42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỎ ĐẠI NHÂN THEO ĐUỔI VỢ YÊU

42: Đương nhiên là rất gấp

Sáng sớm…

Ánh sáng xuyên qua rèm cửa, hắt lên hai con người đang cuộn mình trong chăn.

Nhã Nghiên lười biếng ngáp một cái, trở mình, nhưng… không trở được.

Thật giống như đang bị người nào đó ôm trong lòng…

“Mẹ, đừng ôm chặt thế chứ.”

Chuyện là Nhã Nghiên xưa nay có thói quen quấn chăn như con nhộng cái đầu cũng không buông tha, mà người nọ lại ôm cả người lẫn chăn. Thành ra cô không chui ra được!

Nhã Nghiên vừa dứt lời, đã cảm thấy ‘mẹ’ hơi run lên một chút sau đó lại càng bị ôm chặt hơn nnữa

“Mẹ, con sắp ngạt thở rồi!”

“Ai là mẹ em?” Chính Quốc vừa nói vừa kéo chăn khỏi đầu Nhã Nghiên.

Nhìn thấy gương mặt điển trai, không tì vết trước mắt, Nhã Nghiên sững sờ.

“Sao lại là anh… A, sao anh lại ở trong phòng em!”

Chính Quốc lật người nằm trên người cô, không trả lời mà cười gian: “Còn giận anh sao?”

Vừa nhắc tới, cô lập tức nhớ lại chuyện hôm qua, cơn giận trào dâng: “Giận, tại sao lại không giận chứ!”

Cô chưa nói xong đã bị Chính Quốc ‘khóa môi’, cả tay lẫn chân đều bị bọc trong chăn có muốn đấm muốn đá gì đều không thể, bất lực trừng mắt nhìn anh.

“Còn giận sao?”

“Rất giận!”

Chính Quốc một lần nữa hôn xuống.

Cứ lập lại mấy lần như vậy, Nhã Nghiên bị hôn đến thở không nổi, cuối cùng cũng phải đầu hàng.

“Không giận nữa, không giận nữa, đừng có hôn nữa.”

Chính Quốc bẹo má cô: “Như thế có phải đáng yêu hơn không.”

Mẹ Lâm đang ở trong bếp nấu cơm, bỗng nghe tiếng chạy rầm rầm từ trên lầu xuống của con gái không khỏi lắc đầu một cái, con gái con nứa cứ như con trai thế này, cũng may mà Chính Quốc để ý, nếu không thì có mà ế tới già rồi.

“Mẹ…!”

“Làm sao?”

“Sao mẹ lại để Chính Quốc vào phòng con chứ, chẳng phải mẹ vẫn dạy con, nam nữ thụ thụ bất thân đấy là gì, không được tùy tiện để đàn ông vào phòng, không được tùy tiện để đàn ông động vào người, sao bây giờ toàn là mẹ dụ sói vào nhà ăn hiếp con gái mẹ thế chứ!”

Mẹ Lâm không khách khí đập một cái vào người Nhã Nghiên : “Mày cũng không nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi, lại còn thụ thụ với thả bất thân, Tiểu Quốc chịu lấy mày là tao mừng tới già rồi, nếu không phải cục dân chính cũng nghỉ tết, thì đã ném mày vào đấy rồi đấy!”

Đúng lúc đó, Chính Quốc từ trên gác đi xuống.

“Tiểu Quốc à, tối qua ngủ ngon chứ?”

Nhã Nghiên: “…”

Ai đó ngồi trong góc vẽ vòng tròn, Chính Quốc mới là con đẻ của mẹ mới tìm lại được, cô chỉ là cô bé lọ lem bị mẹ ghẻ hắt hủi, …

Mùng 4 tết, ba mẹ của Chính Quốc đúng hẹn đến nhà cô ăn cơm, tiện thể bàn chuyện cưới xin.

Sáng sớm cô đã bị kéo vào bếp, bận rộn đến mức không có thời gian để thở, cả buổi không thấy mặt mũi Chính Quốc đâu, nghe nói là ‘đứa con cưng’ ấy đã đi đón ba mẹ hắn rồi.

Lúc mọi thứ hoàn thành cũng là lúc chuông cửa reo lên.

“Nhã Nghiên, mau đi mở cửa.” Nhã Nghiên ngoan ngoãn đi mở cửa, nhận ra hai người trung niên trước cửa là ai, cô không khỏi giật mình: “Dì, chú?”

“Tiểu Nghiên, lâu không gặp, đã lớn thế này rồi, lại xinh xắn nữa.”

Một giây sau, cô nhìn thấy người đi sau họ, thì cô trực tiếp đơ luôn. Chẳng phải nói Chính Quốc đi đón ba mẹ sao, thế này… thế thế nào?

Bốn người già hàn huyên đôi lời rồi ngồi vào bàn cơm.

Nghe bọn họ trò chuyện rôm rả, cô càng khẳng định cô không nhận lầm, hai người bọn họ rất lâu trước đây là hàng xóm thân thiết của nhà cô, là ba mẹ của người ấy. Vậy Chính Quốc là… không thể nào, không phải anh ấy là Thẩm Tư Hiên hay sao?

Trong đầu cô bây giờ rất loạn, người duy nhất có thể giải đáp cho cô có lẽ là Chính Quốc, nhưng cô lại không có cơ hội.

Vì thế nên trong khi ăn, tầm mắt Nhã Nghiên vô thức dán vào trên người Chính Quốc , mà anh giống như không nhìn thấy, tự nhiên trò chuyện với người lớn hai bên.

Cảnh này lọt vào mắt người lớn lại trở thành một người nhiệt tình một kẻ ngượng ngùng…

Chủ đề nói chuyện bắt đầu chuyển hướng.

“Dạo trước có nghe Chính Quốc nhà Dì nói có bạn gái, không nghĩ tới lại là cháu.”

“Dạ.”

“Hai đứa định khi nào kết hôn?”

“Càng nhanh càng tốt!”

“Gấp vậy sao?”

“Đương nhiên rồi ạ, gấp đến sắp đợi không nổi rồi!”

Mẹ Chính Quốc hài lòng gật đầu: “Như thế cũng tốt, hai đứa cũng không còn trẻ nữa, dì cũng muốn ôm cháu rồi.”

Cuộc đối thoại trên chính là mẹ Chính Quốc và Nhã Nghiên, đúng vậy, không phải ai khác mà chính là Nhã Nghiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net