bao mày.. 1 tuần tiền ăn _ Sehun ngập ngừng đáp.

- 1 tháng  _ Jongin mặc cả.

- Cái gì? Được voi đòi hà mã hả mày? _S ehun hét lớn.

- Thế mày có muốn biết không? _ Joing nói giọng khinh khỉnh...

- Nói mau lên. _Sehun cằn nhằn.

- 1 tháng nhé._ Jongin khẳng đinh lại.

- Biết rồi.. Hừ.._ Cậu thở dài.

- Hê hê, phải vậy chứ, tao tin mày đấy nhé. Giờ nghe tao nói kĩ đây này. _ Joingin gần sát lại Sehun thì thầm. -Anh Baekhyun...anh ấy.....thích mày.._ Jongin quả quyết....

- Á...sao mày đánh tao? _ Vừa tiết lộ thiên cơ, Jongin đã bị ngay một chưởng dép đi trong nhà lên đầu.

- Mày đúng là thần kinh, cái đấy nhìn là biết ngay, bí mật cái nỗi gì? _ Sehun tức giận nói.

- Ờ thì tao tưởng mày 'cù lần' không biết. _ Joingin nói, cảm thấy mình rất oan ức.

- Ờ hờ,t ao cù lần đấy nên mày cũng quên 1 tháng ăn 'free' của mày đi. _ Sehun toan đứng dậy thì bị Jongin ngăn lại. 

- Khoan đã.. tao còn một bí mật nữa.

- Mày lắm trò quá, còn gì thì nói nhanh lên. _ Cậu bắt đầu sốt ruột.

- Nhớ giữ lại 1 tháng ăn của tao đấy nhé. Tao bảo mày nghe, Baekhun anh ấy

.

-Đây là chỗ nhà tôi quen biết, anh cứ tha hồ vào mà chọn lựa. _ Sehun lên tiếng sau khi đưa BAekhyun đến trước cửa một tiệm hàng khá lớn nằm giữa trung tâm.

- Trời! Cửa hàng gì mà to thế này, chắc kính trong này đắt lắm tôi không vào đâu. _ Baekhyun nhất mực từ chối.

- Tôi mua cho anh cơ mà, anh lo cái gì chứ. _ Sehun khó hiểu nhìn anh.

- Dù nhà cậu có khá giả nhưng nên nhớ cậu vẫn là học sinh, tôi không muốn mang tiếng lợi dụng cậu. Mau chở tôi đến tiệm kính trước kia mà tôi từng đặt đi. _ Vừa nói, Baekhyun vừa đội mũ bảo hiểm lên như chuẩn bị.

- Đến chỗ mà anh làm cái cặp 'đít chai' đấy á. Thôi tôi xin anh, cứ vào đo rồi lấy đại một cái kính nào đi, không cần phải lo về tiền hay người ta nghĩ thế nào đâu. Tôi muốn mua cho anh nên anh cứ biết thế đi. _ Nói xong, Sehun liền đẩy Baekhyun bước vào cửa tiệm.

- Không.. tôi không vào đâu. Cậu mau tránh ra._ Baekhyun cố gắng thoát khỏi nhưng Sehun đã đứng chắn ngang lối ra.

- Này,anh đừng có làm bướng nhé, không anh đừng có trách tôi.  Sehun lên tiếng đe dọa.

- Tôi sợ gì cậu chứ! Cậu mà làm gì được thì tôi đã.....ư... ư...

.

"Tao bảo mày nhé, Baekhyun rất nhạy cảm ở phần cổ .Nếu mà mày có 'ý đồ' gì hay đơn giản là anh ấy không nghe lời mày thì mày cứ nhằm vào chỗ đó mà tấn công. Tao nghe nói anh ấy cũng 'đanh đá' lắm đấy chứ trả chơi. Phải biết điểm yếu của địch thì mới bách chiến bách thắng được."_Thánh Jongin lên tiếng phán....

Bỗng dưng Sehun thổi nhẹ vào cổ Baekhyun khiến cả người anh co rúm, cổ thì rụt lại, tay thì làm động tác che chắn, bảo vệ phần điểm yếu.

- Cậu...cậu làm trò gì đấy hả?_Baekhyun ngượng chín mặt hỏi.

- Trò gì thì anh không cần biết, nhưng nếu anh tiếp tục không nghe lời tôi thì tôi sẽ không dừng lại ở thổi nhẹ thôi đâu mà sẽ là li.... _ Sehun bất ngờ bị Baekhyun bịt miệng lại.

- Tôi biết rồi..tôi vào ngay đây. _ Không còn đường rút nữa, anh đành đầu hàng vậy.

- Được rồi, thế có phải ngoan không._ Nhìn điệu bộ cam chịu đáng yêu của Baekhyun, cậu thầm nhủ "bỏ ra 1 tháng bao cơm người ta cũng không uổng phí."

.

.

.

.

Sehun đưa Baekhun về đến tận cửa ,cậu mua cho anh một chiếc kính đơn giản mà anh chọn nhưng là đồ hiệu nên nhìn cũng nhận ra rõ sự khác biệt. Baekhyun thấy đeo kính này vào có khi còn nổi bật hơn.

- Anh đang nghĩ gì thế hả? _ Sehun ngập ngừng hỏi.

- Không, tôi chỉ đang nghĩ những năm tháng sau này đây sẽ rất khó sống! _ Luhan than thở đáp.

- Không phải tôi vẫn đến đón anh sao? Bọn họ dần cũng không có bám anh. _ Sehun gặng hỏi lại.

- Đấy là lúc có cậu thôi, chứ những lúc khác thì... mà cách cậu giúp tôi cũng không lâu dài được. Đúng là đắng lòng cho cái số phận tôi. _ Baekhyun ngán ngẩm ngẩng mặt lên kêu trời...

- Đừng bi quan như thế, cũng không phải là không có cách lâu dài. _ Sehun liền nảy ra ý định lớn cần thực hiện.

- Thật là có cách như vậy sao? Cách gì thế, cậu mau nói nhanh đi. _ Baekhyun gấp rút nói

.

.

.

.

.

.

- Bí mật nhé 'cưng'.....


.


-Hả!.........
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net