20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỎ ĐẠI NHÂN THEO ĐUỔI VỢ YÊU

20: Thật muốn tìm một cái xích xích cô lại bên người

Thẩm Tư Hiên đưa Nhã Nghiên đến trước cửa nhà. Cô vừa chào tạm biệt với Thẩm Tư Hiên, quay lưng liền nhìn thấy Chính Quốc đứng ở trước cổng không khỏi giật mình.

Lúc này trong đầu Nhã Nghiên có hai ý nghĩ, một là vẻ mặt ai đó đen như cục than, đứng trong bóng tối không cẩn thận là không thấy luôn! Hai là, xong rồi bị phát hiện rồi!!!

Nhã Nghiên dù không muốn, nhưng vẫn đi qua, cố nặn ra một nụ cười: “Tổng tài, muộn rồi sao anh còn ở chỗ này?”

“Cô đây là đang... hẹn hò?”

Không cần nghĩ cũng biết sếp lớn nhà mình đang tức giận, Nhã Nghiên liền chẳng dám ho he, khí thế ngút trời mấy hôm trước bay hơi chẳng còn một mống.

“Không... không phải đâu, chúng tôi là anh em họ. Anh ấy chỉ đến thăm tôi một chút.”

“Anh em? Tính loạn luân à?”

“...”

Tổng tài à, anh có thể suy nghĩ theo hướng bình thường hay không? Có được hay không??? Nhã Nghiên ở trong lòng gào thét.

Chính Quốc lại hừ lạnh: “Thật là giỏi! Tôi mới không để ý mấy ngày đã đi tìm trai. Thật muốn tìm một cái xích xích cô lại bên người, đỡ phải hơi một chút lại chạy loạn khắp nơi!”

“... Tôi cũng không phải Lady.” Nhã Nghiên yếu ớt phản bác.

“Lady cũng không có chạy loạn như cô!”

“...” Nhã Nghiên câm nín!

Tôi có phải chó của anh đâu mà nói xích liền xích. Không đúng, không đúng, tôi mới không phải chó đâu!!!

Chính Quốc đương nhiên cũng biết điều này, cho nên thời kì tăng ca đen tối vừa mới qua đi một lần nữa trở lại.

Nhã Nghiên ngửa mặt nhìn trời cao: Muốn tìm một người bạn trai sao khó khăn quá! Thật muốn chửi đổng mà...

Chỉ là lần này đối với lần trước có chút khác biệt. Chính Quốccũng không có cả ngày treo câu trừ lương trên miệng nữa mà thi thoảng sẽ cho cô xem một vài hợp đồng, tài liệu, cũng thuận tiện giải thích một chút. Những ưu điểm nhược điểm đều nói qua một lần sau đó sẽ hỏi cô: “Có chỗ nào không hiểu không?”

Châu Lộ Lộ lắc đầu sau đó lại gật đầu.

“Rốt cuộc là có hay không?”

“Có nhưng không phải trong này mà là chuyện khác.”

Chính Quốc nhấp một ngụm cà phê: “Nói đi.”

“Dạo gần đây anh không uống nhầm thuốc đấy chứ?”

“Phụt...” Chính Quốc nhất thời bị sặc, ho sù sụ, tài liệu trên bàn bất hạnh ‘nở hoa’.

Đợi con ho qua đi, Đường Vũ trừng mắt về phía Nhã Nghiên : “Cô mới uống nhầm thuốc, cả nhà cô đều uống nhầm thuốc!”

Nhã Nghiên : “... Tôi cảm thấy anh vẫn là nên đi khám đi, uống nhầm thuốc rất nguy hiểm.”

Chín Quốc : “...”

Chính Quốc phải cật lực kìm chế mới không xông đến bóp cổ người phụ nữ này.

“Công ty chúng ta vừa nhận được một hạng mục mới, sẽ giao cho cô đảm nhiệm.”

“Tôi? Nhưng mà tôi không...”

Chính Quốc cắt lời: “Không phải nói bị coi thường sao, liền nhân dịp này chứng minh đi để người khác không thể coi thường.”

Nhã Nghiên hoảng sợ: “Nhưng mà trình độ của tôi đâu có cao đến mức đó.” Bình thường cô chỉ làm một chút việc vặt thôi, khi nào thì có thể đảm nhiệm dự án, này không phải là muốn mạng của cô à...

“Tôi dạy cô.”

“Nhưng mà...” lỡ như làm hỏng chuyện thì sao, Nhã Nghiên biểu tình muốn khóc đến nơi rồi.

Chính Quốc cười gian xảo, đi đến vỗ vai cô: “Yên tâm, có tôi ở đây bọn họ chỉ có thể nhìn cô bằng con mắt khác thôi. Tôi biết cô đang rất cảm động cũng biết tôi rất tốt bụng cho nên chỉ cần cô lấy thân báo đáp là được.” Chính Quốc nhìn Nhã Nghiên một lượt từ đầu đến chân, “Tôi rộng lòng miễn cưỡng chấp nhận vậy!”

Nhã Nghiên : “... Tổng tài đại nhân, tiểu nhân mạo muội thỉnh giáo ngài một câu.”

Chính Quốc sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Xin hỏi hai chữ khách sáo viết như thế nào?”

Chính Quốc : “...” Hay lắm, bây giờ còn dám mắng anh à!

Nhã nghiên vốn nghĩ rằng Chính Quốc chỉ tiện miệng nói đùa trêu chọc cô thôi nên cũng không để trong lòng, chỉ một lát sau liền quên ngay. Vậy mà mấy ngày sau, có thông báo xuống, công ty vừa tiếp nhận một dự án xây dựng khu du lịch, người phụ trách đảm nhiệm, Nhã Nghiên .

Nhã Nghiên ngớ người. Những người khác thì trực tiếp sốc đến hỏng luôn. Kinh ngạc đến độ có mười con mắt cũng không đủ mà rớt...

Nhã Nghiên hoài nghi có phải nhân viên trong công ty bị đào hết rồi hay không mà loại chuyện này lại rụng lên đầu cô sưng một cục thật lớn.

Đừng có đùa, loại chuyện này làm tốt thì không sao, làm không tốt thì chính là rước họa vào thân, có mười Nhã Nghiên cũng không đủ để bán đâu!

Suy đi tính lại vẫn là nên đi hỏi thăm trưởng phòng một chút xem có nhầm lẫn hay không, kết quả là bị đập một đống lài liệu vào mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net