CHƯƠNG 11 - CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11: BỊ NHỐT TRONG NHÀ VỆ SINH

 Trần Khởi My 'Ố' một tiếng, sau đó hai tay nhanh chóng che lại đầu của mình. Ai oán nhìn theo hướng lão yêu bà rời đi.

Mới vừa không chú ý, trên người liền bị vẩy đủ mọi màu sắc sặc sỡ. Nhíu mày nhìn về phía cặp mắt tràn đầy sợ sệt của cô gái trước mắt, thở dài.

"Xin, xin lỗi, tôi không cố ý." Cô gái hai tay run run nói.

Trần Khởi My khoát khoát tay " Không có việc gì." Nói xong, liền đi về hướng nhà vệ sinh.

Cô gái đi về hướng ngược lại, đến trước mặt Thiên Tinh Tinh "Chị Tinh, nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi."

Thiên Tinh Tinh âm hiểm nở nụ cười "Rất tốt."

Nhà vệ sinh

Trong khi Trần Khởi My đang lau chùi quần áo của mình, 'cạch' một tiếng, cửa liền bị khóa lại.

Trần Khởi My ngẩn người, đi tới phía sau cánh cửa, hai tay đập đập vào cửa nhà vệ sinh "Này, thả tôi ra ngoài."

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Thiên Tinh Tinh "Hừ, Trần Khởi My, cô cứ ngoan ngoãn ở bên trong đi."

Trần Khởi My nghe thấy âm thanh của Thiên Tinh Tinh, nhất thời sắc mặt tối lại "Thiên Tinh Tinh, thả tôi ra ngoài."

Thiên Tinh Tinh vẻ mặt âm hiểm "Cô có bản lĩnh thì tự mình ra ngoài đi, nói cho cô biết, nếu không phải cô cả ngày quyến rũ Nguyễn thiếu, còn cướp đồ ăn trưa của Nguyễn thiếu, tôi mới chẳng thèm để ý đến loại người nghèo rớt mùng tơi như cô."

Trần Khởi My nắm chặt hai tay, thanh âm lạnh lùng nói "Nếu như cô có bản lĩnh, thì cô hãy tóm chắc Nguyễn Văn Khánh đi."

Thiên Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng "Tên của Nguyễn thiếu mà cũng để cô gọi sao? cô hãy ngoan ngoãn ở chỗ này đi. A, đúng rồi, bên ngoài nhà vệ sinh đã được tôi để tấm bảng thông báo đang sửa chữa rồi, hừ hừ, cô cứ ở trong đấy ngây ngô đến chết đi nha."

Trần Khởi My nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài xa dần, hít sâu "A, tôi là người dễ dàng bị nhốt như vậy sao?" Nói xong, đôi mắt màu hồng nhìn nhìn mọi thứ xung quanh.

Ở nơi đó có một cánh cửa sổ, vừa vặn đủ để thân hình nhỏ xinh của cô bò ra ngoài.

Đi tới, cửa sổ cao chừng hai mét, Trần Khởi My tìm đến thùng nước trong nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đứng lên trên. Hai tay vịn vào bên cửa sổ, dùng sức một cái, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một chút.

Ở phía đối diện không xa có một cây đại thụ, cắn chặt hàm răng một cái rồi chợt phóng ra ngoài, vừa vặn bám vào cành cây to khỏe. Thở một hơi thật dài, chậm rãi chèo xuống dưới. Thật may là mình có học qua cái gì quyền đạo, a cái loại nhu đạo đó, chẳng qua bây giờ trên người khó tránh khỏi có chút thương tích. Trên quần áo một vài chỗ đã bị cắt rách thành những lỗ nhỏ, trên mặt cũng bị dính một chút bùn đất.

Trần Khởi My vừa mới rơi xuống đất, chân liền bị trẹo, đau đến mức phải ngồi sụp xuống mãi không đứng lên nổi.

Hồi lâu sau, từ từ đỡ người đứng dậy, khập khễnh đi về hướng phòng học. "Thiên Tinh Tinh chết tiệt, đợi tôi về nhà khôi phục lại thân phận thì cô nhất định phải chết. Tôi muốn cô phải hoàn trả lại gấp nghìn lần vạn lần."  

CHƯƠNG 12: ÔM CÔNG CHÚA

  Chuông vào lớp đã vang lên từ lâu, bà xử nữ môn số học đứng trên bục giảng kích động phun nước bọt.

"Báo cáo." Bà xử nữ đang muốn quát lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Trần Khởi My thì kinh ngạc.

"Bạn học, em . . . làm sao vậy?"

Toàn bộ học sinh trong lớp đều chuyển hướng về phía Trần Khởi My. Khi Nguyễn Văn Khánh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Trần Khởi My, chân mày hung hăng nhíu lại, đứng dậy sải bước đi về phía cô.

"Nữ giúp việc, có chuyện gì xảy ra?" Rõ ràng là giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, thế nhưng cũng không khó để nghe ra sự lo lắng bên trong.

Trần Khởi My nhàn nhạt liếc mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Thiên Tinh Tinh ở bên dưới, sau đó hừ lạnh một tiếng "Thiếu gia, cảm ơn anh đã ban tặng a."

Nguyễn Văn Khánh nhíu mày, dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy cô, sải bước đi ra ngoài.

Trần Khởi My cau mày, đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Nguyễn Văn Khánh "Này, thả tôi xuống."

Sắc mặt Nguyễn Văn Khánh lạnh lùng, tiểu gia hỏa kia chỉ giống như đang gãi ngứa cho anh "Chớ lộn xộn, cử động nữa liền ném cô xuống đất."

Dứt lời, tay thật sự run lên mấy cái, người ở trong ngực dù chỉ một cử động nhỏ cũng không dám lộn xộn, hai tay gắt gao vòng quanh cổ Nguyễn Văn Khánh, chỉ sợ sơ ý một chút anh ta sẽ ném cô xuống dưới, vậy thì cái mông nhỏ đáng thương của cô sẽ gặp nạn a."

Tức giận quay mặt đi, vì thế không nhìn thấy tia cưng chiều chợt lóe rồi biến mất trong mắt Nguyễn Văn Khánh.

Phòng y tế

Nguyễn Văn Khánh nhẹ nhàng đem người trong ngực đặt xuống giường, tự mình cầm lấy thuốc khử trùng, băng gạc giúp Trần Khởi My xử lí vết thương và một bên chân bị trẹo.

Khi Nguyễn Văn Khánh chạm đến chiếc chân bị trẹo của Trần Khởi My, cô đau đến mức nước mắt đảo vòng "A. . . . Anh nhẹ chút."

Nguyễn Văn Khánh nhíu mày, bởi vì cúi đầu, cho nên Trần Khởi My không có nhìn thấy tia máu chợt lóe lên trong mắt Nguyễn Văn Khánh: Chết tiệt, lại dám đụng vào con mồi của mình! ?

Trần Khởi My ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tuỳ ý mặc cho Nguyễn Văn Khánh xoa nắn chân mình, nhẹ giọng hỏi "Anh dường như rất thuần thục?"

Nguyễn Văn Khánh nhẹ nhàng nhìn Trần Khởi My một cái "Tạm được."

Nguyễn Văn Khánh cong cong khóe miệng "Cảm ơn anh."

Nguyễn Văn Khánh buông chân Trần Khởi My xuống, nhìn vào trong mắt cô "Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là không hy vọng nữ giúp việc của mình vì một chút vết thương mà ảnh hưởng đến chất lượng công việc."

Khóe miệng Trần Khởi My giật giật một cái "Thôi đi, tôi cũng biết anh không có lòng tốt mà."

Đang trong lúc không gian trầm mặc đến đáng sợ, một âm thanh ấm áp như gió xuân vang lên "Nguyễn Văn Khánh? Sao cậu lại ở đây?"

Trần Khởi My nhìn thấy Hàn Triết Húc đứng ở cửa "Ơ, Hàn Triết Húc"

"Khởi My? Làm sao vậy? Bị thương sao? Có đau hay không?" Hàn Triết Húc vẻ mặt lo lắng đi về phía trước.

Khi Nguyễn Văn Khánh nghe thấy Hàn Triết Húc gọi tên Trần Khởi My vô cùng thân thiết, sắc mặt tối sầm. Khom lưng ôm lấy Trần Khởi My, trực tiếp đi ra khỏi phòng y tế.

Trần Khởi My rất không an phận khua chân múa tay "Này này, anh làm gì vậy, tôi muốn quay lại a, Húc vẫn còn ở đó."

"Húc? Hai người rất quen thuộc?" Nguyễn Văn Khánh cau mày, khó chịu nhìn Trần Khởi My bỗng dưng im lặng ở trong lòng.  

CHƯƠNG 13: ĐỒ NGỌT

  "Không, không có a." Trần Khởi My chu cái miệng nhỏ nói.

"Sao hử?" tia khó chịu trong mắt Nguyễn Văn Khánh càng thêm rõ ràng.

"Cái đó, thiếu gia, anh xem hiện giờ cũng muộn rồi, anh không đói bụng sao?" Trần Khởi My nháy mắt, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Cô đói bụng?" Nguyễn Văn Khánh nhíu mày.

"Ừm" Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Trần Khởi My khẽ gật đầu.

Nguyễn Văn Khánh nhếch môi, sau khi ôm Trần Khởi My lên xe, phi thẳng ra khỏi học viện.

"Hở? không ăn ở trong trường sao?" Trần Khởi My nghi ngờ nhìn về phía Nguyễn Văn Khánh.

"Ăn không ngon." Nguyễn Văn Khánh cau mày.

"Nhưng tôi thấy hôm qua anh ăn vô cùng ngon miệng a." Trần Khởi My nhớ tới ngày hôm qua anh ta còn ở trước mặt mình say sưa ăn uống.

Nguyễn Văn Khánh dừng xe trước cửa của một nhà hàng cao cấp, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía cô. Trần Khởi My còn tưởng rằng anh ta là đang tức giận chuyện ngày hôm qua mình đoạt đồ ăn của anh ta, ngón tay nắm chặt mép áo "Tôi, tôi hôm qua cũng không phải cố ý cướp đồ ăn của anh, tôi sẽ trả lại tiền cho anh."

Nguyễn Văn Khánh khẽ cười một tiếng, ngồi vào bên cạnh Trần Khởi My, ôm lấy cô đi vào nhà hàng.

Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Văn Khánh trong lơ đãng lộ ra vẻ cưng chiều, cúi đầu nhìn vẻ mặt mèo con thèm ăn của nhóc con kia.

Một nhân viên phục vụ nam đi tới, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp xuất thần của Trần Khởi My.

Nguyễn Văn Khánh khó chịu liếc người phục vụ một cái. Trần Khởi My ngẩng đầu, ngón tay nhỏ bé tùy tiện chỉ loạn trên thực đơn.

Người phục vụ kinh ngạc há to mồm "Cái đó, tiểu thư cô xác định gọi nhiều như vậy sao?"

"Nhiều sao?" Trần Khởi My nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dù sao cũng là tên ác ma kia trả tiền, không ăn cũng uổng phí a.

"Vậy . . . . ." Trần Khởi My khổ sở vùi đầu vào thực đơn.

Khi người phục vụ cho rằng cô muốn gọi thêm một vài món nữa, Trần Khởi My nâng lên khuôn mặt tươi cười "Vậy mang tất cả lên cho tôi, mỗi thứ một phần."

Người phục vụ âm thầm nuốt nước miếng một cái, nhìn nhìn Nguyễn Văn Khánh, toàn thân đều là bộ dạng quý công tử, chắc không phải là trả tiền không nổi đi.

Nguyễn Văn Khánh cau mày, dường như biết được người phục vụ đang nghĩ cái gì, cầm ví tiền rút ra một tấm thẻ đen. Đây là tấm thẻ chỉ có ba đại gia tộc hàng đầu thế giới mới có, đến đâu chi tiêu cũng đều là miễn phí. Trần Khởi My kinh ngạc nhìn tấm thẻ đen trên bàn, có chút tức giận nghĩ: Hừ, mẹ cũng không cho cô loại thẻ đen này.

Người bán hàng càng sợ ngây người, vội vàng cầm lấy thẻ rời đi. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi thứ đều được bày trên bàn. Thế nhưng tất cả đều là đồ ngọt. Nói thật, Nguyễn Văn Khánh nhất định không thích đồ ngọt.

Chỉ nhìn cô bé vui vẻ ở trước mắt, trên mỗi một món đồ ngọt đều ăn một muỗng. Sau đó ngẩng đầu nâng lên một khuôn mặt tươi cười vô hại hỏi "Thiếu gia, anh không ăn sao?"

Nguyễn Văn Khánh nhíu mày, chính bản thân cô biết rõ mỗi một món ăn đều bị cô đụng qua, vậy mà còn cố ý đợi đến lúc đụng hết toàn bộ mới nhớ tới mình có ăn hay không. Người này. . . . . .

Nguyễn Văn Khánh nhếch môi, ngón tay thon dài mơn trớn vết kem trên khóe miệng Trần Khởi My, đưa đầu lưỡi ra, dáng vẻ yêu nghiệt, liếm liếm kem trên đầu ngón tay, tà mị nói "Ừ, thật ngọt."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net