PART 11: NGÔ THẾ HUÂN, HUYNH MÃI MÃI KHÔNG HIỂU ĐƯỢC TA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hận! Hắn hận y tựa như ngàn vạn con trùng độc hung ác, không lưu tình mà gặm nhấm tâm can hắn.

Hận tên tiểu nhân ăn cháo đá bát, hận cả thiếu niên âm lãnh tàn độc đó, hận luôn cả bọn tay sai ăn theo bọn chúng. Điều đáng hận nhất chính là vì sao lúc này đây bên hắn lại không còn phụ thân.

Vạn Ký Viễn băng lại vết thương trên đùi mình, vết thương này là do lúc nãy hắn bị truy binh chém trúng. Bọn khốn kiếp đó vốn đều là thuộc hạ của hắn, hiện tại không những chỉ phản lại hắn mà còn ra tay vô cùng ác độc...

Quyết không thể tha cho bọn chúng, không thể tha thứ được!

...

"Đại ca..." Xán Liệt vội vã chạy đến, hắn đã điều tra được rất nhiều thông tin. Nhưng hắn lại không biết phải mở miệng nói với đại ca mình ra sao.

Thế Huân lo lắng nhìn hắn, chờ đợi.

"Đại ca, đây toàn bộ đều là tin tức do 'Lão Gia Tử' cung cấp, ta nghĩ chắc không phải là giả." Lão Gia Tử là tổ chức mật thám lớn nhất trên giang hồ, công việc chính là bán tin mà sống. Muốn có được tin tức của bọn họ không khó, chỉ cần đưa ra được một cái giá thích hợp. Nhưng Xán Liệt vẫn không biết có nên nói cho đại ca biết những chuyện này hay không.

"Đã thám thính được những chuyện gì?"

"Vâng... Là như thế này." Xán Liệt thầm hạ quyết tâm: "Cực Lạc Thành đổi chủ, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Mẫn Thạc. Tứ đại đường chủ thì ba người đã vong mạng, chỉ còn lại Chu Tước Đường đường chủ Lộc Hàm. Hiện tại Mẫn Thạc tự phong mình làm thành chủ, nghe nói rất trọng dụng Hứa Kiên. Những kẻ nào dám chống lại y, đều bị Hứa Kiên cho người hạ sát. Về phần... Về phần lệnh tôn, nghe nói hình như vẫn còn sống... Đại ca... đại ca... huynh có sao không?"

Thế Huân ngã bật người ra ghế. Tin tức của "Lão Gia Tử" từ trước đến nay đều thập phần chính xác. Hắn yên tâm phần nào khi biết phụ thân vẫn còn sống... Nhưng Mẫn...

"Tại sao? Tại sao... Mẫn?" Hắn thì thào hỏi. Trên đời này, ai cũng đều có khả năng phản bội hắn, chỉ duy nhất một mình Mẫn... Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác người lừa gạt hắn lại là y? Tại sao hắn luôn bị người huynh đệ là y xem như kẻ ngốc mà chơi đùa? Mẫn, tại sao vậy? Tại sao? Tại sao? Mẫn, cho đại ca một lý do đi...

"Huân..."

"Đại ca..."

Cả Vô Ngần lẫn Xán Liệt đều lo lắng nhìn hắn.

"Y tại sao lại như thế?" Xán Liệt hỏi.

Xán Liệt khẽ cắn môi, vẫn còn một chuyện hắn không biết có nên nói ra hay không. Theo như người của "Lão Gia Tử" nói, Mẫn Thạc đã cùng Lộc Hàm phát sinh quan hệ, không chỉ vậy y còn lên giường với cả Ngô Diệc Phàm...

Vô Ngần tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy vai Thế Huân. Chưa bao giờ nàng thấy qua thái độ này của hắn, tâm trạng không khỏi có chút tự trách. Nếu không phải vì nàng, hắn đã không dứt bỏ lại tất cả mọi thứ ở Cực Lạc Thành, mọi chuyện chắc đã không đến nông nổi này.

"Đại ca, bây giờ người tính làm sao?"

Tính làm sao? Vị trí thành chủ hắn không hề quan tâm, nếu không hắn đã chẳng bỏ đi. Lúc gần đi, hắn từng băn khoăn, chính là đi rồi, tuy sẽ không thể làm tròn hiếu đạo, nhưng dù sao vẫn còn có Mẫn Thạc bên cạnh phụ thân. Phụ thân tuy đối với Mẫn Thạc có chút nghiêm khắc, nhưng Mẫn Thạc tuổi trẻ tài cao, có thể trong tương lai, phụ thân sẽ suy nghĩ lại mà truyền chức vị thành chủ cho y. Cho dù phụ thân nhất quyết phải truyền cho hắn, hắn cũng sẽ nhường lại cho Mẫn Thạc. Thế nhưng, Mẫn Thạc vì sao lại phải làm như vậy. Hắn thật sự muốn biết câu trả lời từ y.

"Ta muốn biết vì sao y lại làm như vậy?"

"Vì sao ư, đơn giản chỉ vì dã tâm của y quá lớn." Xán Liệt đáp.

"Không phải như thế, y không phải là người như thế." Thế Huân vẫn như cũ, nhất mực biện hộ cho Mẫn Thạc. Từ nhỏ Mẫn Thạc đã theo bên cạnh hắn, y luôn dùng ánh mắt tin tưởng và yêu thương nhìn hắn. Ban đầu y chỉ là thư đồng của hắn, luôn miệng gọi hắn là thiếu chủ. Sau này, Mẫn Thạc được phụ thân thu nhận làm nghĩa tử, nhưng vẫn không dám thay đổi cách xưng hô. Hắn không thích thế, nên kiên quyết bắt y gọi mình là "đại ca". Y run rẩy mở miệng, trong mắt lúc đó ngập tràn niềm vui xen lẫn sự cảm kích. Mẫn Thạc chính là như vậy đó, làm sao y lại có thể có được dã tâm gì kia chứ?

"Hay là, hay là đại ca đã nhìn lầm y?" Xán Liệt nói. Hắn biết Mẫn Thạc trong lòng của Thế Huân là một người thanh bạch, không nhiễm hồng trần. Thế nhưng, một kẻ đã có thể bán rẻ danh dự của mình mà lên giường với nam nhân thì làm sao còn trong sạch được..........

Nhìn lầm y sao? Lẽ nào phía sau sự dịu dàng ngoan ngoãn của y lại cất giấu một gương mặt mà không ai biết đến sao? Hắn biết y đã phải chịu rất nhiều ủy khuất. Nhưng y vẫn luôn mỉm cười, thương thế dù nghiêm trọng cỡ nào, cũng không bao giờ nói cho hắn nghe. Lúc nào Mẫn Thạc cũng tỏ vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vì thế cho nên hắn cứ nghĩ y đã quên hết những hình phạt của phụ thân. Cho đến một hôm, cả hai người bị mắc mưa, y phục cả hai đều ướt đẫm, hắn mới giật mình khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người y. Còn nhớ, lúc đó Mẫn Thạc làm như chợt nhớ đến chuyện gì đó, liền lui lại, trốn sau tấm bình phong, hắn cũng vờ như bản thân chưa hề nhìn thấy gì. Thế nhưng, những tổn thương như thế ai có thể đơn giản nói quên là quên được kia chứ? Lẽ nào những ủy khuất năm xưa đã trở thành nguyên nhân để y trả thù sao? Nếu thật là như vậy, tại sao y phải đợi đến bây giờ mới ra tay?

"Ta nghĩ tốt nhất nên trực tiếp hỏi y." Thế Huân lẩm bẩm.

...

"Hàm, Hàm........" Mẫn Thạc luôn miệng gọi tên Lộc Hàm, y không ngừng thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Phía sau, Lộc Hàm đang ôm chặt lấy y, từ từ dẫn dắt để y lên đến cao trào. Mẫn Thạc hơi ngả đầu về phía sau, thân thể y nương theo sự trừu sáp của Lộc Hàm mà loạn động. Đôi mắt ướt át đã mất đi tiêu cự, tựa hồ không thể thấy được hiện thế. Vốn chỉ xuất phát từ việc muốn trả thù hắn, vì hắn dám nói y nhơ bẩn, nên càng muốn ra sức quyến rũ hắn, buộc hắn phải tự nguyện mà tiếp nhận thân thể ô uế này. Thế nhưng hiên tại, bản thân y cũng rất thích cảm giác này. Chỉ khi Lộc Hàm ôm chặt lấy y, chỉ khi hắn tiến nhập vào thân thể y, y mới có thể đem hết mọi phiền não, ủy khuất, đau khổ, toàn bộ quên đi hết.

Bên trong y thật ấm áp, không những vậy, còn càng lúc càng siết chặt lại, khiến cho hắn sắp bị nóng chảy ra luôn. Lộc Hàm say sưa hôn lên chiếc cổ trắng ngần, tinh tế của Mẫn Thạc, tiếng rên đầy thỏa mãn của y thật sự rất quyến rũ. Lúc đầu vẫn còn có chút e lệ, nhưng giờ Mẫn Thạc đã học được cách hưởng thụ dục vọng sao cho thật sảng khoái. Thiếu niên xinh đẹp đến mức làm cho cả thiên hạ phải thèm khát kia lại không ngừng quyến rũ hắn, khiến hắn không cách nào trốn chạy chỉ có thể cùng y sa vào hoan ái điên cuồng. Thế nhưng, tận đáy lòng hắn, vẫn còn một nỗi ám ảnh đã ăn sâu vào hoài niệm, ánh mắt của hắn chợt xuất hiện một tia khiếp ý...

"Hàm, ngươi chờ ta ngủ rồi mới đi có được không?" Lúc nằm xuống giường, Mẫn Thạc khẽ kéo tay của Lộc Hàm, nhẹ giọng thỉnh cầu. Mỗi lần hoan ái xong, hắn đều tranh thủ rời đi trước khi trời sáng. Y đã thành thói quen, thức dậy mà không có hắn bên cạnh, nhưng lại không sao chịu được việc nhìn hắn bước đi. Giống như một khách làng chơi, vứt tiền lại rồi ung dung về nhà, nghĩ đến điều này, y chợt cảm thấy bản thân thật quá hạ tiện.

"Ngoan, ngủ đi, ta ở lại với ngươi." Lộc Hàm vươn tay đắp lại chăn cho y. Không thể hiểu được y đang nghĩ gì, hắn cho rằng y chỉ là cảm thấy quá cô đơn nên muốn tìm người "an ủi". Hắn ở lại cho đến lúc y ngủ say, sau đó mới rời đi. Nhưng tại sao hắn nhất định phải rời đi? Bản thân hắn cũng không rõ. Tựa hồ như sâu thẳm trong nội tâm, có một tiếng nói không ngừng nhắc nhở hắn: "Tuyệt đối không thể để quá khứ lặp lại... không được để quá khứ lặp lại..."

...

Thế Huân nhận ra người này, là Chu Tước Đường đường chủ Lộc Hàm. Chỉ có điều tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này, hắn lại từ phòng Mẫn Thạc bước ra? Còn những âm thanh lúc nãy... Âm thanh dâm loạn tiêu hồn không thể nhầm lẫn...

Mở mắt ra, Hàm đã đi rồi. Hắn làm đúng theo lời hứa, chờ cho đến khi y ngủ say rồi mới đi. Nhưng thật ra chỉ là y cố tình để cho hắn nghĩ rằng mình đã ngủ say mà thôi.

"Nếu đã đến, vì sao không tiến vào?" Lấy khuỷu tay chống người ngồi dậy, Mẫn Thạc nhìn ra hướng cửa ban công, thản nhiên nói.

Cửa bị đẩy ra, có chút gió nhẹ, làm lay động tấm màng che trắng toát. Mẫn Thạc vừa nhìn thấy người đúng ở cửa, liền lộ ra tiếu ý.

"Đại ca, đã lâu không gặp."

Thế Huân ngây ngốc nhìn, một lúc lâu sau, hắn vẫn chưa nói nên lời.

Người kia, thật sự là Mẫn Thạc sao? Dung mạo tuấn mỹ không mấy thay đổi, thậm chí còn tăng thêm một loại mị lực kỳ dị. Loại mị lực này hắn chưa bao giờ thấy xuất hiện trên người Mẫn Thạc. Áo ngủ xộc xệch, cổ áo bên cao bên thấp, dưới ánh nến lập lòe, hắn thấy rõ từ cổ xuống ngực y đều có dấu hồng ngân. Y thật sự đã...

"Đại ca, mời ngồi." Mẫn Thạc khẽ nghiêng người, đôi chân thon dài của y không hiểu vô tình hay cố ý, để lộ ra khỏi chăn. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thế Huân, nụ cười của y bất giác tăng thêm vài phần rạng rỡ.

Đóng cửa lại, Thế Huân bước đến gần y.

"Đệ rốt cuộc đã làm cái gì vậy hả?" Hắn hỏi y, hắn thật sự không dám tin vào những thứ đang bày ra trước mắt mình.

"Như những gì huynh đã thấy." Bộ dạng tươi cười của Mẫn Thạc chợt u ám.

"Đệ......... Ngươi vô sỉ!" Thế Huân mắng , ngữ điệu không che giấu được sự thương tâm. Vốn có rất nhiều điều muốn nói với y, nhưng hiện nay tâm tư của hắn lại vô cùng hỗn loạn.

"Không liên quan đến huynh." Mẫn Thạc vẫn mỉm cười như cũ, nhưng thủy mâu lại lạnh như băng. Nhìn bộ dáng tựa như vô cùng đau đớn của hắn làm cho y muốn buồn nôn. Nếu người vừa rồi mà hắn thấy không phải là Lộc Hàm, mà chính là phụ thân của hắn, không biết hắn sẽ thành ra cái dạng gì nữa? Thật là rất muốn thưởng thức, đáng tiếc là một cơ hội biểu diễn cũng không có.

"Đại ca tôn quý của ta, huynh bỏ lại cả thê tử thiên kiều bá mị của minh, vất vả băng ngàn vượt suối trở về, không phải là chỉ để lăng mạ ta đó chứ?" Hắn sẽ không tốt lành đến mức trở về chỉ để thăm hỏi y, nên y đành hảo tâm mà nhắc nhở hắn nên trở về vấn đề chính.

"Phụ thân đâu?" Thế Huân cố gắng hết sức để có thể lấy lại bình tĩnh.

"Vẫn còn sống."

"Người đang ở đâu? Mau đưa ta đến gặp người." Hắn đã đến phòng của phụ thân, nhưng trong phòng không một bóng người.

Mẫn Thạc chỉ cười nhạt, không đáp.

"Trả lời ta đi." Thế Huân bước lên phía trước toan tóm lấy vai của Mẫn Thạc, nhưng khi vừa chạm phải bờ vai trần mềm mại của y, hắn vội vàng buông tay ra.

Chỉ chạm nhẹ một cái, mà đã có thể biết được y nhơ bẩn rồi sao? Hắn nghĩ mình là ai chứ?

"Tuy hắn vẫn còn sống, nhưng ta sẽ không để huynh gặp hắn đâu." Mẫn Thạc đã không còn cười nữa, ánh mắt y bỗng trở nên u ám. Ngô Diệc Phàm từ lâu đã bị y đưa vào mật thất, ngoại trừ y và Lộc Hàm ra, chỉ còn một nô bộc câm điếc, chuyên lo quét dọn, một chữ cũng không biết.

"Ngươi..." Thế Huân tức giận, nhưng rồi lại cảm thấy kinh sợ ánh mắt oán độc của Mẫn Thạc.

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Mẫn, tại sao vậy?"

Tại sao? Hắn vẫn còn mặt mũi hỏi y câu này sao? Ngay lúc y cần hắn nhất, hắn đã không nói lời nào mà dứt bỏ y. Trong khi hắn đang vui tân hôn, thì y đang phải chịu lăng trì, vũ nhục trong địa ngục. Mà nào có phải y si tâm vọng tưởng gì đâu chứ, chỉ là hy vọng hắn sẽ giữ y lại bên cạnh. Chỉ là hy vọng hắn có thể trở về cùng y, chỉ là hy vọng, hắn có thể nhớ đến y dù chỉ trong giây lát. Tại sao những nguyện vọng nhỏ nhoi đó của y dều không thể thực hiên được? Tất cả đều đã biến mất cùng với hắn. Kẻ làm ô uế thân xác y chính là người cha cao quý của hắn. Vậy mà bây giờ, hắn dám chê y nhơ bẩn sao?

Tại sao à? Bởi vì cha con hắn đã làm cho y thống khổ cả đời, nên y quyết không thể để cho Ngô Diệc Phàm được chết tốt.

"Huynh hỏi ta tại vì sao ư? Bởi vì ta muốn chứng minh cho cả thiên hạ này biết, những gì Ngô Thế Huân huynh có thể có được thì ta cũng có thể có." Y nhìn hắn. Cũng cùng có tài nghệ phi phàm, cùng có tướng mạo xuất chúng, thậm chí y còn hơn hắn vài phần. Thế nhưng hắn sinh ra đã có sẵn tất cả mọi thứ trên đời, còn y chỉ có thể ngoan ngoãn mà cầu xin hắn bố thí cho chút lòng thương hại. Trong lòng y kỳ thực luôn cảm thấy tự ti và đố kỵ, nhưng vì người đó là hắn, nên y cam tâm tình nguyện tất cả mọi bất công. Y vì vui sướng của hắn mà vui sướng, vì kiêu ngạo của hắn mà kiêu ngạo, mọi thứ đều xuất phát từ chân tâm thật ý, vậy mà hắn lại không biết trân trọng.

"Đệ hà tất phải làm như thế, vị trí thành chủ này, từ lâu ta đã có ý nhường cho đệ."

Ngữ khí của Thế Huân vô cùng thành khẩn, khiến cho Mẫn Thạc nghe qua càng cảm thấy bị vũ nhục. Y đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ta muốn gì huynh cũng có thể cho ta sao?"

"Phải" Thế Huân nói, ngữ khí có vài phần do dự. Là do ánh mắt của Mẫn Thạc đang nhìn hắn sao? Hắn quả thật đã không còn nhìn thấy ánh mắt trong sáng của thiếu niên ngây ngô ngày nào nữa rồi. Tại sao? Rốt cuộc là vì thứ gì mà Mẫn của hắn lại thành ra thế này?

Mẫn Thạc cười khẩy nhìn vị đại ca mà y đã từng tôn sùng trước mặt. Cái gì hắn cũng có thể cho y sao? Nếu hắn có thể cho y mọi thứ thì sao y phải chịu lăng nhục hàng ngày bởi người cha đáng kính của hắn? Nếu hắn có thể cho y mọi thứ thì sao y lại phải trở nên dơ bẩn như thế này? Y chỉ cầu một chút yêu thích, một chút quan tâm từ hắn thôi mà hắn cũng không thể cho y thì làm sao hắn có thể cho y thứ khác? Ngô Thế Huân, huynh thật khiến ta thất vọng!

"Huynh đi đi!" Mẫn Thạc nhìn thẳng vào mắt Thế Huân, nhẹ nhàng nói, thủy mâu lại như muốn đóng băng người trước mặt. Thế Huân muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt kia làm nghẹn lại, đành rời thành ngay đêm hôm đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lumin #semin
Ẩn QC