Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trăm linh một ngày.

Kim đồng hồ vượt qua số mười hai, ngày lễ tình nhân đã trôi qua, mở gói quà được đóng gói giấy màu tím ra, ăn hết chỗ sô cô la vốn muốn đưa cho anh, một miếng rồi lại một miếng, vị đắng nồng đậm lan tỏa trong miệng. Kì lạ, vì sao lại đắng như vậy chứ, rõ ràng đã bỏ rất nhiều đường mà.

.

.

.

.

.

.

"Reng reng reng"

"Bộp!" Một bàn tay từ trong chăn bông chui ra, theo thói quen tìm đến chiếc đến đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi trên đầu giường, tắt bụp chiếc chuông chói tai.

Chiếc chăn bông được in những đóa hoa cúc màu trắng biếc lại phập phồng trên giường, đôi chân từ từ thu trong chăn, chàng trai đang cuộn mình dưới chăn đó đang từ từ đi vào mộng đẹp, trên giường đang phục hồi lại sự yên tĩnh vốn có của nó... Mười phút nữa trôi qua, lần này, tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên, một bàn tay trong chăn mò mẫm sờ đầu giường, vớ được cái điện thoại, tắt bụp!

Một phút sau, một cái đầu với mái tóc bù xù mềm mại thò ra khỏi chăn bông.

"Bụp! Bụp! Bụp!"

Ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, có vẻ như dùng nấm đấm để đập.

"Yoongi! Dậy mau!"

Chàng trai đập cửa gọi một cách hung ác. Không còn cách nào khác, ai bảo người chủ căn phòng này cứ bám riết chiếc giường không chịu xuống chi!

"Có chịu tỉnh không thì bảo? Đừng ép tớ dựng đầu cậu dậy đấy!

"Có!"

Âm thanh yếu ớt từ cái đầu bù xù mềm mại truyền ra.

"Tớ tỉnh rồi đây!"

Vén chiếc bông ngồi dậy, cậu dụi dụi mắt, rồi lại ngáp thêm một lần nữa.

"Cho cậu mười phút, mau ra đây ăn sáng!"

Trước khi rời đi, chàng trai còn hung tợn uy hiếp.

"Mười phút nữa mà không thấy cậu ra thì đích thân tớ sẽ xử lí bữa sáng của cậu, từ nay về sau đừng mơ tưởng tớ giúp cậu chuẩn bị bữa sáng nữa!"

Sau đó, là tiếng dép lê loạt soạt xa dần...

Biết Taehyung nói được là làm được - và ít nhất thực thi nó trong vòng một tuần liền - người ở trên giường rốt cuộc cũng rời khỏi cái ổ chăn ấm áp, đi đôi dép lông hình Panda, mái tóc xõa tung, rối bời, giống như một u hồn lướt đến phòng tắm.

Đứng trước bồn rửa tay, cậu bóp tuýt kem đánh răng, đôi mắt còn tia buồn ngủ mở ra, nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trên kính.

Mái tóc rối tung, màu tóc không phải là màu đen tuyền mà lại nhẹ nhàng ánh hạt dẻ, tóc mái ngắn củng đến giữa trán, vì mới ngủ dậy nên có vài chỏm tóc vểnh lên nhìn rất đáng yêu!

Cậu có làn da trắng cộng thêm khuôn mặt mịn màng đậm chất trẻ con, lại thêm đôi mắt to linh hoạt, dưới chóp mũi là đôi môi hồng nhuận, lúc cười rộ lên bên má có lúm đồng tiền cực sâu, trông vô cùng ngọt ngào.

Đây rõ ràng không phải khuôn mặt đẹp nhưng bù lại được cái là rất rất đáng yêu, hơn nữa cậu cao chưa đến 1m70. Tại đất nước Scotland này, chỉ sợ ngay cả học sinh trung học cũng cao bằng hơn cậu. Mà cậu lại là người phương Đông, bộ dạng như vậy nhìn kiểu nào cũng không giống một chút nào là chàng trai 20 tuổi cả!

Cậu, tên là Min Yoongi.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, đã hai năm, vậy mà với khuôn mặt này, cậu vẫn cảm thấy có chút xa lạ.

Trong trí nhớ của cậu, là một chàng trai 25 tuổi với mái tóc bạch kim nổi bật, cao 1m74 thân hình mảnh khảnh nhưng vô cùng quyến rũ, khuôn mặt đẹp, mang trong người dòng máu lai cùng đôi mắt xanh lam như đá quý.

Người trong ký ức của cậu cũng tên là Min Yoongi. Hai người có cùng một cái tên nhưng lại có ngoại hình vô cùng khác biệt.

Cậu chính là người chiếm lấy thân thể chàng trai cùng tên với mình - Min Yoongi.

Sau một lần rơi máy bay, lúc tỉnh lại, cậu phát hiện mình không chết, lại trở thành chàng trai phương đông 18 tuổi - một chàng trai có cha mẹ đi du lịch đã gặp tai nạn xe cộ, đều đã tử vong. Chàng trai này chỉ bị hôn mê ba ngày, nhưng khi tỉnh lại, đã mang một linh hồn khác.

Đối với sự việc kì quái này, Min Yoongi khiếp sợ, cậu không hề biết tại sao linh hồn lại nhập vào thân thể của chàng trai này, là do thời điểm rớt máy bay và tai nạn xe cộ trùng nhau, hay là do cả hai người có tên giống nhau?

Cậu đương nhiên không thể tìm thấy đáp án cho cái sự kì dị này, nhưng đã chết một lần, kí ức cố chấp chỉ như giấc mơ, làm cho cậu cảm thấy thật nực cười.

Ông trời đã khiến cậu sống lại một lần nữa, khiến cậu rũ bỏ được mọi sự việc đau khổ, vậy hãy quên Min Yoongi của kiếp trước đi! Từ nay về sau, cậu sẽ sống tốt thay cho chàng trai kia.

Ban đầu, cậu không rõ thân thế của thân thể này, rồi sau đó qua lời của người khác mới biết được. Gia đình họ Min này đến từ Hàn Quốc - đối với cái nơi này cậu cũng không lạ gì nữa.

Ở kiếp trước, khi cậu 5 tuổi, mẹ cậu mất tại Hàn Quốc, hàng năm cứ đến ngày giỗ của mẹ, cậu cũng sẽ về đến Hàn Quốc thăm mộ của mẹ.

Gia đình họ Min này ở Scotland chỉ thuộc tầng lớp lao động thấp kém nhưng do tai nạn xe cộ nên được bồi thường rất nhiều, hơn nữa lại thêm tiền bảo hiểm, nên Min Yoongi bỗng nhiên trở nên giàu có, cũng tự nhiên có rất nhiều người "thân thích" đến hỏi thăm.

Đối mặt với tình hình này cậu không rối loạn chút nào. Năm cậu 15 tuổi, cha cậu qua đời, có một đống thân thích nhảy ra, nói là muốn chăm sóc cậu và anh trai cậu . Khi đó là người anh trai lớn hơn cậu 5 tuổi bảo vệ cậu, đuổi hết đống thân thích này đi, sau đó ôm lấy cậu, tự hứa với mình rằng, cho dù cha không còn trên trần gian này, cũng còn có người anh trai này chăm sóc cậu, bảo hộ cậu.

Nhưng cuối cùng, chính cậu lại làm cho anh trai yêu thương nhất thất vọng. Cậu cố chấp theo đuổi tình yêu, khiến cho mọi người đều thống khổ vì cậu.

Khi sống lại, đối mặt với tình rập tiền tài của đám thân thích của gia đình họ Min này, Min Yoongi không khỏi cảm khái, bây giờ, cậu không còn có anh trai để được che chở nữa.

Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, may mắn là ở Scotland 18 tuổi đã được tính là trưởng thành, cậu tìm luật sư giải quyết đống thân thích này nọ, cho họ thấy cậu không cần người thu dưỡng, có thể xoay sở cuộc sống một mình.

Giải quyết xong đám họ hàng và tang sự của cha mẹ Min Yoongi, lại đến chính vấn đề trong đời sống cậu .

Sau một thời gian, cậu mới biết được Min Yoongi là sinh viên của học viện nước hoa Scott Will , việc này đã khiến cậu kinh ngạc không thôi!

Scott Will ở Scotland là một trường quý tộc có tiếng , không chỉ nhờ dạy học thành tài, vẫn là nhờ một chút danh tiếng của giới quý tộc, mà gia đình Min Yoongi như vậy, tuyệt đối không vào được!

Nhưng học bổng của học viện Scott Will này cũng khá nhiều, vậy nên cũng có một số học sinh nghèo có thể vào được Scott Will để học, Min Yoongi là một trong số đó.

Min Yoongi có tay nghề rất tốt, đối với nước hoa lại rất có hứng thú, nhờ thành tích hạng nhất lúc thi vào Scott Will , trở thành học viên của học viện nước hoa , mà điều làm cậu kinh ngạc chính là - cậu không thể tưởng tượng được rằng Min Yoongi cũng có cùng đam mê với cậu, cậu từng là Isipca* chuyên nghiệp - học viên của học viện pha chế nước hoa Pháp, nhưng sau hai năm, vì gả cho người đàn ông kia, cậu đành tạm nghỉ học.

  *Isipca: Viện Đại học Quốc tế về nước hoa, mĩ phẩm và hương liệu thực phẩm. Ở đây chỉ cậu là một nhà pha chế nước hoa chuyên nghiệp*

Cậu không khỏi tưởng tượng, cậu đã nhập vào thân thể Min Yoongi, có phải ông trời cũng muốn cậu hoàn thành được ước nguyện?

Cậu từng mơ ước trở thành nhà pha chế nước hoa xuất sắc, nhưng vì người nào đó, cậu đã buông tay mọi thứ, nhưng lại mất đi tất cả. Liệu cậu có hối hận hay không ư? Cậu cũng không có cách nào trả lời, chỉ có thể đem quá khứ xem như một giấc mộng, cậu đã không còn là Min Yoongi kia nữa, cậu được sống thêm một lần nữa, vì vậy, lúc này đây, cậu vì chính mình mà sống.

Bởi vì tai nạn giao thông, cậu vào học muộn nửa năm. May là cậu còn có kiến thức cơ bản nếu không thì không thể đuổi kịp chương trình học. Trong trường hợp các tiểu thư , các thiếu gia tuy rằng ngạo mạn, tự cao tự đại, nhưng diện mạo của thân thể này trông rất vô hại, rất đáng yêu, vậy nên cậu cũng không bị bắt nạt quá, ngược lại còn rất được hoan nghênh, ở Scott Wil còn được gọi "Chàng trai phương Đông đáng yêu".

Chỉ có thể nói rằng người ngoại quốc có ảo tưởng đối với người phương Đông, nhiều lúc khó có thể giải thích bằng lời .

"Min Yoongi! Cậu còn có 5 phút thôi đấy!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi.

Min Yoongi giật mình, nhanh chóng đánh răng rửa mặt chải đầu, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng quần jean màu đen vào, đi thêm tất dày và đôi ủng nâu, cầm chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê màu kem cùng áo khoác nâu nhạt thuận tay lấy sách vở trên bàn, vội vã chạy ra khỏi phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net