Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi yên lặng gục đầu xuống, không dám nhìn anh.

"Không được, ngày đó trường có tiệc Noel vào buổi tối."

Kỳ thực cậu chẳng có hứng thú gì với bữa tiệc này, năm trước chỉ do bị Kim Taehyung kéo đi.

Thật ra, cậu không muốn cùng anh thân thiết quá mức. Chuyện phát sinh hôm nay đã như là chệch khỏi đường ray, anh còn nói YeWon không phải bạn gái anh… Min Yoongi cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn.

"Thật à? Vậy cũng được!"

Park Jimin cũng không miễn cưỡng, nhưng vẫn thở dài.

"Mẹ tôi nhất định sẽ thất vọng. Bà rất quý cậu. Từ khi Gigi rời cõi đời này, lễ Noel nhà tôi rất hiu quạnh. Tôi nghĩ có sự xuất hiện của em, mẹ nhất định sẽ vui vẻ."

Lời nói này làm cho Min Yoongi áy náy vô cùng.

"Được… Ngày kia anh đến nhà đón tôi đi!"

"Được?"

Park Jimin kinh ngạc.
"Không phải em muốn đi tiệc Noel sao?"

"Không có gì, đối với bữa tiệc đó tôi không có hứng."

Park Jimin nhếch khóe môi, che giấu tươi cười chiến thắng, hôn đôi môi non mềm, hôn má.

"Ngày mai tôi có việc, không đến trường tìm em được. Nếu có người hỏi em, phải nói là có bạn trai rồi, nghe chưa?"

Anh biết rõ ở Scott Will cậu được hoan nghênh như thế nào. Chắc chắn có một đống thằng nhóc muốn làm bạn trai đêm vũ hội Noel của cậu.

"Bạn trai?"

Min Yoongi kinh ngạc ngẩng đầu, bạn trai của cậu từ đâu ra vậy?

Mà Park Jimin không để ý giải trừ nghi hoặc của cậu.

"Tôi nói muốn theo đuổi em, sờ cũng đã sờ, mà em lại không hề cự tuyệt, điều này chẳng phải tỏ ý em đã đồng ý với tôi hay sao?"

"A?"

Min Yoongi sửng sốt.

"Nói sau, tôi cũng đã giải thích, tôi và YeWon chỉ là bạn."

Anh cười, rất dịu dàng vuốt tóc cậu.

"Cậu bé ngốc, tôi đã có bạn gái, tại sao lại còn muốn theo đuổi em? Chẳng nhẽ tôi lại là cái loại đàn ông này sao?"

Ánh mắt anh nhìn cậu rất yêu chiều, nhưng Min Yoongi lại có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm, cậu lắc đầu theo bản năng.

Park Jimin vừa lòng mỉm cười, hôn cái miệng nhỏ nhắn một cái.

"Cậu bé ngoan, bây giờ hiểu lầm đã được sáng tỏ, có lẽ em nên yên tâm thôi? Sáng ngày kia ra đứng trước cửa chờ tôi, nhớ chưa?"

Min Yoongi ngoan ngoãn gật đầu, mà cậu nhu thuận rước lấy nam nhân vài hạ trác hôn, cậu bị hôn đến mơ mơ màng màng, căn bản không kịp nhìn ra người đàn ông này chỉ tốt ở vẻ bề ngoài.

Tình huống này là sao đây? Min Yoongi toàn bộ mờ mịt.

Chờ đến khi Min Yoongi tỉnh táo lại, cậu đã thành người yêu Park Jimin. Không đến một ngày, toàn bộ Scott Will truyền nhau tin ấy, ồn ào huyên náo.

Min Yoongi không biết tin tức này lấy từ đâu ra, cậu bất ngờ trở thành nhân vật chính, các thiên kim trong trường đều nghiến răng oán hận, mà các nam sinh cõi lòng tan nát.

Chàng trai phương Đông của bọn họ bị đoạt đi rồi, tuy rằng đối phương là người đàn ông già kia, nhưng điều kiện của hắn ta thạt tốt quá. Không bàn đến gia thế tôn quý, chỉ có vẻ tuấn mĩ quý khí kia cũng đã khiến bọn họ thua. Sau đó, theo trường học truyền đến giới thượng lưu, cuối cùng ngay cả mấy tạp chí lá cải cũng đã biết chuyện.

Công tử danh môn cao quý yêu thương chàng lọ lem bần cùng, loại chuyện tình yêu cổ tích này lại khiến người ta thích thú vô cùng. Đặc biệt vị công tử này còn có scandal với cô thư kí lâu năm.

Tình yêu tay ba nửa thật nửa gia làm mọi người tha hồ đoán già đoán non. Trong trường học có người nói rằng thủ đoạn hồ ly tinh của Min Yoongi thật cao tay, người thất tình thì thút thít nỉ non thiên sứ của bọn họ bị cướp mất rồi…

Một ngày ngắn ngủn, Min Yoongi đã nghe thấy đủ loại chuyện, làm đương sự là cậu phải dở khóc dở cười.

Mà người kinh ngạc nhất là Kim Taehyung. Cậu kéo Min Yoongi, truy hỏi xem tin đồn này có phải là thật hay không?

Min Yoongi căn bản không biết nên nói như thế nào. Thật ra cậu cũng không biết Park Jimin đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ có thể nói là tiệc Noel cậu không đi được, bởi cậu sẽ tới nhà họ Parkm

Cậu biết Kim Taehyung mong chờ tiệc Noel này như thế nào, còn luôn giúp cậu chọn bạn tiệc, đánh giá nam sinh nào thích hợp với cậu.

Nghe được Min Yoongi sẽ tới nhà họ Park vào ngày Noel, Sam hét lên.

"Ôi! Trời ơi, Yoongi, Park Jimin kia theo đuổi cậu thật sao! Tớ đã bảo rồi, Yoongi nhà tớ đáng yêu như vậy, có thằng đàn ông nào không thích chứ? Tiệc Noel này có là cái gì đâu! Mấy thằng loắt choắt kia làm sao so được với Park Jimin? Không nói đến gia sản, chỉ riêng về diện mạo đã không bằng rồi."

Nhà họ Park đấy! Mấy người kia có thể là công tử quý tộc, mà Park Jimin lại là công tử quý tộc biết bao người theo đuổi. Tuy rằng từng kết hôn, nhưng mị lực mê người kia một chút cũng không giảm!

***

"Cậu muốn đi nhà Park đón Noel mà mặc thế này sao?"

Kim Taehyung trừng mắt nhìn quần jean và áo thun ngắn tay màu vàng trên người Min Yoongi. Hơn nữa mái tóc kia của cậu làm cho khuôn mặt cậu già đi thêm mấy tuổi, cách phối đồ của cậu khiến Taehyung có cảm giác muốn té xỉu.

Thằng nhóc thế này thì dụ dỗ đàn ông kiểu gì?

Taehyung không thể chịu được, gọi điện thoại kêu mấy người tư vấn thời trang.

"Đúng rồi, mang mấy bộ âu phục quý tộc vào đây, đừng quyến rũ quá.
Khuôn mặt Yoongi vốn không hợp với vẻ quyến rũ!"

"Chiều cao 1m68, ba vòng…"

"Ừ, thân hình trẻ con thế đấy, đừng quên chọn giày. Cỡ 35 là vừa!"

Sau đó không để ý sự kháng nghị của Min Yoongi, vứt đi mớ quần áo rẻ tiền trên người cậu, rồi cùng mấy nhà tư vấn trang điểm cho cậu.

Cuối cùng, Min Yoongi đến trễ nửa giờ. Cậu hoang mang rối loạn đi xuống tầng dưới, co ro đứng trước mặt Park Jimin.

"Xin lỗi, tôi đến trễ."

Cậu chạy tới nên hơi thở còn chưa ổn định.

Park Jimin nhướng mày nhìn cậu. Mái tóc nâu được cắt tỉa gọn gàng, trên người mặc chiếc áo khoác caro sọc, đôi giày thể thao màu đen với tất cao, khuôn mặt tròn tròn ửng hồng vì chạy gấp, ánh mắt ngập nước, đôi môi căng mọng ngọt ngào như thoa mật…

Cậu như vậy, trông vô cùng đáng yêu, thật dễ gợi lên dục vọng của đàn ông.
Park Jimin ôm cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi.

"A…"

Min Yoongi hừ nhẹ, nụ hôn bất chợt khiến cậu không kịp phản ứng. Trong miệng giờ là hơi thở quen thuộc của anh, đầu lưỡi cực nóng du ngoạn trên cánh môi, khiến cho son bóng trên môi bị trôi đi, anh mới buông cậu ra.

"Như vậy tốt hơn nhiều."

Nhìn cậu còn đang thiếu hô hấp, anh lại hôn cái miệng nhỏ nhắn mấy phát. Anh yêu đôi môi sạch sẽ như vậy. Vẻ đáng yêu của cậu chỉ để anh nhìn thấy là tốt rồi! Ngón tay phủ lên má, vừa lòng khi thấy khuôn mặt nhỏ ngoại trừ son bóng, không có lớp phần dày cộp. Làn da cậu vốn đã tốt, không cần trang điểm nhiều.

Mở cửa xe cho cậu, Park Jimin ngồi vào ghế lái, đạp chân ga, một tay điều khiên vô lăng, tay phải vẫn nắm tay cậu.

"Ai giúp em trang điểm?"

Quần áo trên người cậu đều là hàng hiệu, hơn nữa còn rất mới. Anh không cho rằng cậu có thể tự mua quần áo như thế này.

"Taehyung bắt tôi mặc. Cậu ấy còn nói tôi chính là điển hình hủ lậu kiết xác, mới bị bắt nạt ở trường."

Mặt Park Jimin lạnh vài phần .

"Ai bắt nạt em?"

Tiểu hoàng tử của anh sao có thể bị người khác khinh thường?

Min Yoongi không phát hiện ra anh không vui, vẫn oán giận.

"Tại anh chứ ai! Chả hiểu sao, trong trường có ai lại tung tin đồn rằng tôi là bạn trai anh… Bực mình, không hiểu ai lại tung tin đồn bậy như vậy!"

Đương nhiên chính là anh khiến người khác truyền tin đó. Cậu là của anh, anh làm sao có thể cho người khác cơ hội? Mấy thằng nhóc thối tốt nhất nên tránh xa cậu.

Nhưng lời của cậu lại làm anh mất hứng, càng nắm chặt tay cậu.

"Tung tin đồn? Là tin đồn thôi sao?"

Thừa dịp đèn đỏ, anh dừng xe, mắt lạnh nhìn cậu.

Hình như anh đang tức giận. Min Yoongi rụt vai, cúi mắt, không dám hé răng. Park Jimin hừ nhẹ, cầm tay cậu cắn một cái.

"A!"

Anh cắn mạnh làm Min Yoongi bị đau, thở nhẹ một cái, muốn rút tay về, nhưng anh cũng không cho.

"Min Yoongi, em nói xem, em có phải là người yêu của anh không?"

"Tôi, tôi…"

Min Yoongi quanh co, không biết nên trả lời thế nào, khóe mắt nhìn thấy đèn xanh, cậu vội vàng nói.

"Xanh, đèn xanh."

Ai ngờ Park Jimin không thèm để ý, vẫn cố chấp nhìn cậu, muốn cậu nói ra đáp án. Xe ở phía sau thấy xe phía trước không đi, ấn còi.

Min Yoongi quay đầu nhìn xe bị chặn ở đằng sau, tiếng còi xe vang lên không ngừng, còn có người thò đầu ra mắng to, cậu vội vàng.

"Xe đằng sau đang giục…"

Thấy anh vẫn không để ý tới, cậu bất đắc dĩ cắn môi, lại thấy đằng sau đã có người xuống xe, cô vội nói.

"Được rồi! Tôi là người yêu của anh! Mau lái xe!"

Nếu chuyện anh Jimin cản trở giao thông đăng báo, nhất định sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của anh. Nhận ra cậu đang lo lắng, Park Jimin cảm thấy vui vẻ hơn, cuối cùng cũng đạp chân ga. Min Yoongi nhẹ nhàng thở ra. Anh nhìn thấy hết biểu cảm của cậu , khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Gigi của anh vẫn thật quan tâm đến anh.

Đến nhà họ Park, Kang Ji Yeon nhìn thấy Min Yoongi liền vui vẻ không thôi, ngay cả Park DaeShim thấy cậu bé này đến cũng rất cao hứng. Kang Ji Yeon kéo Min Yoongi cùng ăn bữa sáng với bọn họ. Thấy cha mẹ nuôi vui mừng, Min Yoongi cảm thấy việc mình đến đây là đúng.

Ăn xong bữa sáng, Min Yoongi bị Park Jimin kéo đi trang trí cây thông. Cởi ra áo khoác caro, bên trong cậu mặc chiếc tay áo dài màu đỏ thẫm cùng với chiếc quần rộng, ngắn màu đen, thiết kế tinh xảo. Taehyung trang điểm làm cậu trở nên xinh đẹp lại không mất chất ngọt ngào vốn có.

Trang trí xong ở dưới, đến phần trên, Min Yoongi trèo lên thang, sau đó lúng túng nhìn chiếc quần đang mặc, cậu vội vàng leo xuống.

Mà anh chàng đứng ở dưới đưa đồ cho cậu cũng ngẩng đầu lên, thấy cậu làm vậy liền nhướn mày.

"Làm sao vậy?"

Anh còn hỏi cậu làm sao? Cậu không tin anh không nhìn thấy!

Min Yoongi khép hai chân lại, khép chặt quần lại, mặt đỏ lên trừng mắt nhìn anh.

Park Jimin bừng tỉnh hiểu ra, trấn an cậu.

"Yên tâm, anh sẽ không làm để người khác đến gần, không có người thấy."

Anh không phải là người sao?

"Anh quay lưng lại cho tôi"

Cậu xấu hổ thét gào phẫn nộ.

Anh cũng bày bộ mặt vô tội.

"Anh mà quay lưng, ai đưa đồ cho em?"

"Gọi Mark lại đây!"

Mark là nam giúp việc lâu năm ở nhà Park, nhưng Min Yoongi vài lần đến đây cũng chưa gặp lại. Bây giờ vì ở tình thế cấp bách nên gọi tên, cậu không phát hiện ra cái gì không đúng, nhưng Park Jimin lại biết rõ ràng cậu đã lòi đuôi.

Nhưng anh không vạch trần mà vẫn trêu học cậu.

"Không cần, anh muốn tự mình giúp em."

"Park Jimin!"

Min Yoongi tức giận đến dậm chân, mặt đỏ bừng, bộ dạng lại không có chút lực sát thương nào, ngược lại đáng yêu đến không chịu được.

Park Jimin nở nụ cười.

"Anh còn cười? Cấm cười!"

Mà hai ông bà họ Park ở phòng khách nhìn hai người như vậy, liếc nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Rất lâu rồi bọn họ không thấy con mình vui như vậy.

"Mình à, anh nói Jimin nó có thể không…"

Kang Ji Yeon lo lắng nhìn chồng.

Park Daeshim ngậm tẩu hít một hơi, cầm lấy tay vợ, ý bảo bà đừng nghĩ nhiều.

"Không đâu, cậu nhóc đó và Jimin chỉ mới quen biết…"

"Nhưng lần trước Jimin để nó ở trong phòng Gigi."

Từ sau khi Gigi qua đời, con trai không cho người khác động vào phòng Gigi, cho dù giúp việc vào quét dọn, cũng không được thay đổi bất cứ thứ gì trong phòng, tất cả đều phải giữ nguyên.

Nhưng lần trước Jimin để cho tiểu cậu nhóc ngủ ở phòng Gigi, điều này làm bà và chồng rất kinh ngạc. Bây giờ lại thấy thái độ của Jimin đối với cậu bé này, cây thông Noel này Jimin chỉ cho phép Gigi động vào, giờ lại để cho cậu bé đó trang trí… Điều đó khiến bà không khỏi suy nghĩ sâu xa…

"Có lẽ là bởi vì cậu nhóc cùng tên với Gigi, hơn nữa cậu nhóc lại dễ được cảm tình như vậy, có thể Jimin để ý đến nó."

Nghe chồng nói, Kang Ji Yeon càng lo lắng.

"Thằng bé không phải là Gigi, hơn nữa còn YeWon thì sao? Nó đã chờ thằng bé nhiều năm như vậy! Không được, em đi nói chuyện với nó."

Nói xong Kang Ji Yeon đứng dậy. Park Daeshim giữ chặt vợ mình.

"Đừng vội, muốn nói thì để đến tối. Khó có lúc con vui vẻ như vậy, đừng phá hư không khí hiện tại."

Kang Ji Yeon nhìn hai người đùa giỡn ầm ĩ. Thực sự, đã rất lâu bà không thấy nụ cười trên gương mặt con trai, kể từ khi Gigi qua đời…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net