6 ( END )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Sắp đến Noel rồi, anh có quà cho em đây. - Nói rồi tôi đưa cho em món quà nhỏ từ tay mình.

- Trời ơi! Cám ơn anh Hưởng nhiều nhé! Anh thật dễ thương quá! - Em cười rất tươi khi nhận được món quà từ tôi.

- Em mở ra xem có thích không.

    Doãn Khởi mở ra ngắm nghía sợi dây dây chuyền bằng bạc lung linh nằm gọn trong chiếc hộp nhỏ caro màu đỏ. Mặt dây chuyền là một đóa hoa hồng được nạm bằng một viên đá quý màu xanh lá cây. Sợi dây chuyền rất đẹp khiến Doãn Khởi chẳng thể nào rời mắt được.

( Hình ảnh miêu tả cho readers dễ hình dung )

- Món quà này hơi quý giá so với món quà Giáng sinh đó anh à. - Doãn Khởi ngại ngùng.

- Quý giá gì! Vật cho không bằng cách cho mà. Nhận rồi không được trả đâu đấy! - Tôi nói và có vẻ như Doãn Khởi đã đồng ý. - Anh đeo cho em nha? - Nói rồi tôi lấy sợi dây chuyền đã đẹp nay còn lung linh hơn khi đeo trên chiếc cổ trắng ngần của em. Trông em tinh khôi làm sao giữa tiết trời lạnh giá.

- Em có biết vì sao anh chọn hoa hồng xanh không? - Tôi hỏi.

- Vì sao vậy?

- Hoa hồng là nữ hoàng của các loài hoa. Nó luôn ngẩng cao đầu khi khoe sắc và hương thơm của mình. Loài hoa này từ rất lâu đã tượng trưng cho một tình yêu bất diệt. Và mỗi một màu nó lại biểu thị cho một ý nghĩa khác. Và màu xanh lá cây là màu của thiên nhiên, tượng trưng cho sự phát triển và hòa nhập, tạo cho ta cảm giác rất an toàn, như em thấy các chữ thập bệnh viện nếu không phải màu đỏ thì sẽ là màu xanh lá cây đó!

- Vậy à! - Em tập trung lắng nghe.

- Và hoa hồng xanh lá cây còn mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Bởi vì màu xanh của nó trùng với màu của thiên nhiên nên giống như lúc nào nó cũng giấu mình không muốn cho người khác biết đến cảm xúc bên trong. Hoa hồng xanh hy sinh cho người khác mà không cần họ để tâm. Nó là đại diện cho tình yêu đơn phương như tình yêu anh đối với em vậy...

     Cả hai chúng tôi đều im lặng chẳng nói gì, chỉ có tiếng gió thì thầm. Tôi cảm thấy thoải mái biết chừng nào khi nói hết ra được những lời thật lòng mà bấy lâu nay tôi luôn cất giữ trong tim. Nắm lấy tay em, bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng và đang lạnh lẽo cơn gió trời, tôi bảo:

- Là bác sĩ nhưng anh chẳng thể nào chữa được căn bệnh đau tim của mình, và anh biết chẳng có vị bác sĩ nào trên đời này có thể cứu chữa được cho anh. Vì đó là nan y em à. Nhưng anh biết có một người mãi mãi là không khí trong lành nuôi dưỡng trái tim và cả trí não anh hằng ngày không vị kỷ. Đó là em. Hãy cho anh một cơ hội được không Khởi?

     Tôi ôm Khởi vào lòng và em cũng chẳng kháng cự. Tôi biết em đã yêu tôi từ lâu nhưng vì Hạo Thạc nên em chẳng thể nào vượt qua được rào cản ấy. Em không nói gì có lẽ vì em chẳng biết nói gì nữa. Em chẳng thể từ chối mà cũng chẳng thể đồng ý tình cảm của tôi. Nhưng Doãn Khởi vẫn cứ ôm lấy tôi vì đã từ lâu rồi em chẳng có bờ vai nào che chở. Em thực sự cần tôi và tôi cũng vậy. Sau một lúc, em buông tôi ra và bảo:

- Hãy cho em thời gian...

    Câu nói không có dấu chấm ấy cứ trôi tận cùng rồi mất hút vào một khoảng hư không nào đó. Nó như thể một vị bác sĩ nói với người nhà bệnh nhân bị hôn mê rằng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng có tỉnh lại hay không thì còn phụ thuộc vào ý chí của anh ấy, mọi người hãy cho anh ấy thời gian nhé! Rồi khi đứng đây, là một bác sĩ, vào lúc nghe lại câu nói này tôi lại càng đồng cảm hơn với những người nhà bệnh nhân ấy. Anh sẽ chờ đợi, nhưng chờ đợi đến khi nào đây? Thời gian dài vô tận chẳng thể nào tìm được điểm đầu và điểm cuối thì anh biết níu vào đâu để tồn tại mà không có em?

     Doãn Khởi chợt tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống trả lại tôi rồi chầm chậm đi trở vào bệnh viện. Tôi đứng đấy vô hồn nhìn theo dáng em dần mất hẳn mà chẳng thể níu kéo lại...

*

     Ai đó đứng trên lan can tầng ba nhìn xuống và đã thấy tất cả những sự việc vừa diễn ra. Hình như anh ta vừa khóc và đang rất đau thì phải. Từ lâu rồi anh mới nhớ ra cảm giác khó chịu này. Cảm giác không một vết cắt vết xước nào trên cơ thể có thể đau bằng cái đau nhói lạ thường trong tim. Tỉnh táo và nhớ lại tất cả nhưng phải chịu những cơn giày vò quặn thắt như thế thì anh thà như một đứa trẻ vô tư còn hơn. Là người điên cũng biết đau em à! Là người điên cũng biết đau thật đấy!

    Xa xa trên bầu trời tối tăm mịt mù kia, hẳn có một vì sao sáng cô đơn lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng của ba con người tội nghiệp đang mặc sức trải dài vô tận.

*

    2 giờ khuya. Bệnh viện. Lan can tầng bốn.

    Một bác sĩ đang đứng nói chuyện với bệnh nhân của mình.

Bệnh nhân: Anh có thật lòng yêu cô ấy không?

Bác sĩ: Vì cô ấy tôi đã đánh mất đi nhân cách của mình rồi.

Bệnh nhân trả lời: Vậy thì... vì cô ấy... tôi có thể là người điên mãi mãi...

( 02/08/2019 - 2h47 phút )

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net