Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh dậy, khi cậu mở mắt thì thấy mình đang nằm ở trên giường của Park Jimin. Trên người cậu, quần áo đã được mặc vào, chỉ là trên da đây đó vẫn còn dấu hôn và vết cắn làm bằng chứng, mà nơi giữa hai chân cũng còn cảm giác đau.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, lật chăn bông ra, chợt thấy ngón áp út bên tay trái mang chiếc nhẫn. Cậu sững sờ nhìn kia chiếc nhẫn cưới, lại nhận ra mình đeo lại chiếc nhẫn này không ngoài ý muốn.

"Tỉnh rồi."

Giọng nói đàn ông từ đằng sau truyền tới.

Min Yoongi quay đầu, nhìn anh đang ngồi ở ghế.

Mặc vào áo lông mềm màu lam nhạt cùng quần dài, anh vẫn tuấn tú tao nhã như vậy, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại thâm trầm khó nói.

Trong nháy mắt, Min Yoongi hiểu được. Cậu nuốt nước bọt, nhẹ giọng hỏi,

"Anh đã biết?"

Thật ra không phải cậu không nghi ngờ, nhưng cậu không dám vạch trần. Cậu tự gạt mình, tự nhủ rằng anh không phát hiện ra, từ đó…Cậu mới có thể dùng lý do này, kìm nén cảm xúc sợ hãi cùng áy náy của mình mà ở bên cạnh anh.

Park Jimin thành thực trả lời.

"Đêm đó em uống say."

Min Yoongi rốt cục hiểu được.

"Rượu kia không phải hương tân."

Cậu luôn luôn hoài nghi vì sao mình chỉ uống rượu hương tân mà say được, thì ra khi đó anh đã sớm nghi ngờ.

"Đúng, là rượu nặng, tửu lượng của em vẫn kém như vậy."

Park Jimin nhếch khóe miệng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vô cùng thân, nhưng trong mắt vẫn là nỗi buồn không đáy.

Khi tỉnh lại, anh nhìn cậu ngủ say, thân mình bé bỏng nằm gọn trong lòng anh. Rõ ràng hai người gần nhau như vậy, lại xa đến thế.

Anh biết, cậu vẫn muốn rời xa anh.

Cả hai người bọn họ đều tự lừa mình. Anh cho rằng làm bộ như không phát hiện ra, cậu sẽ ở lại. Cậu cho rằng không vạch trần, sẽ tiếp tục duy trì được vẻ bình tĩnh.

Anh hiểu cậu, như cậu hiểu anh.

Bọn họ đều đang trốn tránh, không dám đối mặt với thực tế.

Quan hệ ràng buộc giữa hai người như tấm băng mỏng, làm cho anh ngày càng sợ, sợ ngày nào đó cậu lại biến mất, và anh không thể tìm được cậu.

Anh chưa từng quên cậu lúc trước buông tay, cậu cũng chưa từng quên, năm đó rời đi, cậu đã tự nói với mình, không bao giờ nữa yêu nữa.

Một lần cố chấp yêu say đắm, làm cho cậu sợ, sợ những ngày đếm ngược tịch mịch, làm cho cậu mất sức, cứ coi như đó là trừng phạtcũng đúng tội, cậu cũng phải nếm quả đắng.

Cậu sợ, cũng mệt mỏi, cho nên, cậu buông tay.

"Vậy thì sao? Anh định làm gì? Trả thủ tôi sao?"

Nhẹ nhàng nắm chặt ga trải giường, ngăn chặn cảm giác không yên trong lòng, cậu cúi mắt hỏi anh.

"Trả thù?"

Park Jimin thì thầm hai chữ này,muốn cười lại không cười nổi.

"Thì ra, em nghĩ rằng tôi đang định trả thù em?"

Hoa ra, mấy ngày nay anh tiếp xúc với cậu, dè dặt cẩn trọng, sợ dọa cậu chạy, sợ cậu chính là chỉ là giấc mộng… Anh sợ hãi hèn mọn như vậy, mà trong mắt cậu, đây lại chính là sự trả thù.

Hoa ra, cậu có cách nhìn về anh như thế.

Park Jimin cảm thấy buồn cười, đau đớn co rút đạp đổ sự kiểu ngạo của anh, mà kiêu ngạo của anh ở trước mặt cậu lại không bao giờ còn sót một mảnh.

"Min Yoongi, sự tàn nhẫn của em có lúc làm tôi thống hận."

Giọng nói lạnh băng của anh làm cậu chột dạ, cậu biết lời cậu nói có chút quá đáng, nhưng cậu không biết chính mình nên làm gì.

Lúc trước, cậu quả thật đã làm nhiều lắm chuyện sai. Anh hận cậu, muốn trả thù cậu cũng là chuyện đương nhiên.

"Không đúng, là lỗi của tôi, đã chiều chuộng em đến vậy."

Park Jimin lạnh lùng nhếch môi, trong mắt bão tố nổi lên.

"Vì vậy, em luôn tùy hứng làm bậy, cho tới bây giờ vẫn không hiểu được tâm trạng người khác. Em nói yêu tôi, cho nên đặt bẫy tôi, ép tôi cưới em. Sau đó, lại tự ý quyết định buông tay, chỉ để lại đơn ly hôn, cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn. Em chưa từng hỏi xem tôi muốn thế nào. Em đi tiêu sái như vậy, cho rằng chết rồi mọi chuyện sẽ xong sao?"

Không, cậu không nghĩ như vậy –

Min Yoongi  cắn môi há miệng, lại không tìm ra rời biện giải.

"Không đúng, em không chết. Em trở lại trong thân xác này, nhưng em xem hai năm nay em ở đâu? Em cũng biết SungHoon vì cái chết của em mà đau đớn tự trách. Hắn ta cảm thấy hắn ấy là một người anh không biết bảo vệ em trai thật tốt. Em làm cho cha mẹ tôi đau lòng vô cùng, phải nếm cảm giác người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Em làm cho tôi phải thừa nhận sự trách cứ từ mọi người, còn có nỗi đau không thể nói nên lời… Min Yoongi, em cho rằng, em đã chết, em đi rồi, chúng tôi sẽ vui vẻ mà sống sao?”

Min Yoongi lắc đầu.

"Không phải… Tôi không có…"

"Vậy em sống ở đâu?"

Anh chất vấn, trừng mắt nhìn cậu, bức bách truy vấn.

"Hai năm nay em ở đâu? Tại sao không trở lại?"

Min Yoongi há miệng, lại không biết nên nói cái gì, vì lời trách móc của anh mà mắt đỏ lên, nước mắt ở hốc mắt đọng lại, cũng không dám rơi.

Park Jimin nhìn chăm chú nước mắt cậu, khuôn mặt lạnh như băng không thương tiếc.

"Min Yoongi, em khóc cái gì? Em dựa vào đâu mà khóc? Một người trốn chạy như em có tư cách gì để khóc?"

Min Yoongi cố kìm nước mắt. Cậu biết anh nói rất đúng, cậu không có tư cách, đã tổn thương mọi người như vậy, cô nào có tư cách rơi lệ?

Cậu gục đầu xuống, thanh âm run run.

"Em biết em làm sai rất nhiều việc, em chỉ muốn bù đắp…"

"Bù đắp? Bù đắp thế nào? Tác hợp tôi với YeWon sao?"

Park Jimin nở nụ cười, đứng dậy đi ra phía giường, nâng mặt cô lên.

"Min Yoongi em đã từng hỏi qua của ý kiến của tôi?"

"Em…"

Cậu không hỏi, nhưng… Cậu hoảng hốt nói.

"Nhưng không phải anh yêu YeWon sao? Lúc trước nếu không vì em, anh đã sớm cùng YeWon kết hôn, cho nên…"

"Cho nên?"

Anh nói tiếp, chăm chú nhìn cậu, một câu lại một câu phát ra.

"Em biết rằng tôi không thành đôi cùng YeWon, em nghĩ rằng tôi áy náy vì cái chết của em, cho nên em muốn bù đắp cho tôi, vì vậy em cuối cùng cũng xuất hiện, chính là vì lý do này sao?"

Min Yoongi sợ hãi gật đầu.

Park Jimin hỏi lại.

"Vậy nên, nếu em không bao giờ biết tôi và YeWon không thành, em sẽ không bao giờ trở về?"

Hơi do dự, Min Yoongi lại gật đầu.

Cho dù sớm biết rằng đây là đáp án, nhưng thấy chính cậu tự thừa nhận, Park Jimin vẫn đau lòng không kìm được. Anh buông cậu ra, cười thành tiếng.

Tiếng cười kia, tràn ngập thống khổ cùng thất vọng.

"Anh Jimin..."

Anh như vậy làm cậu thấy sợ.

Park Jimin lưng quá thân, không nhìn cậu, đi ra khỏi phòng. Đến gần cửa, lạnh lùng ném lại một câu.

"Min Yoongi em không thay đổi gì dù chỉ một chút,vẫn ích kỷ như vậy."

Min Yoongi em không thay đổi gì dù chỉ một chút, vẫn ích kỷ như vậy...

Cậu, dường như mọi việc cậu làm đều sai lầm.

Nhưng, thực sự cậu sai lầm rồi sao?

Lời nói của Park Jimin không ngừng vọng lại trong đầu Min Yoongi, mỗi câu mỗi từ cậu đều không thể bác bỏ. Quả thật cậu chưa từng để ý đến ý nguyện của anh.

Lấy danh nghĩa tình yêu, cậu trói buộc anh.

Lấy lý do muốn bù đắp, thực ra chính là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, chính là muốn tìm lý do tiếp cận anh.

Cậu tự nhủ, không yêu anh nữa. Tự nhủ rằng, buông tay đi. Tự nhủ rằng, làm cho anh hạnh phúc, chúc phúc cũng là một loại yêu. Nhưng anh muốn gì? Cậu chưa từng nghĩ tới.

Cậu cho rằng mình đã trường thành, hiểu chuyện, nhưng hóa ra trong tình yêu, cậu vẫn ngây thơ như vậy, tự cho là đúng quyết định tất cả.

Anh nói đúng, cậu vẫn ích kỷ như vậy.

Nhưng cậu nên làm như thế nào bây giờ? Làm gì cũng sai, cậu phải làm gì đây?

"Này, cậu bé, cậu đứng đây làm gì?"

SungHoon  đang định ra khỏi nhà, lại thấy Min Yoongi đứng ở trước cửa, hắn ta kinh ngạc nhướn mày.

Ánh mắt cậu bé hồng hồng, vẻ mặt bất lực.

"Làm sao vậy? Cãi nhau với Jimin?"

Không thể nào, hai người này ngày hôm qua không phải còn ngọt ngào với nhau sao?

Min Yoongi ngẩng đầu lắc lắc. Thì ra cậu luôn ở trước cửa nhà, cho dù mọi khó khăn đã trải qua, nhưng mỗi lúc bị thương, khổ sở, cậu vẫn thầm nghĩ đến ngôi nhà, nghĩ đến anh trai mình.

Trong nháy mắt, nước mắt kìm nén đã lâu tuôn ra.

"Ê? Sao lại khóc?"

SungHoon phát hoảng, vội vàng lấy khăn tay.

"Đừng khóc, cậu khóc trước cửa nhà tôi như vậy, người khác nhìn lại tưởng rằng tôi bắt nạt cậu.”

Chính xác là hắn đang nói đùa, xem có thể khiến cậu bé kia cười không, ai ngờ cậu bé ấy khóc càng lớn tiếng.

"Ô oa –"

A… Trời đất!

SungHoon không có cách nào, đành phải xuống xe kéo cậu.

"Ừm… bây giờ cậu vào nhà tôi ngồi chút đi."

Min Yoongi khóc, bị anh trai kéo đi, nhìn tay anh, nước mắt cậu rơi vào càng nhiều. Đã lâu không bị anh kéo đi như vậy rồi.

Hồi nhỏ, anh sẽ kéo tay cậu như thế, cùng cậu chơi đùa, mà anh Jimin cũng sẽ đi theo bên cạnh, cười chiếu cố cậu.

Khi cha còn sống, Anh Jimin liền cùng cha nuôi mẹ nuôi đứng một bên, nhìn bọn họ chơi đùa.

Cậu lớn lên trong sự chiều chuộng như vậy, nhưng cậu đã làm cái gì?

Cậu làm cho bọn họ đau lòng khổ sở, thậm chí ích kỷ quyết định mọi thứ. Rõ ràng vẫn sống trên đời, cũng không tìm đến bọn họ.

Min Yoongi, mày thật sự khốn nạn!

"Rồi."

SungHoon mang cậu vào nhà, để cậu ngồi trên sofa,bhắn đưa hộp giấy ăn cho cậu, quan tâm hỏi.

"Đã có chuyện gì xảy ra? Có phải Jimin bắt nạt cậu?"

Min Yoongi lắc đầu, SungHoon gãi đầu. Đối với cậu chàng trước mặt, hắn chẳng có cách nào.

"Ai, cô đừng khóc nữa… Có muốn ăn đường hay không?"

Hắn lấy từ bàn thủy tinh ra mấy hộp sữa đường.

Min Yoongi nhìn sữa đường.

SungHoon ngượng ngùng sờ mũi.

"Cậu cảm thấy tôi như đang dỗ em bé đúng không? Trước kia em trai tôi khóc, tôi cũng dùng sữa đường dỗ em ấy, sau đó em ấy sẽ nói…"

"Một viên không đủ, em muốn hai viên, em còn muốn kem ốc quế, còn muốn bánh dâu tây, còn muốn hoa cúc trắng, hơn nữa phải có mãn tinh… Như vậy, em sẽ không khóc nữa."

Cứ một câu nói ra, ánh mắt SungHoon càng mở lớn, hắn kinh ngạc nhìn Min Yoongi.

"Cậu, cậu làm sao có thể…"

Min Yoongi run môi, cười gượng, nói với anh trai mình.

"Anh, em là Gigi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net