Chương 11 : Tìm Cách Vào Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




---------------------------------------

Lại bắt đầu 1 ngày mới yên tĩnh, ánh nắng len lỏi mọi góc nghách Kinh thành. Người dân thức dậy để tiếp tục công việc. Nhưng ở đâu đó, tại phủ
Phò Mã:

- Chu Tử Du. Ngươi đứng lại cho ta.

- Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi mà - Cấm đầu chạy

- Ta đâu có nhờ ngươi. Chưa có lệnh của ta mà tự ý mang chậu hoa ngũ sắc ở Tây Vực mà ta yêu thích tưới nước vào lúc buổi trưa nắng gắt chứ. Ta đảm bảo là ngươi cố tình mà !!

Trên tay cầm chậu hoa héo rượt theo Tử Du khắp phủ Phò Mã, tức giận cầm thẳng chậu hoa ném tới Tử Du, thân thủ nhanh nhẹn né kịp thời

- Ây. Ngươi muốn mưu sát phu quân à, muốn tái giá sớm vậy sao !!!!?

- Đúng, ngươi mau chết sớm đi cho ta

- Thầy bói nói ta số mệnh lớn, sống không được 100 tuổi thì cũng 99 tuổi, không chết dễ vậy đâu. Ta phải vào thượng Triều gấp, không đùa với nương tử nữa.

Đi gần đến cửa bổng Tử Du quay đầu lại trêu ghẹo nói thêm : " Hôm nay ta đến kỹ viện dùng cơm nên về trễ, nương tử nàng không cần chờ cơm ta đâu. Xin kiếu "

- Ngươi đi đâu mặc xác ngươi - Nhã Nghiên tức đến nỗi lấy đôi hài chọi Tử Du mà quên mất lễ nghi trong cung.

Suốt một tháng sau khi thành thân, công chúa và phò mã cứ cãi nhau, hạ nhân, nô tỳ đã quá quen với cảnh tượng này nên không ai ra can thiệp, chỉ biết lắc đầu rồi chú tâm vào công việc.

------------------------------------------

Điện Kim Loan

- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế - Văn võ bá quan quỳ xuống , quan văn một bên, quan võ một bên.

Hoàng Thượng ngồi xuống ngai vàng tỏ vẻ uy nghiêm của bậc đế vương.

- Miễn lễ, hôm nay có chuyện gì cần khởi tấu.

Tử Du nhanh nhẹn giành quyền tấu trước.

- Phụ Hoàng, nhi thần có chuyện khởi tấu - Hoàng thượng gật đầu, hiểu ý Tử Du nói tiếp

- Tham quan hoàng hoành, ức hiếp lão bá tánh, hằng năm đặt ra hàng trăm thứ thuế, thanh niên trai tráng phải bỏ xứ làm ăn, chỉ bỏ lại cha mẹ già ở quê nhà.

- Hỗn láo, dưới chân thiên tử kẻ nào dám lộng hành, Phò mã ngươi biết là ai không - Hoàng thượng tức giận

- Là Lôi đại nhân tri phủ - Vừa nói tay chỉ thẳng vào Lôi tri phủ. Hắn hoảng sợ liền quỳ xuống, tay run run.

- Hoàng thượng tha mạng.

Hoàng thượng giận đến nghiến răng:

- Người đâu, mang Lôi tri phủ nhốt vào đại lao, chờ ngày xét xử.

Bá quan văn võ chỉ biết nhìn nhau. Không ai dám lên tiếng can ngăn. Tử Du nói tiếp

- Phụ Hoàng, thần nhi khẩn xin cho thần nhi phụ trách toàn bộ chuyện này.

- Được, ta giao chuyện này cho Phò mã ngươi phụ trách. Phong cho ngươi là khâm sai đại thần, bắt giết hết bọn tham quan, trả lại cuộc sống ấm no hạnh phúc cho người dân.

- "Hoàng thượng anh minh" . Tử Du quỳ xuống tay chấp quyền. Văn võ bá quan nhìn nhau và cùng quỳ xuống ..

-------------------------------

Vừa bước ra khỏi Điện Kim Loan, Tử Du gặp Thừa tướng đứng đợi sẳn. Mắt thấy, Thừa tướng vội chạy lại

- Phò mã gia, tại sao người lại can đảm gánh vác việc tiêu diệt tham quan chứ, ngài không sợ nguy hiểm đến tính mạng sao.

- Nguy..nguy hiểm tính mạng sao.. sao thừa tướng lại nói vậy ? - Tay không ngừng lau mồ hôi

Thừa tướng thở dài, lo lắng

- Trên quan trường có rất nhiều tham quan, ngài chỉ có một thân một mình thì làm sao đối phó. Bọn tham quan sẽ trừ đi cái gai trong mắt, không nghừng lập mưu kế sẽ hãm hại ngài, ta khuyên ngài nên cẩn thận.

- Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận, đa tạ Thừa tướng nhắc nhở - Tử Du cố gắng cười nhưng trong lòng lại sợ. Lỡ leo lưng cọp rồi, sao mà xuống được nữa, tiêu rồi, cái mạng nhỏ của ta khó giữ. Giờ mà rút lại lời nói thì cái mặt ta để ở đâu.

Phía nơi nào đó, một người thần bí quan sát Tử Du rồi mỉm cười nửa miệng.

- Hừ, ngươi không biết trời cao đất dày dám chống đối với bọn ta. A Cửu, ngươi đi làm một việc cho ta - Nói rồi tên thích khách vụt nhanh biến mất.

----------------------------

Phủ Phò Mã

Trên đường trở về đã quá khuya, Tử Du mở cửa nhưng cửa đã bị khóa ở phía trong.

- Hừ, chắc bà chằn này ra lệnh khóa cửa nhốt ta ở ngoài. Cô muốn chơi sao, ta chiều cô tới cùng

Tử Du đi vòng ra cửa sau, tìm kiếm lối vào. Thấy cái lỗ nhỏ chắc là lỗ chó, Tử Du bò vào cười vui vẻ, nhưng nụ cười đó không được bao lâu vừa chui sắp ra khỏi, mắt mở to, miệng há tròn vo, ngạc nhiên, thì ra là một con cẩu đứng canh ngay lối vào. Thấy có người lạ xâm nhập, con cẩu liền chạy lại cắn, Tử Du chưa kịp quay đầu bò ra liền bị cắn vào mông.

PHẬP....

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA

Bò ra ngoài với cái mông đau, bổng bên phía trong có tiếng cười to :

- Haha, Tử Du ta cho ngươi chết, ngươi thông minh ta cũng đâu có ngu mà không biết mưu kế của ngươi.

Tử Du tức giận nắm chặt tay lại, ngồi suy nghĩ một lúc, thấy một cây to cao hơn bức tường phủ Phò Mã, Triệu Thiên trèo lên cây, chuẩn bị nhảy xuống thì nghe tiếng công chúa vang lên.

- Người đâu.... có thích khách lẻn vào phủ phò mã. Nhanh lên, lấy cung tên bắn hắn cho ta.

Nhìn thấy công chúa đứng phía dưới, Tử Du trừng mắt nhìn:" Cô được lắm" . Tuy không nói ra nhưng Nhã Nghiên công chúa hiểu được cũng trừng mắt nhìn lại " Đương nhiên, đêm nay bổn công chúa thách ngươi vào nhà bằng cách nào"

Đi lòng vòng trước cửa suy nghĩ kế sách đối phó. Nhưng không thể suy nghĩ cách nào hơn, còn thiếu một cách là quỳ xuống lạy thôi, chẳng lẽ phải ngủ ở ngoài.

Suy nghĩ mãi mà không biết trời đã sáng. Tử Du vẫn ngồi đó nhập tâm quá mức không để ý người dân đi qua đi lại trên đường nhìn với ánh mắt thông cảm

- Tội nghiệp Phò Mã gia, mới thành thân được có 1 tháng mà bị công chúa đuổi khỏi phủ * thở dài *

- Ngươi đừng nói lớn , Phò mã nghe được buồn thêm. Ngươi không thấy Phò mã đang khóc sao. - Người khác lên tiếng nói

Nhưng Tử Du đâu có điếc, cuộc nói chuyện đó đã thu vào não. Tức giận vì mất mặt, đứng lên đá vào cái cửa hét lớn

- Công chúa bà chằn, nàng ra đây cho ta.

Cánh cổng mở hé ra, phía trong Nhã Nghiên công chúa bước ra :" Ngươi nói ai bà chằn ". Tử Du cãi lớn tiếng hơn :" Ta là nói ngươi đó, bà chằn, bà chằn,..."

- " Được, vậy ngươi cứ đứng đó tiếp đi" . Cánh cửa lại tiếp tục đứng lại, Tử Du vẫn đứng đó. Người dân cứ đi qua đi lại lắc đầu, lại tiếp tục với ánh mắt thông cảm nhìn Tử Du .

- * mếu * cho ta nói lại đi mà T-T

----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net