Chương 10_Khúc hát chim thiên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng thì tôi cũng biết, tại sao ba và cô bé kia lại nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc đau lòng như vậy, bởi vì đó là con tôi, mà tôi thì vừa đánh mất nó. Tôi không có dũng khí sinh hạ nó, vậy nên nó chủ động bỏ đi để trừng phạt người mẹ yếu đuối này. Có khoảnh khắc, tôi cảm giác mình đã bắt được tay ba, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó lại kéo hồn phách tôi trở về với cơ thể. Từ khi tỉnh lại, tâm trí tôi luôn rơi vào trạng thái mơ màng, mẹ đón tôi về nhà, tất cả mọi người đều chăm sóc tôi cẩn thận đến mức dè dặt, nhưng tôi, thậm chí ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói với họ.


Trái tim tôi trống rỗng, tâm hồn tôi trống rỗng, chỉ còn một cái xác ở lại kéo dài hơi tàn, cho đến khi Bs Lee xuất hiện.


"Hello người đẹp!" Anh ta lại cười giỡn như mọi lần, "Tuy tôi rất muốn gặp cô, nhưng thật sự không muốn gặp cô với tư cách là bác sĩ tâm lý."


Nhìn anh ta, tôi thế nhưng có thể cười nhẹ một cái, thật thần kỳ.


"Ôi chao! " Anh ta cường điệu hô nhỏ, "Vinh hạnh quá đi thôi. Mẹ cô bảo ngoài ngẩn người ra thì bây giờ cô không còn cảm xúc gì nữa, xem ra tôi vẫn có sức ảnh hưởng nhất định với cô đấy nhỉ?"


Tôi chậm rãi mở miệng, cảm thấy ngôn từ có chút xa lạ, "Tôi chỉ không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào thôi."


Anh ta mỉm cười, tới ngồi lên đầu giường của tôi, nghiêm túc nói: "Biết không? Thói quen là một điều rất đáng sợ, một khi cô đã quen với việc để người khác điều khiển cuộc sống và cảm xúc của mình, cô sẽ dần quên mất cách xử lý thời gian trống. Vậy nên, khi sự điều khiển ấy mất đi, cô lập tức biến thành một linh hồn lang bạt."


"Anh đang ám chỉ điều gì?"


"Haiz!" Anh ta thở dài, "Tôi thật sự nghi ngờ cô có phải bệnh nhân không nữa, sao lúc nào cũng dễ dàng nhìn thấu ý đồ của bác sĩ như vậy?"

Tôi không đáp, chỉ nhìn anh ta. Anh ta chìa tay, nhún nhún vai: "Tôi ám chỉ điều gì tự lòng cô hiểu rõ, có người muốn tôi chuyển giúp một câu."


Tôi quay mặt đi: "Tôi không muốn nghe.''


Anh ta xoay cằm tôi lại, "Đối mặt sự thật, không hề trốn tránh là bước đầu tiên của tâm lý trị liệu. Người đó muốn tôi nói với cô: ''Anh ta thật sự rất yêu cô, vậy nên thả cho cô tự do."


Cả người tôi run lên, sắc mặt càng tái nhợt.


Bs Lee tiếp tục nói: "Vốn cô đã đặt một chân vào cửa âm phủ, là anh ta đã kéo cô về. Anh ta nói: 'Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ cho em tự do; còn nếu em đi, anh sẽ đuổi theo em đến âm tào địa phủ.' Anh ta khóc, vào giây phút ấy, tôi thật sự nhìn thấy nỗi đau mà một người đàn ông buộc phải từ bỏ cô gái mình yêu. Chúng tôi vốn không ưa gì nhau, nhưng hiện tại, tôi kính nể anh ta. Lúc chưa hiểu tình yêu là gì, quả thật anh ta rất đáng giận, nhưng sau khi hiểu, anh ta đã làm được 'Yêu em sẽ để em tự do '. Nói thật, tôi không có sự quyết đoán ấy."


Tôi lại quay mặt đi, sâu kín nói: "Tôi vất vả lắm mới thoát được tay hắn, xin anh đừng đẩy tôi xuống vực sâu lần nữa."


"Haiz!" Anh ta cảm thán, "Tôi cảm thấy trong hai chúng ta, cô mới là người giống bác sĩ, bởi vì tôi cảm xúc của tôi luôn bị cô tác động. Seulgi..." Anh ta nâng cằm tôi lên, thâm tình nhìn tôi, "Tôi hôn cô được không?"


Tôi bản năng gạt tay anh ta ra, tức giận quát: ''Bs Lee, anh là bác sĩ, sao có thể hỏi tôi như vậy?"


Anh ta ai oán nói: "Tôi là bác sĩ của cô, nhưng cũng là một người đàn ông yêu mến cô, tôi nói rồi, nếu có một ngày cô hoàn toàn kết thúc với Park Jimin, xin hãy cho tôi cơ hội."


"Không." Tôi lắc đầu, "Tôi không bao giờ muốn dây dưa vào chuyện tình cảm nữa."


"Tại sao? Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng? Hay là từng ngắm biển xanh nên thấy không còn gì đáng gọi là nước?"


"Bs Lee, anh không xứng là bác sĩ tâm lý."


Anh ta lắc đầu cười, "Tôi xứng nhất rồi đấy, ít nhất hiện tại trong nước công nhận tôi là giỏi nhất. Seulgi, đừng trốn tránh nữa, ngẫm lại những ngày trước khi cô gặp anh ta đi, không có mục tiêu, không có sức sống, không có động lực, không có hy vọng, chính cô cũng từng nói mình có thể ngẩn người đến chết rồi còn gì? Sau khi gặp anh ta thì sao? Hận cũng được, yêu cũng được, phẫn nộ cũng được, đau lòng cũng được, nhưng cô đã có cảm xúc, cô thật sự là một con người. Nếu không muốn quay đầu, vậy hãy hoàn toàn quên đi, bắt đầu một lần nữa. Không phải tôi khuyên cô trở lại với anh ta, cũng không phải tôi khuyên cô nhận lời tôi, mà tôi chỉ muốn cô tích cực đối diện với cuộc sống sau này."


Nhìn đôi mắt sáng ngời của anh ta, tôi yên lặng lắc đầu, mệt mỏi nói: "Đừng ép tôi, cho dù là vết thương ngoài da cũng cần thời gian để liền lại, không đúng ư?"


Anh ta gật đầu: "Vậy được rồi, tôi cho cô thời gian, nhưng cô phải hứa là sẽ hiệu quả, nếu không danh tiếng của tôi sẽ nát hết trên tay cô mất."


Tôi nở nụ cười, "Nát càng tốt, để anh bớt huênh hoang đi."


"Ôi chao, ác quá đi, quả nhiên ác nhất là lòng dạ đàn bà!" Chúng tôi cùng bật cười.


Từ đó về sau, ngày nào anh ta cũng đến nhà tôi, nói văn vẻ là trị liệu tâm lý, nói thực tế là tán gẫu với tôi, nhưng không thể phủ nhận, kiểu tán gẫu thoải mái này dần kéo tôi ra khỏi tình trạng ngẩn người. Như anh ta đã nói, anh ta có lực ảnh hưởng nhất định với tôi. Anh ta nhã nhặn mà hài hước, dịu dàng và rất biết quan tâm, ở cùng với anh ta không có áp lực, không có sợ hãi, không quá vui cũng không quá buồn, chỉ có thoải mái ấm áp, sự bình yên đơn giản mà tinh khiết. Tôi từng nói, làm bạn gái của anh ta nhất định sẽ rất hạnh phúc. Mà tôi, vì sao lại bỏ qua cơ hội hạnh phúc như vậy? Thế nên, lần thứ hai khi anh ta xin tôi một cơ hội, tôi đồng ý. Tuy biết rõ bản thân không yêu anh ta, nhưng có yêu chưa chắc đã hạnh phúc, mà tôi tin, anh ta sẽ là một người yêu tốt, một người chồng tốt.


Con người luôn luôn ích kỷ, luôn luôn phải yêu bản thân nhiều hơn một chút. Lúc trước tôi đã biết rõ nếu yêu Park Jimin tức là không yêu bản thân mình, vậy mà vẫn ngây ngốc lao đầu vào lửa, lần này, tôi không muốn phạm phải sai lầm ấy lần nữa.


★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★


Tối nay nổi lên trận tuyết đầu đông, bông tuyết nhẹ nhàng mang theo hương vị thanh khiết mà lạnh lùng. Tôi ngồi bên cửa sổ, lau lớp sương mỏng bám trên tấm kính, lẳng lặng nhìn tuyết rơi. Những ngày tháng mất ngủ ngắm mưa đã qua, cơn bão táp giam cầm tôi đã biến mất. Không còn giận dữ ngông cuồng, chỉ còn dịu dàng chăm sóc. Có lẽ đây là điều tôi muốn, nhưng tại sao từ sâu trong đáy lòng, tôi lại cảm thấy trống rỗng đến vậy? Giống như có thứ gì đó vừa biến mất mà tôi vĩnh viễn không thể tìm lại.


Trên bệ cửa sổ có một quyển tạp chí, là Bs Lee mang đến cho tôi giết thời gian, trong mục "Sinh vật quý hiếm", tôi đọc được một đoạn tin: "Chim thiên đường, trong tiếng Phạn là Già Lăng Tần Già, là loài chim thần có tiếng hót hay nhất trong thế giới cực lạc, âm thanh trong veo, mềm mại uyển chuyển, nghe nó hót, thậm chí người ta sẽ quên mất mình là ai. Nó có khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, đầu người mình chim, giống như hạc tiên, màu lông rực rỡ, đôi cánh dang rộng, đôi chân dài nhỏ, đầu đội mũ đồng tử hoặc mũ Bồ Tát, đứng trên đài sen hoặc đài chơi nhạc. Nó sẽ hót mãi vì người mình yêu, không bao giờ dừng lại, cho đến khi hộc máu mà chết, tiếng ca mới ngừng buông."


Lúc này tôi mới biết, thì ra hóa thân trong mộng của mình là một con chim thiên đường.


"Nó sẽ hót mãi vì người mình yêu, không bao giờ dừng lại, cho đến khi hộc máu mà chết, tiếng ca mới ngừng buông."


Nói vậy nghĩa là, tôi yêu bạo quân? Không thể nào? Tôi hận hắn mới đúng! Nhưng liệu có ai biết, ranh giới giữa yêu và hận nằm ở đâu hay không?


Tôi mở cửa sổ, hít thở bầu không khí trong lành, dẹp yên những suy nghĩ phức tạp, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen lướt qua. Tôi dụi mắt nhìn kỹ, lại không thấy thứ gì, tôi thử hô một tiếng: "Ai đấy?" Nhưng chỉ có giọng tôi vọng lại trong sân vắng. Chẳng lẽ là tôi hoa mắt?


SUngi đẩy cửa vào hỏi: "Sao đấy chị?" Phòng con bé ngay cạnh phòng tôi, có lẽ nó vừa nghe thấy tôi hô nhỏ.


Tôi quay đầu lại đáp: "Hình như chị thấy ai đó trong sân."


"Trễ thế này làm gì còn ai? Chắc là tại con mèo của chú tài xế thôi." Con bé đi tới đóng cửa sổ, động tác có chút vội vàng.


Tôi lấy tay chống cửa, chỉ vào dấu chân rõ ràng trên tuyết, "Đây cũng là tại mèo?"

Sungi chột dạ trả lời: "Cũng có thể là chú tài xế đi tìm mèo?"


Trực giác cho tôi biết Sungi đang nói dối, trực giác của tôi luôn luôn rất chính xác. Con bé đang giấu tôi điều gì?


"Sungi!" Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, "Là ai?"


"Sao em biết là ai?" Con bé vẫn chối cãi.


Tôi im lặng nhìn nó, nhìn đến khi nó đỏ bừng mặt đầu hàng: "Được rồi được rồi, em nói. Là, là..."


"Là ai?" Lòng tôi đã mơ hồ đoán ra đáp án.


Con bé lí nhí đáp: "Là anh hai."


Quả nhiên! Tôi đóng cửa sổ, trở về giường.


"Chị!" Sungi ngồi xổm trước mặt tôi, "Thật ra anh hai vẫn hay đến thăm chị, chỉ có điều không dám tiến vào thôi."


"Tại sao cho anh ta vào?"


SUngi khó xử: "Đây cũng là nhà của anh ấy..."


"Được thôi!" Tôi nằm xuống, trùm chăn kín đầu, "Ngày mai chị sẽ về nhà ba."


"Chị!" Sungi cuống quýt lay tôi, "Cần gì phải tuyệt tình như thế? Tại sao không cho anh hai một cơ hội?"


Tôi ló đầu ra hỏi: "Đây là điều em nên nói hay sao? Không phải em nên hận anh ta hơn chị hay sao?"


"Đúng!" Nó kích động trả lời, "Em nên hận anh ấy hơn chị, nhưng từ ngày gặp anh ấy ở phòng cấp cứu, em đã không hận được nữa rồi. Đó là người rất yêu chị, mọi việc anh ấy làm với em cũng chỉ vì yêu chị, vậy nên em tha thứ. Ngay cả em cũng làm được điều đó, tại sao chị thì không?"


Tôi lắc đầu thở dài: "Chị với anh ta, vấn đề không phải là tha thứ hay không, chỉ đơn giản là không muốn liên quan gì với anh ta nữa. Có nhiều chuyện, trôi qua rồi thì để cho nó trôi qua đi."


"Chị!" Sungi nghẹn ngào một tiếng.

Tôi vỗ vỗ tay con bé: "Muộn rồi, đi ngủ đi."


Con bé nhìn tôi một lúc lâu mới thở dài bỏ đi, tôi nghe tiếng bước chân của nó không phải về phòng, mà là xuống lầu. Đúng vậy, tại sao tôi lại không tha thứ cho hắn? Tổn thương đã trở thành chuyện cũ, tình yêu, hắn cho tôi, tự do, hắn cũng cho tôi, điều duy nhất mất đi chính là đứa con, nhưng tôi tin, nỗi đau của hắn sẽ không ít hơn của tôi, tôi có lý do gì để trách hắn hận hắn? Không, tôi không trách hắn, cũng không hận hắn, tôi chỉ không muốn gặp, không muốn nhớ đến hắn nữa thôi. Cái tên Park Jimin này, nên biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của tôi mới đúng.


★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★


Mùng một tháng giêng là ngày tôi đính hôn cùng Bs Lee, nói ra thật xấu hổ, chúng tôi sắp đính hôn, nhưng anh còn chưa hôn môi tôi, nhiều nhất chỉ là hôn lên trán. Anh nói không vội, cho tôi thời gian, sự khoan dung này khiến tôi không thể không cảm động. Đính hôn là ý của cha mẹ hai nhà, mẹ ước gì tôi lập tức gả cho Bs Lee, quên sạch sẽ tên ác ma Park Jimin kia đi, mà chú Park  cũng không nói lời nào.


Anh Lee là con một, cha mẹ ở nước ngoài, lúc về nước mừng năm mới mới biết con trai có người yêu, cười đến vô cùng vui vẻ. Họ rất quý tôi, đương nhiên hy vọng con trai lập tức cưới tôi về làm vợ. Văn Cử lấy lý do thời gian quen nhau quá ngắn để thoái thác, vậy nên quyết định đính hôn trước. Nghi lễ rất đơn giản, chỉ tổ chức trong một phòng ăn riêng ở khách sạn, trước mặt cha mẹ hai nhà, anh đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vào tay tôi. Kết thúc nghi lễ xong, mọi người bàn bạc cùng đến nhà chú Khúc để ăn mừng tiếp.


Xe của chú Park  chạy đầu tiên, xe của tôi và anh Lee ở giữa, còn xe của ông bà Lee chạy sau cùng. Lúc quẹo vào đường lớn hướng về biệt thự, xe phía trước đột nhiên dừng lại, khiến chúng tôi cũng phải dừng theo, anh Lee khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ xe hỏng?"


Chúng tôi cùng xuống xem thử, lướt qua xe của chú Park, tôi nhìn thấy một chiếc BMWs màu bạc quen đến không thể quen hơn - là xe của Park Jimin. Cổng chính đã mở, đèn sau xe BMWs nhấp nháy, có vẻ đang định tiến vào. Đột nhiên đèn tắt, Park Jimin bước ra khỏi xe. Hắn mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy hơi rộng, áo không đóng cúc để lộ bộ vest màu xám tro, cổ áo đeo nơ, trên ngực còn cài hoa nữa. Mái tóc được chải vuốt gọn gàng, khuôn mặt hơi tiều tụy nhưng cũng rất sáng sủa, thậm chí còn không nhìn thấy một cọng râu. Nhìn hắn thế này, tựa như sắp tham gia một bữa tiệc long trọng.


Thấy cách ăn mặc của chúng tôi, hắn có hơi ngây ngẩn, ánh mắt dò xét lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người tôi. Hắn lấy một bó hoa huệ tây kiều diễm từ trong xe ra, cầm chặt, tiến thẳng về phía tôi. Tôi không thể ngăn cơ thể mình đừng run rẩy, anh Lee tới gần, ôm lấy vai tôi, yên lặng cho tôi thêm sức mạnh.


Park Jimin nhìn chằm chằm vào động tác thân mật ấy, nhíu mày, tạm dừng bước. Hôm nay tôi và anh Lee diện đồ đôi, anh mặc một bộ vest trắng, còn tôi khoác một chiếc áo màu trắng, hòa lẫn với cảnh tuyết xung quanh. Chuyện đã rõ ràng như vậy, chẳng lẽ hắn còn không nhận ra ư?


Mẹ đột nhiên tiến lên, giữ chặt cánh tay Park Jimin, miễn cưỡng cười nói: "Jimin, con về đúng lúc quá, hôm nay là ngày Seulgi đính hôn với Sunwo ( tên Bs Lee), dì vừa mới bảo ba con phải gọi con về chung vui đấy!"


Chú Park  trầm giọng quát: "Eunmi!" Đây là lần đầu tiên tôi thấy chú nặng lời gọi mẹ như vậy. Mẹ xấu hổ buông tay ra, quay đầu nhìn chú xin giúp đỡ, chú Park tiến lên kéo mẹ về. Quả thật không gì rộng lớn bằng lòng cha mẹ, mẹ muốn bảo vệ tôi, nhưng Park Jimin lại là con trai của chú Park, có người ba nào lại muốn nhìn thấy con mình thất bại hay đau khổ?


Cơ thể Park Jimin hơi loạng choạng, bó hoa huệ tây rơi xuống đất, khuôn mặt hắn thoáng chốc còn trắng hơn cả áo khoác của tôi. Nhìn ánh mắt hoảng sợ, chua xót, đau lòng, tuyệt vọng của hắn, bỗng dưng tôi không thể quay mặt đi.


Bà Lee bước lên trước, nghi hoặc hỏi: "Sunwo , cậu đây là..."


Chú Park vội nói: "Đây là con tôi, con trai với vợ trước của tôi."


Cuối cùng Park Jimin cũng có phản ứng, tôi không biết cảm xúc trên mặt hắn là đau đớn hay đờ đẫn. Hắn rút hai tờ giấy từ trong ngực áo, khóe môi hơi hơi nhếch, giọng nói nghe giống cười, mà nghe cũng giống khóc: "Tôi không biết hôm nay là ngày đặc biệt như vậy, đây là hai vé đến đại hội âm nhạc mừng năm mới ở Viên, hy vọng lấy nó làm quà mừng sẽ không bị mọi người coi là keo kiệt."


Trời ạ!


Vài người cùng thốt lên, bất kì ai yêu âm nhạc đều biết, tấm vé đến đại hội âm nhạc mừng năm mới ở Viên quý đến chừng nào, ước mơ của tôi là được đến đó một lần trong đời, hắn thế nhưng biết? Hơn nữa còn làm được?!


"Cảm ơn!" Lee Sunwo  khách sáo gật đầu, đưa tay ra tiếp. Park Jimin tránh tay anh, đưa thẳng về phía tôi.


Tôi liếc nhìn Sunwo, anh cho tôi một nụ cười cổ vũ.


Tôi chậm rãi vươn tay chạm vào hai tấm vé, cũng chạm vào bàn tay lạnh buốt của Park Jimin. Hắn đột nhiên nắm chặt tay tôi, nắm lên cả chiếc nhẫn kim cương quý giá, sau đó quỳ một gối xuống trước con mắt của bao người, ngẩng đầu nhìn tôi, dùng ngữ điệu chân thành nhất từ trước tới giờ, dáng dấp hèn mọn nhất từ trước tới giờ, run rẩy nói: "Seulgi, cho anh một cơ hội nữa, cho chúng ta một cơ hội nữa."


Bà Lee hốt hoảng hỏi: "Sunwo, thế này là thế nào?"


Sunwo vẫn bình tĩnh ôm vai tôi, chăm chú nhìn tôi, giống như đang nói: "Anh chờ em lựa chọn." Tôi mờ mịt nhìn quanh một vòng, thấy ánh mắt lo âu của mẹ, ánh mắt cổ vũ của Sungi, sự chờ mong của chú Park, cái gãi đầu khó hiểu của Jinyoung, và cả thái độ hoang mang của ông bà Lee. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Park Jimin. Trong mắt hắn thậm chí không có chờ mong, chỉ còn tình yêu chân thành say đắm, giống như chúa Jesus bị trói trên giá chữ thập, cam nguyện chờ đợi lời tuyên án của người đời.


Tôi mở to đôi mắt, mặc cho giọt lệ chảy xuôi, từ từ rút tay ra, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Xin lỗi anh."


Hôm nay, nếu Sunwo không ở cạnh tôi, nếu tôi chưa đính hôn với anh, nếu anh không nhìn tôi bằng ánh mắt tin tưởng như vậy, có thể tôi sẽ nhận lời Park Jimin. Nhưng tất cả những chữ "Nếu" ấy đều đã xảy ra, vậy nên tôi chỉ có một con đường là từ chối hắn. Thay vì nói lương tâm không cho phép tôi phản bội Sunwo, không bằng nói sự ích kỷ đã khiến tôi sợ hãi không nhận lời Park Jimin. Tình yêu của Park Jimin là bão táp, còn của Sunwo là nhẹ nhàng, sống trong nhẹ nhàng đương nhiên sẽ dễ chịu hơn nhiều so với trong bão táp.


Giữa yêu và được yêu, tôi lựa chọn được yêu, bởi vì tôi quyết định phải yêu chính bản thân mình.


Park Jimin như biến thành một pho tượng thạch cao, rất lâu không cử động, ánh mắt không nhìn tôi, chỉ đờ đẫn nhìn bàn tay trống rỗng, dường như còn lưu luyến hơi ấm tôi để lại. Tôi nghe thấy mấy tiếng thở phào lẫn thở dài, ai vui mừng ai thất vọng tôi đã không còn để ý, tôi chỉ lẳng lặng nhìn hắn, lo lắng tiếp theo hắn sẽ làm gì. Hắn chậm rãi mở tay ra, không thể ngờ nhẫn của tôi lại nằm trong đó, lúc tôi rút tay về, thật sự không cảm giác được nhẫn bị kéo ra.


Nét mặt Sunwo thay đổi, cánh tay ôm trên vai tôi bắt đầu run rẩy.


Park Jimin loạng choạng đứng lên, thả nhẫn vào tay Sunwo, trầm giọng nói: "Hãy yêu thương cô ấy."


Hắn không nhìn tôi lấy một lần, lập tức xoay người về xe, mở cửa xe, đóng cửa xe, khởi động máy, quay đầu xe, nâng kính lên. Tôi nhìn kính thủy tinh màu trà dần dần che khuất khuôn mặt của hắn, trái tim đập mạnh, trực giác kêu lên: "Park Jimin!" Ánh sáng bạc lóe lên, nhanh như chớp, hắn chuyển tay lái, nhưng vì tốc độ xe quá nhanh, căn bản không kịp tránh chiếc xe đỗ ở ngã rẽ của ông bà Hồ. Ngay lúc âm thanh thoát ra khỏi cổ họng, một tiếng nổ ầm trời vang lên. Chiếc BMWs sượt qua thân xe của ông bà Lee, mất thăng bằng xoay ba vòng, cuối cùng lật ngửa trượt dài hơn hai trăm mét.


"Không!!!" Trong lúc tôi thét to, chú Park và Sunwo đã chạy tới chỗ tai nạn.


Mấy người đàn ông cùng hợp sức mở cửa xe bị biến dạng, lôi một cơ thể đầm đìa máu đi ra, mọi người vừa chạy được hai bước, lại thêm một tiếng nổ ầm trời, chiếc xe nổ tung. Chú Park khản giọng quát to với mấy người phụ nữ đang sợ đến choáng váng: "Còn không gọi xe cứu thương mau lên!"


Tôi túm chặt vạt áo, phút chốc như ngừng thở. Khi ý thức quay về cơ thể, tôi lập tức điên cuồng chạy tới chỗ Park Jimin. Lee Sunwo nghiêm trọng nói: "Tìm kéo, băng vải, chăn mỏng gì đó tới đây nhanh lên, cởi áo khoác anh ta ra cho tôi!" Tôi luống cuống muốn giúp, lại bị Sunwo thô lỗ đẩy tay ra: "Em ôm đầu anh ta, nói chuyện với anh ta, đừng để anh ta hôn mê."


"Vâng..." Tôi nức nở đáp, run rẩy ôm khuôn mặt loang lổ máu của Khúc Lăng Phong vào lòng, máu nhuộm đỏ áo tôi, nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng xóa, tôi không biết hắn bị thương những đâu, chỉ cảm thấy máu đang chảy ra từ mọi chỗ.


"Park Jimin, Park Jimin!" Tôi không ngừng gọi, từng giọt nước mắt ấm áp rửa trôi vết máu trên mặt hắn. Tôi run rẩy vén gọn những lọn tóc ướt máu trên trán hắn, hôn lên đó một lần tiếp một lần, "Park Jimin, cố lên, cố lên, anh có nghe thấy không, anh phải cố lên giúp em!"


Hắn khụ một tiếng, nôn ra một ngụm máu, yếu ớt hé mắt, cố gắng vươn tay phải dính đầy máu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, khóe miệng nở một nụ cười khổ, nói đứt quãng: "Đừng khóc... Vậy cũng tốt... Anh chết... Em sẽ thật sự tự do... Nếu không... Nếu không... Anh cũng không biết... Đến ngày nào... Sẽ lại tới... Quấy rầy em." Hắn thở hổn, tiếp tục nói: "Anh chết... Em có thể... Có thể đến mộ anh... Hát... Hát cho anh nghe được không? Khụ!" Hắn lại nôn ra một ngụm máu.


Sao cảnh này lại quen thuộc đến vậy? Chẳng lẽ giấc mộng kia chính là điềm báo cho kết cục ngày hôm nay?


"Không, em không đến, nếu muốn nghe em hát, anh phải sống. Em không cho anh chết, em còn muốn anh tới quấy rầy em, còn muốn anh chiếm hữu em theo cách ngang ngược không thể nói lý, chẳng phải anh từng nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net