32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỎ ĐẠI NHÂN THEO ĐUỔI VỢ YÊU

32: Con rùa ngốc nghếch

Đi xem mắt mà còn căng thẳng hơn cả đánh trận.

Cuối cùng cũng có thể về nhà len lén thở phào một hơi, Nhã Nghiên không phải là chưa bao giờ gặp đối tượng xem mắt như vậy.

Con người luôn luôn yêu thích cái đẹp, nhưng trong việc lựa chọn bạn đời, đó chỉ là yếu tố phụ của phụ mà thôi. Cô vốn dĩ không quá coi trọng vẻ ngoài.

Nhưng cô sẽ không nhịn được mà so sánh anh ta với Chính Quốc. Dù biết trên đời này, có lẽ cô không thể gặp được ai khác tốt hơn cả anh.

Trong lúc Nhã Nghiên‘chiến đấu’ với đối tượng xem mắt, ba người ở nhà vui vẻ xem phim truyền hình 8 giờ.

Trên chiếc màn hình chiếu đến cảnh một cô gái ngồi trước mặt một người phụ nữ, bà ấy ném vào người cô gái một cái phong bị dày cộp và nói bằng giọng khinh bỉ: “Không phải cô muốn tiền sao, cầm đi và biến khỏi con trai tôi.”

Cô gái nước mắt dàn dụa cầu xin: “Cháu không nhận đâu, cháu yêu anh ấy thật lòng mà.”

Xem đến đây, mẹ Lâm rúc trong lòng ba Lâm cũng thút thít theo ba Lâm vỗ lưng bà an ủi.

Mạnh Trường cũng có vẻ thương cảm: “Ôi cô gái đáng thương.”

Nhã Nghiên vừa về tới nhà, phán một câu xanh rờn “Người đâu mà ngốc vậy!”

Vừa ngắt lời, ba người nhà họ Lâm lập tức nhìn cô bằng ánh mắt nhìn sinh vật lạ.

“Con nói gì sai à?” Nhã nghiên không hề nhận thấy được nguy hiểm, tiếp tục nói: “Cho dù bây giờ không nhận thì sớm muộn gì cũng bị ép đến phải bỏ đi thôi, chi bằng bây giờ nhận tiền, vừa có tiền tiêu lại bớt đi một phần đau khổ.”

Mẹ Lâm nghĩ nghĩ cảm thấy con gái mình nói cũng có lý. Mạnh Trường thì trố mắt nhìn Nhã Nghiên: “Chị, chị nói cứ như là người từng trải ý.”

Đúng là thế mà, độ dày của cái phong bì cũng không thua cái trong ti vi là bao đâu.

Nhã Nghiên chột dạ, đang đính chuồn lên phòng thì bị mẹ Lâm kéo lại.

“Con với anh chàng kia thế nào rồi? Ngươi ta có thích con không? Có cần mẹ giúp con hỏi người ta không?”

Mẹ Lâm vừa nói đã lôi điện thoại ra định gọi thật.

Nhã Nghiên vội vàng ngăn cản.

“Mẹ, con đang làm ở thành phố A, anh ta lại làm bác sĩ ở đây, hình như không tiện lắm. Hơn nữa con cũng thấy... bọn con không hợp.” Nhã Nghiên sợ mẹ Lâm nổi giận, vội vàng tránh ra xa mấy bước, không ngờ mẹ Châu nghe xong, giọng điệu lại dịu dàng đến bất ngờ.

“Ừ cũng đúng, vậy để mẹ tìm người khác cho con.”

Nhã Nghiên: “...”

Chỉ một câu nói đơn giản của mẹ Châu mà hai tuần ở nhà ngắn ngủi như hai năm đằng đẵng.

Tốc độ tìm đối tượng so với công ty mai mối còn nhanh hơn gấp vạn lần.

Mỗi đối tượng đều được mẹ Châu khen lên tận trời nhưng lại chẳng tài nào lọt vào đôi mắt cô.

Quen Chính Quốc lâu ngày, mắt cô đã bị làm cho kén chọn rồi!

Nhã Nghiên chịu đựng hai tuần, rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa mà xách vali trở lại thành phố A ngay lập tức.

Bỏ lại những anh chàng có tiền đồ sáng chói.

Chính Quốc biết cái trò khích bác này quá lỗi thời cũng quá là ấu trĩ đi.

Thế nhưng anh đã thể hiện rõ ràng như thế tại sao cô gái ngốc nghếch kia mãi mà vẫn chưa chịu nhận ra?

Đúng thật là một con rùa ngốc nghếch!

Có lẽ anh phải nghĩ cách khác, anh sắp chịu hết nổi cô Vương Gia Hi kia rồi.

Anh vạn vạn lần cũng không thể ngờ được, cái con người thà chịu bị ức hiếp cũng quyết không nghỉ việc, yêu tiền đến nghiệm kia lại có thể xin thôi việc.

Anh rất rất muốn đánh vào mông cô một trận mà quát: Ai cho cô cái gan đó hả?

Nhưng là người ta căn bản chẳng hề cho anh cái cơ hội đó.

Nộp đơn xong liền biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được.

Cả một ngày không thể liên lạc, phòng trọ cũng không thèm trở về.

Chính Quốc tức đến đỏ mắt. Không quản lúc nửa đêm rầm rầm đập cửa nhà Tris Mẫn .

Vừa nhìn thấy người liền hỏi thẳng: “Cô ấy ở đâu?”

Trí Mẫn biết thừa người Chính Quốc hỏi là ai nhưng vẫn giả vờ ‘ta đây cái gì cũng không biết’: “Ai?”

“Lâm Nhã Nghiên .”

“nhã Nghiên ? Giờ này cô ấy không ở nhà sao?”

Chính Quốc hiện tại đã tức giận đến cực điểm rồi, đẩy Trí Mẫn ra xông thẳng vào trong nhà lớn giọng gọi: “Lâm Nhã Nghiên !”

“Lâm Nhã Nghiên , cô lăn ra đây cho tôi.”

Nhã Nghiên thì không gọi ra được, lại gọi ra được người khác.

Tỉnh Nam khoác một cái áo lười biếng dựa lưng vào khung cửa.

Trí Mẫn thấy thế thì lập tức chạy tới: “Kìa bà xã sao lại ra đây. Em mau vào nghỉ đi.”

Tỉnh Nam đẩy Trí Mẫn ra, lạnh lùng nhìn Chính Quốc: “Cậu nửa đêm chạy tới nhà tôi làm loạn là có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net