Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỉnh Lâm không nhịn được cười, vào phòng lấy tinh dầu massage.

Lạc Vinh nhướng mày, còn có tinh dầu nữa, để ai dùng hử?

Cậu bò lên chiếc giường to rộng mềm mại, vớ cái gối lót dưới bụng, cầm điện thoại lướt mạng, tìm kiếm một công việc có thể sống tạm qua ngày.

Bỉnh Lâm cầm lọ tinh dầu massage ra, cũng lên giường, liếc vào màn hình điện thoại của Lạc Vinh, nói: “Trên mạng không đáng tin lắm.”

“Cái gì?”

“Không rõ thật giả, cậu bị lừa thì làm sao.”

Lạc Vinh chợt thấy buồn cười, đàn ông đàn ang như cậu còn sợ ai lừa.

Bỉnh Lâm nghiêm túc nói: “Có nhiều cách lừa được cậu lắm, đừng có tự phụ.”

Lạc Vinh nằm bò xuống, không định đáp lại. Cậu nửa thân trên không mặc gì, hai bên eo vẫn còn dấu tay ai kia, lưng còn điểm mấy dấu hôn hồng hồng, đều do hôm qua tạo thành cả. Bàn tay Bỉnh Lâm chậm rãi mơn trớn, chạy trên thân thể Lạc Vinh. Hắn cúi xuống đặt môi lên những dấu hôn kia, một đường thơm thơm hôn hôn như vậy tới chỗ tuyến thể sau gáy Lạc Vinh.

Cảm thấy bị uy hiếp, cậu hơi rụt cổ, “Đừng đụng vào chỗ đó!”

Bỉnh Lâm liếm liếm gáy cậu, “Tôi có một học trưởng mở tiệm, cậu qua đó làm thêm nhé?”

“Học trưởng? Ai?”

“Cậu không quen.”

Lạc Vinh cũng không hỏi nữa, đẩy Bỉnh Lâm vẫn không ngừng gặm gặm chỗ tuyến thể của mình, ôm gáy nằm xoay lại.

Hắn cười cười kéo tay cậu ra, tinh dầu bị ma sát nóng lên bên hông cậu, tay hắn hữu lực áp lên. Lạc Vinh thoải mái rên hư hư, chẳng bao lâu đã cảm thấy cả người cũng bị xoa bóp nóng lên. Cậu thở hắt sung sướng, âm thanh có chút phóng đãng, chẳng bao lâu sau liền cảm nhận được mông bị một thứ cưng cứng chọc vào. Lạc Vinh bất đắc dĩ dịch dịch cái mông, “Phát tình gì.”

Hơi thở của Bỉnh Lâm cũng hơi nóng lên, thì thầm bên tai cậu: “Là cậu kêu quá dâm.”

Rốt cục thằng nào dâm hơn!

Tay của Bỉnh Lâm vẫn đang áp lên bụng và eo cậu, ấn ấn rồi biến chất, mò về phía trước. Lạc Vinh tóm lấy cái tay giặc kia, buồn bực nói: “Ông đây bảo mi massage chứ không phải chịch ông.”

Bỉnh Lâm mặt dày cắn cắn vành tai cậu, mò tới sờ lên cơ ngực rắn chắc của cậu, xoa nắn hai núm vú.

Chỗ đó tối qua mới bị mút đến vừa to vừa sưng, bây giờ lại bị vần vò một trận, vừa ngứa vừa đau. Lạc Vinh khó chịu muốn giãy giụa ngồi dậy, kết quả lại bị ngậm lấy cổ.

Cậu rùng mình, giọng nói thế mà không kiềm chế được run run, “Cậu nói không đánh dấu tôi!”

Bỉnh Lâm sững lại, nhanh chóng nhả răng ra, hôn hôn lên dấu răng nông ấy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lần sau không thế nữa.”

Lạc Vinh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác mất mát lại mạnh mẽ kéo tới. Cậu khép mắt lại, tựa như không còn chút hứng thú.

Bỉnh Lâm phát hiện Lạc Vinh tụt hứng, bèn lật cậu lại. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt, lên chóp mũi cậu. Tin tức tố nồng nàn của alpha vô cùng ôn hòa mà bao lấy Lạc Vinh.

Đó là trấn an, không phải là dục vọng mãnh liệt, chỉ còn lại vuốt ve nhẹ nhàng.

Lạc Vinh chậm rãi thấy nghi hoặc về cảm giác phập phồng kịch liệt trong tim, không khỏi thấy kỳ quái. Cậu cau mày, có chút hoang mang, “Tôi vừa làm sao vậy?”

Bỉnh Lâm nhìn cậu, ngón tay xoa khóe mắt đỏ của cậu, “Lúc omega bắt đầu chấp nhận sự đánh dấu của alpha rất dễ thấy bất an, đó là điều bình thường. Mặc dù tôi chưa chính thức đánh dấu cậu, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu. Là tôi không tốt, khiến cậu bất an.”

Lạc Vinh chỉ cảm thấy thật quái dị, cậu mở hai chân, cuốn lấy eo Bỉnh Lâm.

“Bảo sao vừa nãy tôi lại gái tính vậy, trời ơi, đừng có hôn như thế nữa, ngứa chết!”

Nhìn thấy đôi mắt đong đầy ý cười của Bỉnh Lâm, vành tai Lạc Vinh lại bất giác nóng lên, bèn vồ lấy hắn mà hôn.

“Là đàn ông thì làm! Không phải lắm lời!”

Hai cánh môi cậu hé mở, để đầu lưỡi của alpha xông tới, không chịu yếu thế mà quấn quýt, khiến bản thân cũng phải thở hổn hển.

Càng lúc càng nóng, đầu vú sưng đỏ tối qua đã bị chơi đến nhẵn bóng, giờ ngón tay sần sần cọ vào, quả thực khiến người ta chịu không nổi.

Bỉnh Lâm liếm mút khắp nơi trên vùng ngực cơ bắp của cậu, hai tay áp lấy núm vú của Lạc Vinh mà gảy gảy. Núm vú cứng lên, lúc lại bị cố ý đè xuống, lúc lại bị ma sát nhanh. Lạc Vinh cắn môi nhịn cảm giác vừa đau vừa ngứa này, hậu huyệt cũng tiết ra ẩm ướt.

Bỉnh Lâm nghịch vùng ngực của cậu, hạ thân như có như không cách lớp quần chọc chọc vào mông Lạc Vinh. Cây gậy căng to bị nhốt trong quần, nặng trịch chen vào giữa hai cánh mông cậu, cảm giác rất rõ ràng.

Từng chút từng chút cọ sát, khiến lớp vải chạm vào huyệt khẩu cũng thấm ướt.

Ánh mắt Bỉnh Lâm tối xuống, kéo lớp vải vóc ngăn cách ra, “Muốn đến thế kia à, tối qua chưa no?”

Lạc Vinh lười biếng nhìn hắn, “Thời điểm đặc biệt tình hình đặc biệt, mẹ nó cậu không muốn thì ông đây tự cung tự cấp.”

Đuôi mắt ửng hồng của cậu quăng tới, khiến tim Bỉnh Lâm đập nhanh hơn nửa nhịp.

Giây tiếp theo, Lạc Vinh bị lột quần, trên cặp mông vẫn còn dấu tay lưu lại từ tối qua, nhìn Bỉnh Lâm bừng bừng hưng phấn. Huyệt khẩu sưng đỏ giữa hai cánh mông khép mở hộc nước.

Mặc dù biết là vì đang trong thời kỳ phát tình, nhưng dâm đãng thế này… Thật tình cũng khó đỡ nha, Bỉnh Lâm thầm cảm thán.

Thấy Bỉnh Lâm nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình, Lạc Vinh nhướng mày, giơ chân gác lên vai hắn, “Muốn liếm không?”

Hắn đơ ra. Nụ cười bối rối treo trên môi Lạc Vinh lại đập vào mắt, Bỉnh Lâm lập tức tóm lấy mắt cá chân cậu, hôn hôn bắp chân ấy, đáp: “Đương nhiên.”

Hắn hôn chậm rãi và quyến rũ, từng chút từng chút từ bắp chân lan đến bắp đùi. Cảm nhận sự run rẩy khe khẽ trên làn da căng mịn, ánh mắt hắn tối xuống, há miệng cắn một cái lên đùi cậu.

Không đề phòng chút nào, Lạc Vinh bị đau, nắm lấy tóc hắn. Mặc dù cũng chẳng quá đau đớn, nhưng cảm giác bị tập kích bất ngờ thật không tốt đẹp gì.

Ánh mắt Bỉnh Lâm thâm trầm, trên môi còn bóng lên ánh nước, cũng không biết là của cậu hay là của hắn.

Lập tức như bị đứt dây thần kinh xấu hổ, cậu chỉa cái thứ đang bừng bừng phấn chấn trong quần đến miệng đối phương, “Liếm đi.”

Giọng nói nhão nhoét đến độ cậu cũng không biết có phải giọng mình hay không.

Bỉnh Lâm thuận theo ý cậu mà ngậm nó, mút mát từ trên xuống dưới rồi nhả ra nuốt vào. Cánh môi bị tinh khí của cậu ma sát đến đỏ lên, nhìn gương mặt hắn lại càng khiến cậu khao khát.

Phía sau của Lạc Vinh ngứa vô cùng, không ngừng co rút chảy ra chất lỏng, cả cặp mông ướt nhẹp.

Hết chịu nổi nữa rồi. Cậu tự tách hai cánh mông, muốn nhét một ngón vào.

Thế nhưng Bỉnh Lâm nắm lấy tay cậu, tinh khí bị nhả ra, hắn vùi mặt vào khe mông cậu, không gặp chút phản kháng nào mà liếm tới.

Lạc Vinh hít ngược một ngụm khí lạnh, nằm vật ra giường, thân trên nóng vô cùng. Tuyến thể phát nhiệt, phản ứng sinh lý muốn bị đánh dấu kêu gào ầm ĩ. Cậu vươn tay che gáy lại, chân thì không còn kiên nhẫn nữa kẹp lấy đầu hắn. Huyệt khẩu bị đầu lưỡi mềm dẻo chọc vào, kích cỡ của nó khiến đầu óc cậu ngưng trệ.

Hai chân lại mở rộng, tay đặt lên đầu đối phương, Lạc Vinh khàn khàn nói, “Chơi tôi, bây giờ.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net