Chương 21 : Hắn Rốt Cuộc là Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  ----------

Diễn biến chương trước :

[ Một người đàn ông đang nhìn về phía Tử Du mỉm cười bí ẩn, cách ăn mặc, dáng người, còn thanh bảo kiếm ấy, hoàn toàn giống như cậu bé kia kể. Phía sau có lẽ là hai tên thuộc hạ của hắn ta, hai tay khoanh trước ngực ôm theo thanh kiếm. ]

[ Rốt cuộc hắn ta là ai, có phải người đứng sau mọi chuyện, và hắn muốn gì ?? ]

------------

Hai bên nhìn nhau thật lâu, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình. Ngước xuống lấy trong tay áo ra một bức thư mà đêm qua Sa Hạ âm thầm gửi cho mình. Không lẽ thân phận mình lộ thật sao, nhưng mình đã cố gắng che giấu sao lại bị lộ nhanh vậy.

Trở lại hiện thực nhìn lại thì hắn ta và hai tên thuộc hạ đã biến mất. Không kịp suy nghĩ nhiều Tử Du đặt đại dĩa điểm tâm xuống cái bàn kế bên rồi chạy nhanh xuống lầu, vụt ra khỏi quán trọ rồi chạy nhanh vào căn nhà đối diện mà hắn ta vừa đứng khi nãy.

Nhưng....mọi dấu vết đều không có. Tức giận nắm chặt nắm đấm đập mạnh vào lan can. Nhưng đâu biết, ở phía dưới con đường tấp nập kia, hắn đang âm thầm quan sát Tử Du. Lại một nụ cười hiện lên trên gương mặt hắn :

- Tử Du, Phò Mã Gia, hắn là chướng ngại lớn đối với ta.

Thế rồi hắn quay lưng bước đi biến mất trước biển người tấp nập.

Ngồi một lúc suy nghĩ hắn rốt cuộc là kẻ nào thì cũng chợt nhớ lại Nhã Nghiên. Lập tức chạy về quán trọ, vừa chạy vừa trách bản thân mình lo suy nghĩ tìm được hắn mà quên đến nàng vẫn đang trong phòng đợi mình.

Nhưng.. sao dĩa điểm tâm mình để trên bàn lại biến mất, không lẽ có người lấy ăn rồi. Càng nghĩ càng trách bản thân hơn. Quyết tâm đến tìm nàng chuộc lỗi, cho dù nàng có mắng có đánh cũng chịu.

Bước nhanh về phòng trong đầu không quên soạn những câu xin lỗi với nàng mang tính hiệu quả cao. Thế rồi bây giờ đôi chân cũng đang đứng trước cửa phòng, hồi hộp, kệ nhắm mắt tay mở cửa ra. Nhưng trước mắt thấy nàng ngồi trên bàn ăn những món điểm tâm mà ta đã chuẩn bị, còn Tiểu Đào thì đứng phía sau. Nàng thấy ta đứng như trời trồng ngẩn tò te ra, nàng lên tiếng

- Sao chàng lại đứng đó, lại đây cùng ăn điểm tâm này, chàng xem con thỏ này rất đẹp đúng không - Nhã Nghiên lấy đũa gấp điểm tâm hình con thỏ cho Tử Du xem.

Tử Du mỉm cười mặc kệ tại sao chúng lại ở đây, sinh miễn nàng vui vì những món điểm tâm ta chuẩn bị cho nàng, ta bước đến ngồi vào bàn, nô tỳ Tiểu Đào nói :

- Phò Mã Gia, lúc nãy Công Chúa đợi ngài nhưng thấy ngài lâu về nên lệnh cho nô tỳ đi tìm, vừa bước ra cửa thấy ngài đã chạy đi đâu đó, đĩa điểm tâm thì lại để lên bàn, ngài không trách ta nhiều chuyện tự ý mang đi chứ.

- Thì ra là ngươi lấy đi sao, ta không trách ngươi ngược lại phải đa tạ ngươi, nếu ngươi không mang đi thì công chúa sẽ đói mất. - Tử Du mỉm cười

- Chàng chạy đi đâu thế ?- Nhã Nghiên hỏi

- Ta bận một số việc thôi, ta sẽ nói với nàng sau, bây giờ nàng ăn đi, để đói không tốt đâu. Hay để ta uy nàng ăn -Tử Du gắp điểm tâm đưa trước miệng nàng

- Chàng làm như ta là tiểu hài tử - Nhã Nghiên đánh yêu Tử Du nhưng cũng ngoan ngoãn há miệng ra để Tử Du uy nàng.

- Để ta uy lại chàng ăn thế mới công bằng chứ -Tử Du há miệng to bằng cả cái lu ra để nàng uy lại. Cả hai nhìn nhau mỉm cười quên mất trong phòng vẫn còn có nô tỳ Tiểu Đào  đứng đó.

Trước cái tình cảnh mắc cỡ này làm Tiểu Đào đứng ở phía sau nhìn tới nỗi đỏ mặt, không muốn đứng làm kỳ đà cản trở hai người nên Tiểu Đào rón bước ra căn phòng, đóng cửa lại, quay lưng bước đi khỏi, khuôn mặt mỉm cười vì hai người bên trong không khác gì Tiểu hài tử cả.

Sau khi cả hai dùng điểm tâm sáng xong,Tử Du căn dặn tiểu nhị mang xuống, nàng đòi ta phải dẫn nàng đi tham quan Sơn Tây nhưng ta từ chối vì hơi cảm thấy không được khỏe, nàng muốn ở lại cùng ta nhưng ta không muốn làm nàng mất hứng nên căn dặn Tiểu Đào đưa nàng đi. Nàng luyến tiếc nhìn ta nhưng ta hứa sẽ cùng nàng đi du hồ bù lại. Thế rồi nàng cũng tươi cười cùng Tiểu Đào rồi đi.

Ta không muốn ra ngoài với Nhã Nghiên lúc này, sợ bọn tay sai của Lưu và Quách đại nhân kia phát hiện, sẽ rất nguy hiểm đối với nàng.

Chỉ còn ta ở trong phòng, ta mở ngăn tủ ra lấy bức thư mà ta đã bí mật giấu không để nàng phát hiện. Nội dung bức thư đơn giản chỉ là tên Lưu và quách đại nhân muốn gặp ta vào tối nay tại Túy Hương Lâu. Ta thắc mắc người gởi lá thư là hai tên tham quan kia, thế cái người thần bí kia là ai, không lẽ hắn không liên quan đến vụ việc này, hay hắn là tay sai bí mật của hai tên tham quan ấy bí mật theo dõi ta. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu Tử Du càng lúc càng nhiều.

- Bọn chúng hẹn ta đêm nay không lẽ muốn sát hại ta, nhưng ta không đến thì không phải có tật giật mình sao như thế càng nguy hiểm hơn. Càng không thể để Nhã Nghiên biết được.

Đêm đến ta đã pha ly trà có bỏ chút thuốc mê cho nàng nói là trà định thần uống sẽ ngủ được ngon, nàng không suy nghĩ nhiều liền uống hết, nàng thấy choáng váng buồn ngủ, ta liền chạy lại đỡ nàng lên giường, đắp chăn cho nàng.

Tử Du vẫn còn đang ngồi nhìn nàng ngủ, hơi thở đều đặn, đưa tay vén vài sợi tóc trên khuôn mặt nàng, vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, khi nàng ngủ nhìn nàng thật đẹp.

- Nàng đợi ta trở lại, khi xong mọi chuyện trừ bọn tham quan Sơn Tây ta sẽ cùng nàng một chỗ.

Nói rồi bước thật nhẹ về phía cửa, khẽ đóng lại tránh làm ồn tới nàng .

--------------------------------------------

Túy Hương Lâu.

- Lục công tử đến rồi sao, mời ngài ngồi - Tên Lưu tham quan bước lại gần đặt tay lên vai Tử Du kéo lại ngồi vào bàn..

- Hai vị đại nhân đây muốn gặp tại hạ có gì chỉ bảo - Tử Du tươi cười nói

- Chuyến hàng lần trước bọn ta chuyển từ Sơn Tây về Thái Nguyên không may bị bọn quân triều đình bắt lại. Bọn ta nghi ngờ có kẻ nội gián - Quách tham quan nói

- Không lẽ hai vị nghi ngờ ta

- Bọn ta không có ý đó, số hàng đó ngươi cũng có phần góp, chỉ là ...- Lưu đại nhân nói nữa chừng ngừng lại

- Chỉ là thế nào ?

- Thuộc hạ của bọn ta nhìn thấy ngươi lén lút đi gặp và nói chuyện với tên Hà tri phủ .

- Các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ gặp hắn muốn bàn về giá muối lậu và muốn hắn hợp tác với chúng ta thôi - Tử Du suy nghĩ :" thật ra ta đã bí mật thương lượng với Hà tri phủ bàn kế hoạch bắt gọn bọn chúng "

- Thế là hiểu lầm sao, bọn ta thật áy náy. - Tên Lưu tham quan dường như tỏ ra hối lỗi lấy trà thay rượu mời Tử Du.

- Chuyến hàng sau bọn ta muốn ngươi lãnh đạo, vận chuyển từ Sơn Tây đến Triết Giang, ngươi đồng ý chứ - Cái tên Quách tham quan uống ngụm trà nói

- Thế còn gì bằng, có thể mang lại sự tin tưởng của hai vị đại nhân ta chấp nhận - Nếu từ chối sẽ làm bọn hắn nghi ngờ hơn nên đành chấp nhận.

- Hảo, ta mời ngươi Lục công tử, cạn - cả hai tên đứng dậy mời Tử Du.

Cả hai bọn chúng nhìn nhau mỉm cười xảo trá dường như tất cả mọi chuyện xuôi theo ý chúng.Tử Du cũng cảm nhận điều gì đó qua ánh mắt của bọn chúng, từ bây giờ phải đề phòng hơn.

Đã canh hai tạm biệt hai tên kia, Tử Du quay về quán trọ. Vừa rời khỏi Túy Hương Lâu thì trong căn phòng kia, người bí ẩn đó bước ra khỏi tấm màn che, hắn đã nghe hết tất cả mọi chuyện. Thấy hắn bước ra hai tên tham quan quỳ xuống hành lễ củng biết hắn chức cao quyền trọng thế nào.

- Hãy sai người theo dõi hắn, nếu có thể thì làm hắn bốc hơi khỏi thế giới này.

---------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net