Sông Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thằng nhỏ lay lay áo tía, "Tía, tía... sông đỏ rồi kìa tía."

Anh nhìn sông, nhìn con, cười mà mắt đỏ như sông, có giọt lặng rơi, nghe như nước mắt.

..........

Đêm, vòng vọng ngoài đồng tiếng ễnh ương ì oạp, não lòng.

Bên trong căn chòi gác sông vách đất mái lá úa nắng, Dân khẽ trở người, vòng tay ôm ngang khuôn bụng đàn ông vuông vắn đang nằm cạnh, nghe da thịt hôi hổi, xua luôn cái lạnh đang len lén vào chơi.

-    Còn được tối nay, mai người ta có vợ, đâu cần tui lo cho miếng ăn, miếng mặc nữa hen – Giọng Dân trơn lè, trôi luôn vô đêm.

Nỗ thở dài thườn thượt.

-    Thì cũng còn được đêm nay...mà mấy người nói vậy, sao tui đi lấy vợ cho đành.

-    Một cái cho đành, chứ mười cái cho đành thì mấy người cũng đi. Thôi, ngủ đi, đặng mai còn làm chú rể...

Dân quay người, ngó ra trời đêm nhấp nhô đằng sau cửa sổ, đêm thăm thẳm, dài như nỗi niềm hoang hoải của kẻ trong này ngóng đêm.

Đêm, phải chi kéo cho dài ra được.

.........

Nỗ gặp Dân có sông Xiên làm chứng. Sông muốn nuốt Nỗ mà Dân cản, vẫy vùng mãi mới kéo nó lên được bờ. Cho Nỗ ngồi vừa thở vừa run, Dân chạy vô chòi lấy cái khăn lông đưa cho thằng nhỏ mém chút làm con rể Hà Bá lau mình.

-    Hổng biết bơi mà bày đặt chơi ngu, tui không cứu là năm sau có đám giỗ ăn rồi nghen.

-    Tại...tại có cây lục bình đẹp.

-    Lục bình là chỗ ma da núp, nó dụ người ta xuống để bắt hồn, chết thay để nó đầu thai, lần sau đừng có ngu.

-    Biết...biết rồi.

Dăm bữa, Nỗ lon ton chạy qua chòi tìm, tay xách bịch bánh bự chảng, xanh đỏ đủ thứ màu, giọng hí hửng.

-    Má tui biếu cho anh, cảm ơn vì bữa cứu tui.

-    Má mày keo dữ, mạng mày mà có bằng bịch bánh thôi heng?

Nỗ trố mắt nhìn, môi run run, rồi quay lưng, giọng giận.

-    Không cần thì thôi, nhà tui nghèo, nhịn mấy bữa ăn sáng mới đủ...

Dân cười hề hề, chạy ra kéo tay Nỗ.

-    Thôi, vô đây, mới chút cái giận hờn như con gái.

Nỗ chưa kịp ngồi xuống cái phản kê trong chòi, đã kêu ui da, bật dậy. Dân hỏi gặng, nó mới kéo quần thun, đưa cái đít còn đỏ lửng, chằng chịt mấy lằn roi.

-    Má đánh. Bả kêu lần sau còn chơi ngu là đập cho què cẳng luôn.

Dân nín lắm mà hổng được, cười ha hả vang vọng cả khúc sông Xiên, năm đó Nỗ mười hai, Dân mười sáu, xanh như đám lục bình trôi sông.

..........

Chẳng ai biết vì sao gọi sông tên Xiên, dù hai bờ xa thẳng tắp, hổng xiên xẹo miếng nào. Sông lúc hiền, lúc dữ, cũng như đời người lúc phẳng lặng, khi cuộn trào. Mùa sông hiền, tụi con nít kéo nhau trần truồng nhảy xuống tắm, tát nước làm đám cỏ mọc hai bên bờ sông thôi úa vàng. Mùa sông dữ, nuốt chửng luôn mấy người già trẻ lỡ chân oan mạng.

Người trong xã muốn ra chợ huyện mua đồ, buộc phải qua sông, ngồi lên con đò nhỏ, bềnh bồng sóng đánh, phó mặc cuộc đời cho anh lái đò tên Dân. Sáng lần đò chợ họp, chiều lần đò chợ tan. Cũng còn mấy người làm nghề lái đò sông Xiên, nhưng được cái, Dân thật thà, lại có giọng ca ngọt như mía lùi, ai đi đò nghe cũng mê mẩn, nên vậy mà có "người hâm mộ", đi đò miết để được nghe ca.

Có ngày, người ta yêu cầu như trên đài phát thanh, "anh Dân, bữa nay ca bài lỡ hẹn nghen", Dân cất giọng, tay vẫn đều mái chèo, giọng rẽ như sóng nước lăn tăn.

"Thương em thương từng câu hò ngẩn ngơ anh suốt canh thâu,

Thương em thương cả hạt mưa đọng trên đôi mắt em sầu,

Bao câu ngỏ lời nên duyên em thẹn thùng cứ hẹn mùa sau..."

.........

Có chiều, Nỗ ra ngồi với Dân ở bến sông Xiên, nhìn đám lục bình trôi, nhớ chuyện cũ.

-    Hồi đó tui ngu ghê heng, hổng có Dân là giờ mồ cũng xanh cỏ.

Dân cười, điệu buồn xa xa.

-    Sao Dân còn trẻ, mà hổng ra huyện, kiếm gì làm, cứ sống ở chòi, rồi đưa đò, kiếm được bao nhiêu đâu.

Sông Xiên cuộn nước, Dân ngắt cọng cỏ, quăng luôn xuống sông, chưa gì đã mất dạng.

-    Từ ngày tía tui chết ở đây, tui thề, đời mình phải đưa đò, hổng cho ai chết như tía nữa.

Dân nói rồi đứng dậy, phủi bụi dính ở đít quần.

-    Đi về, tui có nấu canh cua đồng rau đay, Nỗ ăn với tui cho vui.

Nỗ cũng đứng dậy, im lặng đi chung về căn chòi gác sông mỏng manh như đời thằng chủ. Sông Xiên mùa này nước lớn rồi.

..........

Nỗ tròng cái áo thun mỏng vô người, vẫn mặc quần tây dài, cầm đôi dép lên đập lẹp xẹp mấy cái cho văng hết đất bám, bước ra cửa đã nghe tiếng bà Tuần giật ngược.

-    Khuya rồi hông ngủ? Đi đâu đó bây?


-    Con ra chòi gác sông nhậu với anh Dân. Má ngủ đi, khỏi chờ cửa.

-    Bây năm nay hai ba, hổng còn nhỏ nhắn gì đâu mà suốt ngày cứ nhậu nhẹt với thằng Dân. Bằng tuổi bây, người ta hai đứa con rồi kìa...

-    Chuyện vợ con mà má hối nghe nhức đầu... má ngủ đi, sớm mai con về.

Nói rồi Nỗ chuồn đi mất hút, chắc sợ cái điệp khúc "vợ con" của bà Tuần lại rề rà như mấy tuồng cải lương đài hay phát.

Bà Tuần còn lại trong căn nhà gỗ, ngó tấm di ảnh chồng bám bụi. Bất giác, nhớ đến lời của mấy bà trên chợ huyện, ngai ngái lo trong lòng. "Thằng đó hổng bệnh thiệt chặt cái đầu tui xuống. Hơn ba chục không không vợ không con, lại còn hát hay, mùi mẫn, giọng ẻo nhè ẻo nhẹt. Có bữa tui thấy nó ngó ông chồng tui đi đò mà bắt nhợn..."

Bà Tuần nhìn ra đêm ngoài kia. Đêm đen vời vợi. Đêm, hình như lúc nào cũng đồng loã cho mấy cái xấu xa con người không nhìn ra được. Đêm mịt mờ, như chuyện vợ con của thằng trai độc nhất nhà bà.

..........

Gió sông Xiên lồng lộng, cuộn luôn chút khói đốt rẫy còn lảng vảng vô căn chòi gác sông liêu xiêu. Nỗ cởi bỏ áo thun, người hong nồng mùi rượu gạo, cả khoảng ngực rộng vuông lấm tấm đỏ do men. Dân ngồi kế bên, gắp miếng cánh gà bỏ vô chén, giọng nhẹ tang.

-    Ăn đi rồi uống! Rượu còn cả đống, uống chi cho gấp.

Nỗ dừng ly, cầm cục thịt gà nhai trệu trạo, Dân ngó, thấy thương hết sức.

-    Ngoan dữ heng!

-    Ừ! Mạng tui là Dân cứu, Dân kêu gì tui nghe nấy.

Dân tự dưng cười, hai cái má lúm đồng tiền lõm sâu, không che được cái mắc cỡ của thằng đàn ông gần ba mươi.

-    Mà... Dân hông định lấy vợ hả? – Nỗ hỏi bằng cái giọng lè nhè của một thằng say nhưng còn đủ tỉnh để biết mình hỏi gì.

-    Nghèo rớt mồng tơi, lo ăn còn hổng xong, vợ con gì... với lại...

-    Sao?

-    Thôi, hông có gì, Nỗ uống tiếp đi. Tui ra đằng sau lấy đồ phơi vô, mắc công lát mưa.

Dân nhỏm dậy, bỏ quên đằng sau ánh mắt Nỗ đang doi dõi nhìn theo, còn nhiều điều chưa nói ra được hết.

Đêm đó mưa thiệt. Mưa đỏ trời, giọt rơi lõm tõm trên sông, tan nát. Đám cỏ hai bên bờ sông mừng như mở hội, lật đật thay áo xanh ra múa hát chào mưa. Đời nhiều khi lạ, có khi người này nát tan, người kia mừng. Tiếng mưa vỗ đôm đốp lên mái chòi gác sông càng làm giấc ngủ khó nhọn tìm đến Dân. Dân co ro, cuộn người bên cạnh Nỗ đã ngáy khò khè. Mùi đàn ông lam lũ quyện với mùi rượu, mùi đất, mùi sông Xiên làm Dân như chết đuối trong đó. Một giọt nước mưa được mái lá dẫn độ rớt xuống sát rạt chỗ Dân nằm. Dân nhích người qua phía Nỗ, da thịt đàn ông chạm nhau, hâm hấp nóng.

Hình như, Nỗ say lắm rồi.

.........

Bẵng đi thời gian, nghe nói trên tỉnh cho người về sông Xiên đo đạc, dựng cây cầu bắc ngang đặng bà con đỡ phải ngày hai, ba lần đò. Ai cũng vui, chỉ mỗi Nỗ lo.

-    Xây cầu rồi Dân sống bằng cái gì?

-    Hơi đâu lo, trời đẻ trời nuôi.

-    Nói cứng cái họng vô. Nghe mắc bực.

-    Người ta xây cầu, bà con mình không phải nguy hiểm qua sông, hổng mừng thì chớ, mắc chi lo.

-    Tui lo là lo cho Dân...còn Dân thì hổng thèm lo cho bản thân. Thiệt hết hiểu nổi con người Dân. Vậy từ rày tui khỏi lo nữa.

Nỗ nói rồi dùng dằng đứng dậy bỏ đi. Dân nhìn theo, biết nói vậy chứ chắc mẩm chiều nay thế nào cũng qua bên chòi kiếm rượu uống.

Chiều đó Nỗ qua tìm thiệt, cái miệng lún phún râu cười hề hề, bắt ghét, "tui thiệt mắc nợ Dân...", nói chưa dứt câu đã tọt vô nhà, mở nồi đang nấu để coi hôm nay ăn gì, trong khi giọng Dân léo nhéo bên tai, "hổng biết ai nợ ai à".

Người ta đo, rồi người ta đi, cầu cũng biệt tăm. Nghe nói mấy ông trên tỉnh giành nhau làm cầu, vì tiền vật tư đội lên hàng tỷ, nhiều người giành quá nên quyết định khỏi làm, đặng hông mất lòng ai. Hai lần đò sang sông vẫn ngân nga tiếng hát Dân.

"Chiều nào con sáo thương ai bay qua bến sông để tìm.

Để rồi con sáo, bơ vơ bơ vơ tiếc thương nỗi niềm..."

..........

Người ta nói kiếp trước có nợ thì kiếp này mới phải tìm nhau để trả. Dân không biết mình nợ Nỗ, hay Nỗ nợ mình, mà cứ bám rịt lấy nhau mười mấy năm trời. Có lúc, Dân cầu cho đúng là cõi đời này có cái loại nợ tên nợ tình, đặng người ta phải ở bên mình mà trả cho xong.

Nhưng ông Trời nhiều lúc đâu toại lòng người, bản vọng cổ trên đài chưa buông hết sáu câu thì Nỗ đã thỏ thẻ, giọng như giấu tuốt sâu trong họng.

-    Chắc... vài tháng nữa tui cưới.

Dân tưởng mình nghe lộn, nhíu mắt nhìn Nỗ, thấy Nỗ tỉnh rụi mới biết câu vừa rồi chảy ra từ cái miệng lún phún râu. Cả đời Dân, lần đầu biết cảm giác tim hụt đi một nhịp là làm sao. Dân sững người hết mười mấy giây, hỏi được đúng hai từ cụt lủn.

-    Cưới ai?

Nỗ im lặng, càng làm Dân chờ đợi, càng làm Dân hi vọng. Rồi Nỗ cũng nói, tiếng nhẹ, mà đè nát tim người ta.

-    Hiền... con chú Thân, phó chủ tịch xã.

Tan nát mộng mơ rồi Dân ơi.

-    Ừ... vậy cũng được. Thôi, về đi, tui đi chèo đò, chiều rồi, mắc công trễ chợ.

Ngày đó, sông Xiên buồn lắm, hát mênh mang.

"Lời con sáo cất lên từ sau hè.

Rằng ai đã sắt son tình cùng nhau.

Ai sang ngang qua sông, âm thầm bội lời xưa hứa.

Câu ca dao em ru hôm nào, nghe còn đây..."

..........


Ngày Nỗ đám cưới, bà Tuần vui ra mặt, đi đứng, nói cười hỉ hả, mặc cho lời gièm pha đằng sau vẫn bạt gió. "Hay dữ heng, nghèo rớt mồng tơi mà cũng chui được vô nhà phó chủ tịch xã, kỳ này chuột sa hũ nếp rồi!"

Bà Tuần nghe, nhếch mép cười, "Hổng sa được cái tức chắc". Miệng của người ta, người ta nói, hơi đâu mà quan tâm cho mệt.

Ngày Nỗ đám cưới, thiên hạ tới coi đông lắm. Chỉ đứng ngoài ngó vô đã thấy vui chứ đừng nói người ngồi bên trong được ăn nhậu no say. Ông phó chủ tịch xã có đám chứ đâu phải chơi.

Đám con nít rần rần đầu ngõ, nghêu ngao.

"Cô dâu chú rể, làm bể bình bông,

Đổ thừa con nít, bị đòn tét đít..."

Ngày Nỗ đám cưới, Dân nằm mình ên trong căn chòi gác sông. Căn chòi hôm nay vàng úa, rộng thênh thang làm người ta thấy trống huơ trống hoác.

Mùi Nỗ hổm rày chưa chịu tan, cứ lởn quởn đến phát bực. Dân với tay, cầm cái áo đêm hôm Nỗ lót đầu ngủ, quăng luôn ra cửa nhà. Cái người gì đâu, trước ngày cưới vợ còn ráng qua ngủ với người ta một đêm cho đành đoạn. Rồi nghĩ sao, lại lui cui bò dậy, lượm cái áo, đưa lên mũi hít một hơi dài căng lồng ngực mùi nhớ. Trời ơi, cái mùi gì mà đau quá!

Rồi ngày mai, gặp trên chợ huyện có còn gật đầu chào một cái được không?

Rồi ngày mai, hai lần đò sang, sóng đánh chòng chành, hỏi sao lòng yên?

Rồi ngày mai, người ta có vợ có con, người ta vui, còn mình hổng lẽ cứ vầy mà chết vì nhớ, vì thương?

Rồi ngày mai... thôi đừng có nghĩ đến ngày mai, biết hôm nay có qua được cơn nhớ này không, Dân?

Mà cái quân nhà đài ác nhơn, người ta đã buồn héo ruột, còn phát bài gì âm ẩm giọng Thanh Nga.

"Xác pháo còn rơi cuối đường,

Nhớ mãi tình duyên lỡ làng.

Một người tách bến nơi nao,

Người về chiếc bóng đêm thâu.

Anh ơi thôi tan hết mộng ban đầu..."

Dân nén không khóc, mà môi mặn chát. Người ta rước dâu rồi kìa... người ta đang vui lắm kìa, Dân ơi!

Giữa khoảng đau và thương giao thoa, giọng bà Tuần, đêm bà sang nhà tìm Dân cứ vòng vọng về.

"Cậu Dân, tụi quỳ tui lạy cậu, cậu làm ơn tha cho thằng Nỗ con tui. Tui biết, mạng nó là do cậu cứu về... giờ tui chết, tui đền mạng cho cậu, nhưng cậu để nó về lấy vợ. Cậu thương nó... thì nghĩ cho nó, chứ, tui có mỗi mình nó. Cậu cũng phải lo cho mình, bệnh thì mình đi chữa, chứ để lây cho người này người nọ, tội chết cậu ơi."

Bữa đó bà Tuần khóc tợn, giọng run, nước mắt hai hàng. Dân không biết làm sao, chỉ gật đầu bừa, hứa đại gì đó để bà già lụm khụm đi về.

Giờ, bà Tuần vui rồi đó...

..........

Ba bốn bữa sau đám cưới, Nỗ biền biệt. Dân nhớ, nhớ dữ lắm, nỗi nhớ cồn cào ruột gan, ăn ngủ hổng còn ngon như mọi bữa.

Không gặp được Nỗ, nhưng Hiền thì Dân gặp miết. Sáng nào Hiền cũng cắp giỏ lên đò qua bên kia sông đi chợ huyện. Có lần, nhớ quá, Dân đâm hỏi liều.

-    Cô Hiền... Nỗ nó khoẻ chứ cô? Hổm rày hổng thấy.

-    Dạ, chồng em mấy nay lu bu. Tía kêu ra coi phụ sổ sách, hàng hoá gì đó. Mà sao bữa đám cưới, hổng thấy anh Dân qua chơi?

-    Bữa đó tui bận.

Dân trả lời ráo hoảnh. "Chồng em"... chém chết cái chữ "chồng em" của cô đi cô Hiền. Cô ác quá!

Dân khua chèo, nước khoắng liên hồi, sóng chòng chành như mớ cảm xúc nghèn nghẹn trong lòng.

Bẵng tuần hơn, Nỗ qua tìm. Cũng cái kiểu lấp ló ngoài cửa chòi, người chưa thấy đã nghe tiếng vô chào.

-    Quên tui rồi heng?

Dân thấy Nỗ ngoài cửa, mém chút làm rớt luôn cái chảo đang nấu trên tay. Nén lắm mới làm được bản mặt lạnh tanh, hỏi một câu hổng đầu hổng đít.

-    Qua đây chi?

-    Thì qua thăm.

-    Cả tuần không qua, giờ qua làm chi?

-    Tùm lum việc, mệt muốn chết. Tối nay chỉ muốn nhậu.

-    Về kêu vợ nấu cho mà nhậu

-    Ừ, vậy về.

Nỗ nói rồi quay lưng ra cửa, chưa được ba bước đã nghe tiếng kêu giật ngược.

-    Thôi, thôi, vô đây, tui làm thêm đồ ăn.

Nỗ quay lại, cười hề hà, nói câu nghe nửa vui nửa giận.

-    Cái đồng tiền không tháo xuống được, chứ được chắc cũng dám tháo cho tui.


Tối đó, Dân vui buồn lẫn lộn. Cái kiểu vui lạ lùng, chỉ là ngồi nhìn Nỗ gắp đồ ăn, hít hà vì ớt, vì tiêu, cái hình ảnh đó, vừa lạ, vừa quen.

Quen, vì đâu phải lần đầu thấy. Lạ, vì giờ người ta đã là của người ta, có còn của mình... ờ, mà hông phải... có bao giờ từng là của mình đâu.

Rón rén, Dân hỏi, mà như sợ Nỗ nghe.

-    Tối... có ngủ lại không?

Nỗ nhìn Dân, im lặng, rồi ngó ra sông Xiên ngoài kia đang êm đềm chảy, gật đầu nhẹ tênh.

Dân gối đầu lên cánh tay Nỗ, nghe tim đập, rồi tự dưng đưa tay để lên tim mình, coi có đập được cùng nhịp không. Người nằm sát bên mà sao xa quá. Lòng người giờ cách biệt, như hai bờ sông Xiên, cứ mãi đứng đó nhìn nhau mà không thể tương ngộ. Cách hoài một dòng sông...

..........

Dăm ba bữa, Nỗ sang nói mấy câu với Dân, có lúc ngồi xuống ực xong ly rượu là gật đầu chào rồi lủi đi mất, rồi nói độ rày bận dữ lắm.

Mấy tuần, Dân qua bên nhà ông phó chủ tịch, đưa Nỗ đôi dép mới, dặn dạo này mưa, trơn, mang cái này cho đỡ té. Rồi Dân về, đâu biết mới sáng, Hiền đã mua cho Nỗ đôi dép da bóng loáng, loại xịn đàng hoàng.

Dân ngóng, nhưng Nỗ không ngủ lại chòi gác sông nhiều. Dù gì cũng là con rể phó chủ tịch, dễ gì suốt ngày la cà với thằng lái đò nghèo rớt mồng tơi. Vậy mà tối đó, Nỗ sang kiếm Dân khuya lắm, thấy bộ dạng nhếch nhác, chân nọ đá chân kia, người nồng nặc mùi rượu, Dân vừa đỡ vừa la.

-    Làm cái gì say dữ vậy, ông thần!

Nỗ không nói, mắt vẫn đục ngầu, ngồi trên tấm phản trong chòi, cầm ly nước Dân mới đưa, tay run bần bật.

-    Chuyện gì, nói đi...

Nỗ hớp xong ngụm nước, mặt vẫn cúi gầm, không gian im lặng đến rợn người.

-    Không nói thì thôi, về nhà ngủ đi, khuya rồi, tui còn ngủ, mai đò sớm.

Dân đứng dậy, đi cất ly nước, mới nghe tiếng Nỗ sau lưng mà tưởng vọng về từ đầu từ đâu.

-    Tui... không có con được, Dân ơi!

..........

Nỗ cứ say lướt khướt, ngày nào cũng ghé căn chòi gác sông nằm vật ra, nghe tiếng sông Xiên chảy đều đều. Dân nhìn, khuyên bao nhiêu cũng không được nên chỉ còn biết đi nhúng cái khăn ướt, giúp Nỗ lau mặt. Có ngày thì ôm Nỗ trong lòng, dỗ như dỗ con nít. Hiền xồng xộc qua bên chòi tìm, đỡ Nỗ về.

-    Chồng với không chồng, cưới ngay cái hũ hèm là sao đây trời?

Nghe giọng Hiền trách, Dân giận. Chuyện của Nỗ, hình như Hiền không hay, mà Nỗ chắc cũng không dám cho ai hay ngoài Dân. Cưới nhau hơn một năm, chưa thấy con gái rục rịch bầu bí, hai bên gia đình bắt đầu hỏi tới hỏi lui. Nỗ thì vẫn đều đều tuần hai, ba lần với Hiền, cũng chẳng biết sao, nên len lén lên huyện khám, nào ngờ...

Sau lần đó, lâu lắm Nỗ không ghé qua chòi uống rượu. Hiền vẫn ngày ngày đi chợ, ghét Dân ra mặt vì cứ nghĩ rủ rê chồng mình nhậu nhẹt. Mỗi bận đò, Dân lại cứ ngóng bóng Nỗ, mà lần nào cũng thất vọng. Nhiều bận muốn chạy qua bên nhà coi sao, nhưng thấy thái độ của Hiền, Dân chùng chân. "Mình là cái gì của người ta mà lo..."

Dân chưa kịp đi tìm, thì Nỗ đã qua. Bữa đó nhá nhem tối, Nỗ xách bịch rượu gạo, đứng lù lù trước cửa nhà, biểu tối nay nhậu đi.

Chén tạc chén thù, Nỗ ít nói hơn hẳn, mà Dân cũng vậy. Nhiều điều muốn hỏi, nhưng cứ nghèn nghẹn đằng cổ. Khó khăn lắm, Nỗ mới nói được một câu, quyện mùi rượu.

-    Có chuyện này, Dân phải giúp tui.

Dân chong mắt ngó, thấy mặt Nỗ cứ như đang ẩn sau màn đêm, sau lớp khói đốt đồng, sau tiếng sông Xiên. Nỗ đâu rồi? Nỗ ơi!

...........

Hiền có bầu. Cả hai bên gia đình nội ngoại vui như mở hội, ông Thân làm luôn mấy bàn tiệc mời đám hương chức ăn nhậu một bữa quỷnh càng. Trong tiệc, mấy ông già cứ vỗ vai Nỗ bôm bốp, "Thằng này hơi chậm, mà chắc heng mậy!"

Nỗ cười, gượng hết sức.

Bàn bên kia, bà Tuần với bà Thân gắp đồ ăn cho nhau, cười thiếu điều lòi luôn cái răng vàng mới cấy. "Gần làm bà người ta rồi nghen chị sui."

Chỉ có Dân ngồi ngoài bến sông Xiên, một mình với chai rượu gạo. Mới bữa nào hai người, giờ còn mình ên ngồi uống, rượu hôm nay chắc mua nhầm rượu giả, uống hoài hổng say mà ngày càng đắng.

Dân về chòi, nằm vật ra nghe tiếng sông thở, mớ hình ảnh lùm xùm trôi ào ạt về như nước mùa lũ, nhấn chìm luôn Dân đang chơi vơi.

Sáng, nhìn cái dáng ngầy ngà ngầy ngật của Dân cố chống tay chèo khua nước, ông Sáu buông câu trách.

- Mày chèo đò mà xỉn vầy, ai dám đi?

Dân gật đầu xin lỗi, rồi cất giọng, man mác.

"Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu,

Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu.

Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thủy chung

Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi..."

...........



Bụng Hiền ngày càng lớn, mới đó đã lum lúp đằng sau nón lá đi chợ mỗi sáng. Mấy bận thấy Hiền nặng nhọc qua sông, Dân hỏi thăm.

-    Sao bụng bự rồi mà không ở nhà nghỉ cho khỏe, đi chợ chi cho cực vậy, cô Hiền?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net