Chap 234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, thư ký Hứa mới từ trong cơn chấn động mà lấy lại tinh thần, sững sờ quay đầu nhìn cô nói: "Chủ tịch nói, chỉ cần công ty không phá sản thì chuyện gì cũng không được đến phiền ngài."

"Này...công ty chúng ta làm sao có thể dễ dàng phá sản như vậy?" Thư kí Hứa liếc cô một cái: "Ý là không cần phiền ngài, hẳn là xảy ra đại sự gì, chúng ta trước tiên đem tất cả từ từ để lại sau."

Rất nhanh, nơi này đã khôi phục lại bình thường.

Hồ Tuấn Khải tự mình lái xe trực tiếp trở về nhà họ Hồ, lên lầu sau đó vào phòng ngủ, vài người giúp việc cùng gia đình và bác sĩ đang ngồi bên giường của Viên Thanh Thanh, bà vẫn còn nhắm mắt vẫn không nhúc nhích, trên tay vẫn dán chặt kim tiêm, chính là đang truyền dịch dinh dưỡng.

Nhìn thấy Hồ Tuấn Khải tiến vào, người giúp việc cùng bác sĩ đều cực kỳ kinh ngạc. "Tại sao ngài lại trở lại? Lúc này không phải ngài nên ở công ty sao?" Bác sĩ có chút kinh ngạc hỏi han.

Hồ Tuấn Khải không có trả lời, chỉ nhìn Viên Thanh Thanh hỏi: "Bao lâu nữa mới tỉnh?" Bác sĩ vội vàng trả lời: "Nếu như không sai thì nên tỉnh dậy, chúng tôi cũng đang chuẩn bị tiêm thuốc an thần..."

"Không cần, các người ra ngoài đi." Hồ Tuấn Khải nhìn bọn họ một cái, đôi mắt có vài tia máu đỏ ngập tràn vẻ mỏi mệt. "Vâng..." Vài người đáp, liền vội vàng lui lại ra ngoài, khép cửa.

"Thanh Thanh, xin lỗi bà..." Hồ Tuấn Khải ngồi tại mép giường, nắm chặt cánh tay của Viên Thanh Thanh trên người, trong ánh mắt mang theo tia hối hận. Ông hối hận vì sai người tiêm thuốc cho Viên Thanh Thanh, mặc dù tâm trạng kích động , ông cũng không nên dụng loại này phương pháp khiến bà bình tĩnh lại.

Nhưng mà, ông thật sự là không còn cách nào, ông không hy vọng Viên Thanh Thanh lo lắng đến mức không tỉnh táo.

Tuy nhiên, may mắn thay Ánh Hân rút cuộc cũng có tin tức rồi. Ông hiện tại thậm chí có chút hối hận lúc trước đã ra quyết định, chuyện trên thương trường không có đúng và sai, chỉ có thắng thua. Nhưng sự việc nếu đã bắt đầu thực hiện, không có chỗ cho sự hối tiếc, cái gọi là tên đã bắn ra không thể quay đầu, chính là đạo lý này.

"Lại đến tối rồi sao?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói mệt mỏi của Viên Thanh Thanh. Từ tối hôm đó bắt đầu, bà liền bị tiêm thuốc an thần, chỉ cần tỉnh lại bác sĩ sẽ tiếp tục tiêm cho bà. Quá trình như vậy diễn ra rất nhiều lần, bà cũng không còn muốn phản kháng nữa.

"Còn chưa đến, giờ chỉ mới buổi chiều." Hồ Tuấn Khải nói xong, nắm chặt tay bà: "Bà cảm thấy như thế nào? Muốn tôi gọi cho người giúp việc mang thức ăn lên không?"

"Ăn?" Viên Thanh Thanh nhìn thoáng qua bình nước treo trên đỉnh đầu, cười lạnh một tiếng: "Ông đã cho người tiêm rồi truyền dịch dinh dưỡng vào cho tôi thì cần ăn cái gì nữa?"

Viên Thanh Thanh hiện tại xem Hồ Tuấn Khải như người xa lạ.

Viên Thanh Thanh nhìn xung quanh, cũng không thấy Hồ Tuấn Khải mời bác sĩ vào, lại cười lạnh một tiếng, nói: "Như thế nào? Ông không tính tiêm thuốc cho tôi nữa à?"

"Thật  xin lỗi Thanh Thanh, tôi là sợ bà kích động..." Hồ Tuấn Khải lau một bên mặt, trầm thấp nói: "Thanh Tùng đã có tin tức của Ánh Hân, bà nên yên tâm rồi."

"Cái... Cái gì?" Viên Thanh Thanh đang ảm đạm lập tức mở to đôi mắt và nói: "Ông nói có tin tức rồi hả? Ông hẳn là không dối gạt tôi chứ? Thật sự có tin tức rồi hả? Con bé ở nơi nào? Có sao không?"

Hồ Tuấn Khải lắc đầu: "Chưa nói cụ thể, nhưng hiện tại bọn họ đã đi tới nơi đó, rất nhanh sẽ tìm được Ánh Hân. Con bé dường như là được người khác cứu."

Viên Thanh Thanh ngồi bật dậy, nhưng bởi vì nằm quá lâu lắm nên có chút thiếu máu, trước mắt đột nhiên tối sầm, lại ngã xuống.

"Bà không sao chứ?" Hồ Tuấn Khải vội vàng đứng lên, thân mật hỏi han.

"Tôi không sao, chỉ là có chút bị thiếu máu." Viên Thanh Thanh nói xong, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt: " Tuấn Khải, tôi biết ông như vậy là muốn tốt cho tôi, sợ tôi kích động, sợ tôi nghĩ không thông. Nhưng mà trong lòng tôi đã sớm xem Ánh Hân là con gái của mình, xin ông đừng làm như vậy nữa?"

Bà nhìn Hồ Tuấn Khải, đôi mắt đẫm lệ.

Hồ Tuấn Khải im lặng thật lâu, sau đó nặng nề mà gật đầu: "Được..."

"Thật sao?" Viên Thanh Thanh có chút không dám tin, giọng nói run run hỏi: "Ông không nói dối tôi, đúng không?"

"Bà xã đã lên tiếng, làm sao còn có thể không chấp nhận được?" Hồ Tuấn Khải cong lên môi, dùng tay lau nước mắt cho Viên Thanh Thanh, dịu dàng nói: "Bà quá tốt bụng, tốt bụng đến mức khiến ánh mắt tôi chỉ nhìn Kim Khả dần dần chuyển đến trên người bà."

"Nói thế nào cũng không nên nhắc đến cô ấy." Viên Thanh Thanh bắt đầu bật cười thất thanh: "Ông đấy, mở miệng ra là nói năng ngọt xớt! Đỡ tôi dậy, tôi muốn đi chuẩn bị đồ ăn cho Ánh Hân, con bé nhất định đã chịu không ít khổ cực, nghĩ như vậy trái tim của tôi mà bắt đầu đau nhói rồi."

"Được." Hồ Tuấn Khải đồng ý đỡ bà ngồi dậy.

Nhà họ Trần.

Trần phu nhân để điện thoại di động xuống, lập tức từ trên ghế sô pha đứng dậy, lại không cẩn thận lôi theo khăn rải bàn trên bàn trà, trà ướp hoa lập tức đều đổ xuống quần áo của bà.

"Phu nhân, người không sao chứ? Có nóng không?" Đan tẩu vội vàng rút khăn tay chạy lên lau giúp bà.

Trần phu nhân không chút để ý lắc đầu: "Không có việc gì, mau, nhanh đi lên nhà chính." Đan tẩu xấu hổ nói: "Thế nhưng lão gia không phải không cho người đi à?"

"Bây giờ không có việc gì rồi!" Hứa phu nhân bước nhanh đi ra ngoài, mang dáng vẻ vui mừng một mạch đi tới nhà chính.

Nhà chính nhận được tin tức, cũng không có ngăn cản bà, bà mở cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Niệm Niệm cũng không quay đầu lại, nói: "Mẹ, con nói không có tin tức của Nguyễn Ánh Hân, con sẽ không ra ngoài, mẹ không cần làm phiền."

"Có tin tức rồi!" Trần phu nhân bước đến vài bước đến bên người Trần Niệm Niệm, ngồi xổm người xuống nói với cô: "Con mau dậy đi, lời cầu nguyện có hiệu quả rồi! Bọn họ có tin tức của Ánh Hân rồi, bây giờ chính là đang đi tới nơi đó!"

"Mẹ nói là sự thật chứ?" Trần Niệm Niệm mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau khi kinh ngạc vui sướng phù lên gò má, cô được mẹ cấp khí lực để đứng dậy, hơi chút kích động ôm lấy mẹ mình, kích động hô lên: "Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ánh Hân không có việc gì, không có việc gì là tốt..."

"Không không có việc gì, chỉ là nghe được tin tức, người như thế nào, tình huống cụ thể cũng không biết. Thế nhưng..." Trần phu nhân đẩy Trần Niệm Niệm đang ôm chặt mình ra, nghiêm túc hỏi: "Niệm niệm, con là thật tâm lo lắng vì cô ấy à? Mẹ thấy trước kia con cũng không thích cô ấy."

Trần Niệm Niệm xấu hổ lau lau khóe mắt bởi vì một vài giọt nước mắ kích động vừa trào ra, tự mình bình ổn cảm xúc một chút mới nói: "Trước kia con chán ghét, vì tưởng cô ấy luôn giả vờ nhân từ giống như bồ tát. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, đã khiến con hiểu rõ, cô ấy không phải giả vờ lương thiện. Nếu cô ấy bằng lòng, con thật sự hy vọng có thể làm bạn với cô ấy. Thôi, con nói mẹ cũng không hiểu, con muốn tiếp tục vì cô ấy mà cầu nguyện, hi vọng cô ấy bình an địa trở về."

"Lại vẫn cầu nguyện?!" Trần phu nhân dường như lo lắng gần như suy sụp: "Con gái bảo bối của mẹ, mẹ mỗi ngày điều năn nỉ con đừng quỳ. Con đã quỳ ở đây ba ngày rồi không ra ngoài, mẹ thấy con quỳ bản thân mẹ cũng đau lòng."

"Ai dà! Mẹ cũng đừng quản con nữa!" Trần Niệm Niệm không khỏi phân trần thêm lần nữa, quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông, hai tay chấp lạy khẩn vái. Trần phu nhân phát hiện bản thân mình không khuyên được con gái nên đành phải bất đắc dĩ đứng ở một bên.

Trưởng cấp hai Thiên hộ, lớp thứ tư của năm ba.

"Bài học hôm nay đến đây thôi, bài tập về nhà hôm nay chính là..."

Giáo viên dạy toán đứng trên bục giảng, đang nói được một nửa đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào sau cùng một vị trí.

"Vân Vân..." Tiểu Nhuỵ, bạn cùng bàn vội vàng đẩy khuỷu tay vào cô một chút.

Gia Vân lúc này mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy giáo viên mang theo một ánh mắt lạnh băng xuyên thấu qua cặp kính bắn tới cô, làm cho mọi ngưởi không nhịn được toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo. Cô vội vã lau nước miếng trên miệng, ngồi thẳng người làm bộ dạng đang nghe giảng bài.

Nhưng thầy dạy toán, không hề tính toán cứ như vậy buông tha cô, ông thong thả bước đến, cúi đầu nhìn thoáng qua Gia Vân cười lạnh một tiếng nói: "Em thật đúng là có bản lĩnh, tiết số học lại mở sách tiếng Anh, như vậy có thể hiểu tôi nói cái gì?"

Gia Vân chỉ cảm thấy mặt nóng lên, đôi má lập tức đỏ bừng. Buổi chiều, tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, hiện tại đã đến tiết ba, trên bàn cô lại vẫn còn mở sách tiếng Anh.

"Sau khi tan học, viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi, không làm không được về nhà." Giáo viên dạy Toán nghiêm mặt, xoay người sang chỗ khác: "Hôm nay tôi phải làm việc thay mặt lớp toán, do đó, tôi sẽ ra một bài kiểm tra, ngày mai tất cả đều phải làm tốt trước khi vào học, tôi sẽ kiểm tra. Tan học!"

Gia Vân lập tức đứng dậy, đi về phía giáo viên Toán, yếu ớt nói: "Thưa thầy..."

"Chuyện gì?" Giáo viên dạy toán dừng bước lại, nghiêm túc nhìn cô.

Gia Vân nhất thời càng trở nên lo lắng nhưng vẫn nắm chặt tay thành nắm đấm, nổi lên dũng khí nói: "Cái kia... Em có thể nộp cho thầy vào ngày mai được không ạ? Sau đây em còn một tiết thể dục, em..."

"Nộp bản kiểm điểm còn có thể mặc cả hay sao?" Thầy giáo liếc xéo cô một cái: "Em ngủ cả một buổi chiều, chuyện này nếu nói cho chủ nhiệm lớp em, em cảm thấy bản kiểm điểm một ngàn chữ là đủ sao?"

Khuôn mặt Gia Vân biến sắc, để cho "Diệt Tuyệt sư thái" biết được cô ngủ cả một buổi chiều, không phải cô chỉ có thể trực tiếp cuốn gói rời đi à?

Cô dường như lập tức liền giơ tay phải lên, một mực thề thốt: "Nhất định em sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Mãi cho đến giáo viên dạy Toán rời khỏi, Từ Duyệt vẫn còn giơ tay, bạn học khác phải gọi hồn cô trở về.

"Tỉnh tỉnh rồi! Linh hồn nhỏ bé của cậu bị thầy giáo rút mất à?" Người nói chuyện chính là bạn ngồi cũng bàn của Gia Vân, thậm chí những bạn học khác trong lớp đều bị những lời này làm cho tức cười. Phải biết rằng, thầy giáo dạy Toán này đã là sắp về hưu rồi.

"Linh hồn của cậu mới bị rút mất thì có!"

Gia Vân hung hăng lườm cô bạn một cái, sau đó ngay cà cô bạn ngồi cùng bàn cũng không phản ứng kịp thời. Tất cả mọi người đều nhao nhao tiến lên hỗ trợ, đột nhiên vài người tập trung lại thành một nhóm.

"Đều nhanh đi học, tại sao các em vẫn còn chưa đến lớp thể dục?" Một giọng nói lạnh lùng như ra lệnh vang lên, một vài người nhất thời giống như bị điểm huyệt dừng động tác trên tay lại.

Gia Vân vẫn phản ứng nhanh nhất, buông tay xuống, quay sang nói với chủ nhiệm lớp vừa xuất hiện một câu: "Chúng em lập tức đi ngay!"

Cô kéo vài người khác, tất cả bọn họ lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ sự kinh ngạc và sợ hãi, nhao nhao chạy về hướng sân thể dục.

Đầu năm nay, sân thể dục đã thực hiện tốt việc rải nhựa trên đường chạy, đi bộ trên sân thể dục, khi mặt trời chiếu vào có thể ngửi thấy mùi nhựa đường thoang thoảng tản ra. Tiêu chuẩn đường chạy là bốn trăm mét. Ban đầu phần lớn các lớp thể dục chuẩn bị vì buổi chung khảo thể dục sắp tới.

Hầu hết học sinh ở trường cấp hai Thiên Hộ đều có kỹ năng bơi lội khá tốt, nhưng ngoại trừ một người.

Gia Vân.

Gia Vân đang chạy bộ vòng quanh sân thể dục, bởi vì cô học không tốt môn bơi lội, đành đổi bài kiểm chung khảo từ bơi lội thành chạy đường dài. Chạy đường dài so với bơi lội cần nhiều sức lực hơn rất nhiều, đổ nhiều mồ hôi hơn, mỗi tiết thể dục, cô nhất định phải chạy xong một nghìn năm trăm mét mới có thể nghỉ ngơi.

"Các người nói Gia Vân vì cái gì mà không học bơi lội? Chúng ta học bao nhiêu tiết cũng chỉ thấy cậu ấy chọn hạng mục chạy đường dài." Một học sinh nữ đứng ở trên khán đài sân thể dục, nghi hoặc hỏi.

Bạn ngồi cùng bàn Gia Vân mở miệng nói: "Cái này Gia Vân trái lại đã nói với tớ, khi còn nhỏ ở nhà trẻ một mình chạy đến bờ sông, không cẩn thận đã bị rơi xuống nước. Nếu không có người đi qua, nói không chừng...."

Câu nói kế tiếp cô cũng chưa nói hết, nhưng mọi người đã hiểu tại sao.

Hoá ra là vì chuyện xảy ra khi còn bé nên chắc cậu ấy bị ám ảnh tâm lí, khó trách hiện tại lại lựa chọn chạy đường dài, sống chết cũng không đi học bơi lội.

Một nghìn mét cuối cùng cũng chạy xong, khuôn mặt Gia Vân trở nên đỏ rực, cô bạn ngồi cùng bàn tốt bụng chạy xuống khán đài, cầm một chai nước khoáng đi về phía Gia Vân. Gia Vân miệng lưỡi tuy hiểm độc, nhưng là một cô gái cực kỳ hoạt bát, trái lại cũng không thiếu bạn bè.

"Cho tớ nước!"

Một chai nước khoáng chuyển đến trước mặt cô, Gia Vân bên cạnh thở hổn hển, mỉm cười một cái: "Cảm ơn cậu Tiểu Nhụy, cũng là cậu quan tâm tớ nhất! Không hổ danh là bạn tốt, cậu vừa tốt bụng vừa đáng yêu như vậy, về sau nhất định có thể thực hiện ước mơ của mình, trở thành thiếu phu nhân an nhàn!"

"Cậu lại ba hoa! Tớ chưa từng thấy ai chạy xong một nghìn năm trăm mét vẫn nói chuyện nhiều như cậu!" Tiểu Nhụy liếc cô một cái, rồi nghiêng đầu, đột nhiên kinh ngạc há to miệng ra, đôi má trở nên ửng hồng giống Gia Vân, dường như là bị cái gì đó làm cho kích động.

"Cậu đang nhìn cái gì?" Gia Vân nghi hoặc theo ánh mắt Tiểu Nhụy xoay người qua, ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy hình như là ba chiếc máy bay trực thăng đang ở hướng bên này hạ xuống.

"Trời ạ, máy bay trực thăng!" Tiểu Nhụy rút cuộc kích động nói ra: "Đi máy bay trực thăng đều là cường hào. Trời ơi! tớ thật sự muốn được ngồi trên đó một lần a..."

Hai mắt Tiểu Nhụy sáng lên mà nhìn chiếc máy bay trực thăng kia, trong mắt xuất hiện sự ngưỡng mộ muốn che dấu cũng che dấu không được.

"Cậu nha, lại mang bộ dạng đức hạnh này! Buổi sáng cậu còn nói cũng muốn có một chiếc điện thoại như tớ, bậy giờ đã thích may bay trực thăng rồi hả? Cô bé, ước mơ của cậu sẽ trở thành sự thật rất nhanh thôi! Yên tâm, tới khi cậu làm thiếu phu nhân an nhàn thì sẽ có, phải không? Dù là phi thuyền cũng không cần phải ước mơ! Tuy nhiên, điều kiện trước tiên là cậu hãy đến Hàn Quốc chỉnh lại nhan sắc. Ôi chao ôi, bất quá... Tớ nghe nói chỉnh sửa toàn bộ cực kỳ đắt tiền, cậu lấy ra tiền ở đâu mà phẫu thuật thẩm mỹ?"

Gia Vân nói liên tiếp y như như súng máy liên thanh, đem phá nát nội tâm của Tiểu Nhụy, tựa như tổ ong vò vẽ, rất nhanh bị vỡ thành hai mảng.

Tiểu Nhụy hung hăng trợn trừng mắt: "Gia Vân, miệng cậu một ngày không làm tổn thương tớ cậu sẽ chết à?!"

"Bất quá!" Gia Vân cong khóe miệng lên cười nói, nhân tiện ánh mắt lại nhìn lên không trung, khuôn mặt nghi hoặc hỏi: "Tiểu Nhụy, cậu xem ba chiếc trực thăng kia hình như là đang hướng tới chúng ta?"

"Hướng tới chúng ta?" Tiểu Nhụy đang muốn lắc đầu nói không có khả năng, đột nhiên lại quay đầu cười tít mắt nhìn Gia Vân, mở miệng nói: "Đúng vậy, ba chiếc máy bay trực thăng kia, không chỉ có là hướng tới chúng ta, tớ đoán, vẫn là hướng tới cậu, còn nữa, bên trong phi cơ trực thăng còn có một đại soái ca, muốn dẫn cậu về nhà làm thiếu phu nhân của anh ta!"

Khuôn mặt Gia Vân biểu tình cứng đờ, lập tức cảm thấy Tiểu Nhụy đây là cố ý đùa cô, lập tức hung hăng trợn trừng mắt, giơ tay liền bóp cổ của cậu ta.

"Tớ nhận sai, tớ nhận sai!" Tiểu Nhụy lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.

"Vân Vân, Tiểu Nhụy, các cậu có cảm thấy không, ba chiếc máy bay trực thăng kia đang hướng tới trường học chúng ta?" Mấy học sinh nữ khác cũng theo khán đài chạy xuống dò hỏi.

Tiểu Nhụy biểu tình cứng đờ: "Trời ạ, các cậu như thế nào lại giống Gia Vân mơ mộng hảo huyền rồi hả? Chúng ta là nơi hoang vu hẻo lánh, muốn làm đường chạy bằng nhựa cũng phải báo cáo nhiều năm trường học mới có tiền làm, làm sao có thể có máy bay trực thăng tới? Các cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi!"

Mấy học sinh nữ chạy đến bên trong, trong đó một đám nhỏ chỉ tay lên bầu trời nói: "Nhưng mà như này không phải là hướng tới trường học chúng ta sao?"

Nữ sinh kia nói xong, Tiểu Nhụy cũng nhịn không được, lúc này cô mới thật sự nhìn cẩn thận mấy chiếc trực thăng đang đến kia.

Góc độ cùng phương hướng kia, dường như thật đúng là hướng tới trường học của bọn họ, phải không?

Không lâu sau, càng nhiều người chú ý tới ba chiếc máy bay trực thăng trên trời, rối rít chạy tới đường chạy hướng lên trên bầu trời chỉ trỏ.

"Giống như... dừng lại trên đầu chúng ta?" Tiểu Nhụy không dám xác định nói.

Nhưng trên thực tế, cô nói đúng.

Ba chiếc máy bay trực thăng, không chỉ lơ lửng trên sân chạy bộ, mà còn bắt đầu chậm rãi hạ xuống. Tiếng gầm rú cực lớn khiến đám đông dường như không nhịn được liền bịt kín lỗ tai, nhưng đôi mắt của mỗi người đều ngập tràn sự hứng thú.

Ba chiếc máy bay trực thăng này lại từ từ hạ xuống đây.

"Trời ạ... Thật sự là đáp xuống đến sân thể dục chúng ta kìa!" Tiểu Nhụy kinh ngạc hô to, nhưng âm thanh giọng nói của cô cơ hồ lập tức bị chôn vùi bởi tiếng ồn ào cực lớn của máy bay trực thăng.

Khuôn mặt mọi người ai nấy đều biểu hiện vừa ngạc nhiên lại vừa thích thú.

Đây là lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn thấy máy bay trực thăng không phải từ ti vi mà là ngoài đời thực, lại còn tận ba chiếc!

Dù sao sân thể dục cũng quá nhỏ, chỉ hai chiếc máy bay trực thăng hạ xuống, còn chiếc thứ ba vẫn lơ lửng rồi bay vài vòng xung quanh, dường như là nghe được mệnh lệnh gì đó thì lái trở về rồi.

Chắc chắn rồi, từng chiếc máy bay trực thăng cuối cùng cũng đáp xuống đường chạy, sân thể dục càng ngày càng náo nhiệt, những học sinh khác vẫn học trong lớp cũng nhao nhao chạy ra, ngay cả các giáo viên cũng kinh ngạc đi tới sân thể dục.

Tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, rất nhanh, cánh quạt của máy bay trực thăng không chuyển động nữa, tiếng ồn ào hoàn toàn biến mất.

"Người trong kia là là ai? Là lãnh đạo tới giám sát sao?" Tiểu Nhụy nghi hoặc hỏi.Người bên cạnh lắc đầu, trái lại Gia Vân không thay đổi mồm miệng ác độc nói: "Có ai gặp qua người lãnh đạo nào lái phi cơ trực thăng nào tới trường học giám sát? Việc này không phải là tự mình đào hố tham nhũng để mình nhảy xuống sao? Hiện tại còn cực kỳ nghiêm ngặt, nếu thật sự là lãnh đạo tới giám sát, vậy thì làm lãnh đạo cũng không cần nhiều chỉ số thông minh lắm, đúng không?"

Sau khi Gia Vân nói xong, cánh cửa máy bay trực thăng kia mở ra.

"Là ai đây?"

Trong lòng mọi người đầy nghi hoặc.

Một cặp chân dài xuất hiện, ngay sau đó là làn váy, Manh Tiểu Nam thăm dò độ cao một chút, liền nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi máy bay trực thăng.

Ngồi trên máy bay trực thăng cảm giác cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, ngay từ đầu còn cảm thấy thích thú, về sau cô liền cảm thấy toàn thân mình đều không ổn. Ban đầu, đeo tai nghe chống ồn cũng không giảm được sự ù tai, về sau liền bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người choáng váng đầu óc hỗn loạn.

Không dễ dàng cũng đến nơi, cô không nhịn được liền hít một hơi thật sâu.

"A - - sống sót rồi!" Manh Tiểu Nam mỉm cười và nói.

"Trời ạ, dáng vẻ xinh đẹp quá, phải không?" Không biết là ai vừa nói một câu như vậy, ngay sau đó tất cả sân thể dục nhân cơ hội này đều bắt đầu thán phục.

Chỉ riêng một người, trợn mắt rất lớn, so với Hoa Phi trong Chân Hoàn truyện chỉ có hơn chứ không kém.

"Cắt - -" Gia Vân quay sang khinh khỉnh nói: "Bộ dạng không tồi, nhưng nếu so với Nguyễn Ánh còn kém một khoảng lớn!"

Cô nói xong, lập tức liền ý thức được chính bản thân mình tự nhiên lại khen ngợi Nguyễn Ánh, cô vội vã che miệng nhìn xung quanh, nhưng hiện tại căn bản không có người nào chú ý đến cô, tất cả mọi người đang nhìn cô gái đứng trước phi cơ trực thăng kia.

Sau khi cô gái bước xuống, chẳng bao lâu sau, một chàng trai tinh thần phấn chấn cũng đang chuẩn bị xuống khỏi máy bay trực thăng.

"Két!" Một cánh cửa máy bay trực thăng khác cũng được mở ra, Thanh Tùng động tác nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên đó.

"Ôi trời ơi! Người này là ai?! Mẹ nó, thật sự quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net