Chương 8_ Em gái nhỏ của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sungi kéo giọng làm nũng, "Ở nước ngoài đang mốt mà, cái này gọi là tân tiến, má mi làm ngành giải trí, sẽ không cổ hủ như vậy chứ?"


"Mẹ không cổ hủ, nhưng cũng chịu không nổi cái tân tiến của con, về nước rồi thì rửa mặt ngay, mai theo mẹ đi nhuộm lại tóc, mái tóc đen bóng mẹ di truyền cho con mà con dám chà đạp thế này. Còn nữa, thay ngay bộ quần áo này ra, trời có mười mấy độ mà dám mặc đồ hở hang, nếu không có quần áo dài thì mai đi mua. Với lại, xóa ngay chữ "Mi" đằng sau chữ "Má", có phải mèo đâu mà mi với meo, làm mẹ nổi hết da gà. Còn nữa, mặc kệ con học được thói xấu gì ở ngoài, nhưng về nhà thì phải như cũ lại cho mẹ, lúc trước con nói muốn lấy bằng nước ngoài nên mẹ mới đồng ý, kết quả con lấy được cái gì? Chờ mẹ tìm người làm thủ tục nhập học xong thì ngoan ngoãn đi học cho mẹ."


"Dạ vâng." Sungi nhàm chán gật đầu, hơi hơi bĩu môi, hiển nhiên không đồng ý lắm với quan điểm của mẹ.


Lòng tôi đau xót, Sungi vốn không phải người như thế, con bé rất ngoan, dù là tuổi dậy thì cũng chưa từng nổi loạn như các bạn đồng trang lứa, cả cuộc sống và học tập chưa bao giờ khiến mẹ phải bận tâm. Ấy mà hiện tại, cô em gái nhỏ nghe lời của tôi đã biến mất. Ai nên chịu trách nhiệm cho sự thay đổi này đây? Park Jimin, hay là tôi?


Suốt đường đi, Sungi liên tục bị mẹ nhắc nhở phải rửa mặt, thay quần áo, nghỉ ngơi cho tốt... Còn Jinyoung ngồi cạnh trêu chọc con bé, mà tôi, như biến thành một người ngoài cuộc, từ đầu tới cuối không thể xen vào niềm vui đoàn tụ của mọi người.


Buổi tối, chú Park trở về, đưa chúng tôi ra ngoài ăn tối, nói là để tẩy trần cho Sungi, còn khen kiểu tóc của nó rất cá tính.


Sungi ôm tay chú, nói: "Chỉ có ba Park là tân tiến thôi, chứ đâu cổ hủ như mẹ, còn bắt con ngày mai đi nhuộm lại tóc nữa chứ!" Tình cảm giữa Sungi và chú Park luôn rất tốt, sau khi mẹ tái hôn đã gọi chú là ba, có lẽ lúc đó nó còn nhỏ, chưa có nhiều tình cảm với ba ruột lắm.


"Không cần nhuộm lại, không cần đâu." Chú Park cưng chiều vỗ vỗ tay con bé, "Khó lắm mới nhuộm được kiểu này, sao phải nhuộm lại? Để ba Park quyết định cho con, mẹ con không dám ép con đâu."


"Tuyệt quá!" Sungi hoan hô, nghịch ngợm le lưỡi với mẹ.


Mẹ bất đắc dĩ nói: "Anh cứ làm hư nó."


Chú Park kéo lấy tay mẹ: "Anh chỉ yêu ai yêu cả đường đi thôi mà."


Mẹ đỏ mặt, đẩy đẩy chú: "Già rồi mà còn không đứng đắn." Chú Park không nói gì, chỉ cười ha ha.


Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mơ hồ, trông mẹ tựa như một cô gái mới yêu, được nghe lời ngon ngọt của tình nhân mà thẹn thùng thỏa mãn. Mẹ đã cưới chú Park được mười bốn năm, thậm chí còn dài hơn cuộc hôn nhân với ba, vậy tại sao vẫn có thể giữ nguyên lửa tình? Mà mẹ và ba, ngay từ khi tôi còn nhỏ đã rất hay cãi vã, cãi vã đến tận khi ly hôn, nhưng mà, chẳng phải ngày xưa ba mẹ đến với nhau cũng bởi vì yêu nhau đấy sao?


"Seulgi." Chú Park gắp thịt cho tôi, "Sao không ăn mà cứ ngẩn người thế? Hay đồ ăn không hợp khẩu vị?"


"Không ạ." Tôi vội vàng lắc đầu, "Cháu đang nghĩ, chú với mẹ hạnh phúc quá."


"Đúng vậy." Chú Park cảm thán nói, "Lúc trước mẹ con mới gia nhập showbiz, chú còn cười nhạo bà ấy lớn tuổi rồi mà còn làm chuyện mất mặt xấu hổ, nhưng cố tình nhà đài muốn bọn chú hợp tác, vì thế ngày nào cũng cãi nhau, cãi qua cãi lại, cãi tới cãi lui rồi cãi ra tình cảm. Chắc cái này gọi là 'Không phải oan gia không đụng đầu'. Chú rất cảm ơn vì mẹ con đã có dũng khí bước vào showbiz, nếu không cả đời này chú sẽ không thể biết được thế nào là hạnh phúc thật sự."


"Seulgi." Mẹ nhân cơ hội nói, "Con xem, một lần hôn nhân thất bại không có gì đáng sợ, đáng sợ là đánh mất dũng khí đi yêu và được yêu. Mẹ ly hôn xong, chính bởi vì có dũng khí này, mới có thể gặp gỡ, yêu mến, và ở gần chú Park."


Chú Park cười nói: "Gì vậy? Giải thích nghiêm trọng thế? Sợ con gái không gả được à? Yên tâm đi, em sinh được hai cô con gái vừa xinh đẹp lại vừa tài năng, bao nhiêu người muốn lấy mà còn không được ấy chứ. Em không biết thôi, từ sau lần trước Seulgi cất tiếng hát, gần như ngày nào cũng có người hỏi thăm về con bé, không thiếu mấy anh chàng còn nhờ anh chuyển thư tình nữa cơ! Đúng rồi, anh quên không hỏi, Seulgi có bạn trai chưa? Nếu chưa thì anh có cả danh sách dài để giới thiệu cho nó đây."


"Thật không?" Mẹ hưng phấn đáp, "Được được, hôm nào mình chọn qua đi, cho Seulgi đi xem mặt thử."


"Mẹ." Tôi sốt ruột gọi, "Mẹ đừng quan tâm đến chuyện của con được không?"


"Không được." Mẹ kiên quyết nói, "Chuyện cả đời của con phải do mẹ lo. Mẹ là mẹ con, mẹ không quan tâm thì ai quan tâm? Trừ khi con mang bạn trai về đây ra mắt, nếu không thì ngoan ngoãn đi xem mặt cho mẹ."


"Mẹ!!!" Tôi kêu thảm thiết.


Jinyoung ngồi một bên vỗ tay: "Tốt quá, tốt quá, chị hai có bạn trai thì em có người để bắt nạt rồi!"


Chú Park vỗ vỗ đầu nó: "Còn bé tí mà nói cái gì đấy?"


"Thật mà!" Jinyoung hoa tay múa chân vô cùng vui vẻ, "Ngày xưa mấy anh tán chị ba đều hối lộ con hết, chẳng lẽ bạn trai của chị hai lại không?"


Chú Park và mẹ đều nở nụ cười: "Thằng quỷ này!"


Chỉ có Sungi không lên tiếng, đăm chiêu nhìn tôi.


★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★


Buổi tối, tôi ở lại nhà chú Park. Mẹ xếp tôi và Sungi ngủ chung một phòng: "Hai chị em một năm không gặp, nhất định có nhiều lời muốn nói. Con bé này bám con từ nhỏ, con là chị mà nó nói nghe lời con hơn cả mẹ."


Tôi thấy Sungi không phản đối nên cũng không phản đối. Đúng là tôi có rất nhiều điều muốn nói với nó, không biết bây giờ trong mắt nó, tôi có còn là người chị đáng tin tưởng như ngày xưa không.


Nó đi ra từ phòng tắm, lau tóc, thản nhiên nói: "Em tắm xong rồi, chị tắm đi."


Đây vốn là câu nói quen thuộc giữa chúng tôi, hôm nay nghe vào tai, lại cảm thấy quá lạ lùng xa cách. Tôi cầm khăn tắm, yên lặng đi vào phòng tắm.


Nước ấm từ vòi hoa sen xối lên đỉnh đầu, tôi từ từ nhắm mắt, trong lòng liên tục cân nhắc xem, lát nữa nên mở lời thế nào. Nên nói gì đây? Hỏi thẳng: "Một năm nay em sống ổn không? Đã quên Park Jimin chưa? Có còn hận chị nữa không?" Hay là ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra hết, tán gẫu mấy câu chuyện vặt: "Phong cảnh châu Âu có đẹp không? Học hành thế nào? Có chàng ngoại quốc nào theo đuổi em không?"


Cửa kính mờ phòng tắm bị gõ, Seulgi đứng ngoài nói to điều gì.


"Sao cơ?" Tôi không nghe rõ, tắt vòi sen, mở cửa ra.


Nó đưa di động cho tôi, lạnh lùng nói: "Điện thoại!"


"Ừ." Tôi cầm lấy, nhìn nét mặt vô cảm của nó, bất an trả lời: "Alô?"


"Seulgi!"


Trong đầu tôi nổ "Ầm" một tiếng, thế nhưng đã quên mất mỗi tối Khúc Lăn đều gọi điện cho tôi. Liệu Sungi có nhận ra giọng hắn không? Nhất định là có! Từng yêu sâu đậm như thế, làm sao có thể không nhận ra? Như vậy ban nãy, nó và Park Jimin đã nói những gì?


"Seulgi?Seulgi? Seulgi!" Tiếng hét to trong điện thoại làm tôi giật mình hoàn hồn.


Tôi vội đáp: "Em đang nghe đây."


"Em sao vậy? Lúc nãy ai nhận điện thoại? Em qua đêm ở đâu? Sao không về biệt thự?" Hắn hỏi liền một mạch.


"Em ở chỗ mẹ, người lúc nãy nhận điện thoại là Sungi, hôm nay con bé vừa trở về." Tôi vừa trả lời hắn, vừa chú ý đến phản ứng của Sungi. Con bé đã về giường ngồi, lúc tôi nói "Người lúc nãy nhận điện thoại là Sungi", nó hơi khựng lại một chút, sau đó leo lên giường như không có chuyện gì, trùm kín chăn.


Đầu bên kia chợt im lặng, hiển nhiên không ngờ đến đáp án này. Hắn hỏi lúc nãy ai nghe máy, chứng tỏ không nhận ra giọng Sungi, tất nhiên cũng không nói chuyện gì với nó. Nhưng như thế lại càng tệ, ngay cả giọng cũng quên, có thể thấy lúc trước hắn hoàn toàn chỉ đùa giỡn với con bé.


Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi hỏi: "Em khỏe không?"


"Em khỏe." Đáng lẽ hắn nên hỏi Sungi có khỏe không.


"Như vậy..." Hắn muốn nói lại thôi.


"Không còn gì nữa thì em tắt máy đây, em có nhiều chuyện muốn nói với em gái."


Hắn im lặng một lát rồi đáp: "Được. Nhưng em phải hứa với anh một điều."


"Điều gì?"


"Đêm nay không được phép mất ngủ." Hắn gằn giọng rất nặng.


Tôi đáp cho có lệ: "Em sẽ cố gắng." Đêm nay không mất ngủ là chuyện không thể nào.


Hắn ra lệnh: "Không được, anh muốn một đáp án khẳng định tuyệt đối."


Tôi lại nhìn Sungi, thản nhiên trả lời hắn: "Xin lỗi, em không làm được." Sau đó tắt máy, thuận tiện tắt nguồn luôn. Đây là lần đầu tiên tôi dám tắt máy trước trong một cuộc tranh luận với hắn, bình thường đều là hắn không cho tôi cơ hội giải thích, nhưng hôm nay thì khác, thật sự rất khác.


Tôi vứt điện thoại sang một bên, đến gần Sungi, không biết phải mở miệng thế nào.


Nó quay lưng về phía tôi, chôn mặt dưới gối, đột nhiên nói: "Chị còn đi theo anh ấy à?"


Tôi sửng sốt, mất một lúc mới hiểu nó đang nhắc tới Park Jimin, thật ra điều tôi ngạc nhiên hơn chính là, nó lại chủ động nhắc tới hắn.


Tôi xấu hổ đáp: "Ừ, chị ở chung với anh ấy một năm nay rồi."


Nó không quay đầu lại, tiếp tục hỏi: "Mẹ với ba Park biết không?"


"Không biết."


"Thế... Anh ấy có tốt với chị không?"


Tôi trầm mặc, hắn có tốt với tôi không ư? Tôi không thể trả lời rõ ràng, cuối cùng ba phải đáp: "Cũng tạm được."


"Thế à..." Nó nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó không nói chuyện tiếp.


Tôi lên giường, dè dặt nằm xuống cạnh nó, nghe tiếng hít thở không đều của nó.


Thật lâu sau, tiếng hít thở vẫn chưa trở lại bình thường.


Tôi rốt cục cố lấy dũng khí hỏi: "Em còn hận chị không?"


Nó lắc lắc mái tóc màu nâu đỏ, rầu rĩ nói: "Em không biết."


"Vậy... Em đã quên anh ấy chưa?"


Nó thở dài một tiếng: "Quên? Đó là chuyện khó khăn lắm!"


Em gái nhỏ của tôi! Cô em gái trước giờ chưa từng biết thở dài, còn tôi, giờ phút này cũng đang thở dài, không biết nên nói điều gì nữa.


Tôi mở to mắt, nhìn chằm chằm căn phòng tối đen như mực, không thấy trần nhà, nhưng tôi vẫn nhớ rõ hoa văn trên đó, là một hình ảnh 3D. Từng có vô số lầúngungi nép trong ngực tôi, hưng phấn kêu to: "Chị ơi, em thấy rồi, là hai con thỏ nhỏ đáng yêu, chị nói xem chúng nó có phải là chị em không?"


Tôi hỏi: "Sao em không nghĩ là người yêu?"


"Bởi vì chúng mình là chị em, vậy nên nhất định chúng nó cũng là chị em."


Tôi nhắm mắt lại, để mặc giọt lệ chua xót chảy qua đáy lòng. Chưa được bao lâu, đứa em gái nhỏ thích nép trong ngực tôi đã quay lưng lại với tôi!


Bên cạnh vang lên tiếng khóc thút thít, Sungi nắm chặt góc chăn, mái tóc nâu đỏ run rẩy trong bóng đêm. Tôi nghiêng người dậy, lay nhẹ vai nó, đau lòng gọi một tiếng: "Sungi?"


Nó ngẩng đầu lên, nước mắt loang lổ, nén khóc đến run cả người, đột nhiên nhào vào ngực tôi, gọi to: "Chị ơi!" Rồi khóc nức nở. Nước mắt của nó thấm ướt áo tôi, còn nước mắt của tôi dính ướt tóc nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net