Chương 8_ Em gái nhỏ của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi vừa lục tìm chìa khóa, vừa tới bãi đỗ xe, di động đổ chuông đúng lúc này.


"Alô." Chất giọng trầm ấm của hắn vang lên, "Em xong việc chưa? Đi ăn món Nhật không?"


"Dạ được, anh đang ở đâu vậy? " Tôi nhìn xung quanh, thấy chiếc Porsche màu xanh lá của hắn, hắn cầm điện thoại, gác khuỷu tay lên cửa kính xe. Tôi mỉm cười lại gần, tiếp tục trò chuyện, "Sáng sớm mai em phải phiền chú bảo vệ đưa đón nữa rồi."


"Không cần, nửa tháng tới ông ta sẽ không cần đưa đón em."


"Tại sao, anh đuổi việc chú ấy?"


"Bởi vì em sắp đi Nhật cùng anh."


Tôi tắt điện thoại, nói trực tiếp với hắn: "Sao chính em lại không biết mình sắp đi Nhật?"


Hắn mở cửa xe, bước ra, "Cuối tuần trước anh đã hỏi lấy hộ chiếu của em đấy thôi?"


"Nhưng lúc đó anh không nói cho em biết anh định làm gì hết."


Hắn đặt tay lên vai tôi, nhướn mày, "Sao? Không muốn đi cùng anh? Hôm trước em vừa từ chối công việc, chắc hẳn bây giờ chưa có việc gì mới phải không?"


"Đúng, chưa có việc gì mới, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện sắp xếp lịch trình cho em."


"Seulgi!" Hắn trầm mặt xuống, "Đừng có gây sự."


"Gây sự? Em?" Tôi gạt tay hắn ra, xoay người đi tới xe của mình. Có thể hắn đã học được cách dịu dàng, nhưng bản tính thiếu tôn trọng người khác thì vẫn y như cũ.


"Seulgi." Hắn gọi, tóm lấy tay tôi, nắm quá chặt làm tôi thấy đau.


Tôi lạnh lùng nhìn hắn, "Anh tóm mạnh hơn chút nữa là đưa em tới bệnh viện được rồi đấy. Dù sao anh vẫn chưa học cách điều trị trật khớp."


"Chết tiệt!" Hắn buông tay, ảo não nói: "Anh để ý dạo này em đang rảnh, sức khỏe cũng tốt hơn, sao em còn làm mình làm mẩy với anh?"


"Park Jimin." Tôi dịu giọng, "Anh không để ý đến tâm trạng của em."


"Tâm trạng cái con khỉ, tâm trạng em không tốt hay sao, dạo này em vui thế còn gì?!"


"Đúng, em vui, là bởi vì em nghĩ anh đã biết cách tôn trọng em, nhưng hôm nay anh lại để em thấy sự chuyên quyền độc đoán của mình. Nếu anh bàn trước với em, em sẽ đi cùng anh."


"Thế thì khác nhau ở chỗ nào?"


"Khác rất nhiều."


Hắn trừng tôi, cắn răng nói: "Anh đã nói là sẽ không phạm phải sai lầm của chàng trai, nhưng hình như anh đã làm vậy rồi, anh để em thoát quyền kiểm soát, quá tự do chống đối lại anh."


Tôi rùng mình, lấy tay che kín ánh mắt âm u của hắn, sự hung ác đã lâu không gặp vẫn đang làm tôi sợ hãi, "Không, em không chống đối anh, em chỉ muốn được tôn trọng."


Hắn kéo tay tôi xuống, hôn lên mu bàn tay của tôi, "Tôn trọng em, chẳng khác nào cho em cơ hội rời xa anh."


"Không phải, không phải!" Tôi lắc đầu, "Em sẽ không rời xa anh bởi vì em được tôn trọng, nhưng em cần một không gian riêng để hô hấp, em cần không khí mới mẻ trong lành, em không muốn mọi thứ em có đều chỉ có thể là anh cho."


"Chết tiệt, ai dạy em loại tư tưởng này? Anh sẽ cho em những điều tốt nhất!"


"Hai chuyện đó không giống nhau, Park Jimin, sao anh không chịu hiểu? Em là con người, một người đang sống, không phải đồ vật của anh, không phải thứ vô tri vô giác để anh điều khiển."


"Không!" Hắn ôm chặt tôi, "Em là của anh!"


"Không, em không thuộc về ai hết, em thuộc về chính mình."


"Kang Seulgi!" Hắn gọi tôi cả tên lẫn họ, "Đừng làm anh bực!"


"Em không muốn làm anh bực, chưa từng muốn." Tôi bất đắc dĩ đáp.


"Vậy nói cho anh biết, em muốn đi Nhật Bản cùng anh." Hắn ngang ngược ra lệnh.


Tôi kiên trì trả lời: "Em không muốn."


"Không muốn cũng phải muốn!" Park Jimin gần như kéo tôi đi về xe của hắn, "Đề tài này dừng ở đây, bây giờ đi ăn cơm."



"Đừng..." Tôi cầu xin, "Khó khăn lắm em mới có ấn tượng tốt về anh, xin anh đừng phá hủy nó dễ dàng như thế."


Hắn dừng một chút, đột nhiên đẩy tôi ra, đá mạnh vào thân xe, vừa đá vừa mắng: "Chết tiệt!"


Gara rộng lớn vang vọng tiếng còi báo động của ô tô. Tôi mệt mỏi ngồi thụp xuống, đáy lòng chua xót và bất đắc dĩ. Bầu không khí hòa thuận giả tạo bấy lâu nay, cuối cùng cũng bị đánh vỡ, chỉ có điều tôi không nghĩ nó tới nhanh như vậy, làm tôi chưa kịp chuẩn bị chút tâm lý nào. Hắn dừng lại, siết chặt nắm đấm, thở hổn hển, nhìn chằm chằm nét mặt đau khổ của tôi, đột nhiên mở cửa xe chui vào, phóng đi như bay.


Tôi ngồi một mình trong bãi đỗ xe, hai tay ôm đầu, trong lòng oán thán: Tại sao hạnh phúc không thể dừng lại lâu một chút?


★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★


Bầu trời tối đen, tôi đứng bên cửa sổ không nhúc nhích, nhìn màn đêm lạnh lẽo, chờ đợi tiếng xe quen thuộc vang lên. Tại sao trời không mưa? Giờ phút này tôi hy vọng trời đổ mưa cỡ nào, để tiếng mưa rào gió thét phá tan bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt, để những giọt mưa lạnh lẽo rửa trôi sự lo lắng trong tôi. Xe Porsche vốn tăng tốc nhanh hơn BMWs, nhìn cách hắn lao ra khỏi gara, không biết đã chạy đến bao nhiêu km/h. Lạy Chúa, tuy tôi không theo đạo, nhưng lúc này cũng không nhịn được phải cầu xin thần linh phù hộ, phù hộ cho hắn đừng gặp chuyện không may.


Loáng thoáng nghe tiếng xe càng lúc càng gần, cổng biệt thự tự động mở ra, chiếc xe xanh lá chạy vào đường nhựa, đèn xe chiếu sáng đài phun nước khô cạn trong vườn, xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của tôi. Tôi bất giác đặt tay lên ngực, cảm thấy trái tim đã đập lại bình thường.


Tiếng đẩy cửa vang lên rất lớn ở dưới lầu, xen lẫn với tiếng hỏi của cô giúp việc: "Tiên sinh, cậu ăn..."


Hắn lớn tiếng cắt ngang: "Cô chủ về chưa?"


"Về rồi ạ, đang ở trên lầu."


Lặng im trong chốc lát, không biết vì sao, tôi lại dám khẳng định hắn vừa thở phào nhẹ nhõm.


Tiếng bước chân nặng nề tới gần, cánh cửa bị đẩy nhẹ ra, sau đó đóng sầm lại, tôi ôm vai, cố giữ cho cơ thể đừng run rẩy. Có thứ gì đó bị vứt "Bộp" xuống dưới chân tôi, hắn lạnh lùng nói: "Hộ chiếu của em, cả vé máy bay nữa, mười giờ sáng mai ở sân bay, em liệu mà làm."


Lúc hắn mở bung cửa, tôi cất tiếng: "Park Jimin, em sẽ không đi, nhưng em sẽ tiễn anh đi, cũng sẽ ở đây chờ anh về."


Hắn dừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.


Tôi xoay người nhặt hộ chiếu, rút vé máy bay ra xem, là khoang hạng nhất, Park Jimin chưa bao giờ để tôi chịu thiệt thòi. Tôi vô thức xé nát tấm vé, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình, bàn tay run lên, giấy vụn bay lả tả xuống khung cửa sổ, xuống thềm cỏ, xuống mặt đường nhựa. Có vài mẩu đậu lên tóc tôi, nhưng rồi lại bị gió cuốn ra ngoài, có vẻ trời sắp mưa, chân tay tôi đều đã lạnh buốt, nhưng vẫn không muốn rời đi cửa sổ, nóng lòng được thấy trời mưa rào.


Gió lạnh qua đi, mưa rốt cục đến. Mưa mùa thu vừa nặng hạt lại vừa lạnh lẽo, tạt vào mặt khiến tôi hơi đau, chẳng trách người già hay nói: "Một cơn mưa thu một cơn lạnh." Tôi và Jimin, phải chăng cũng giống câu nói ấy? Hay căn bản giữa chúng tôi chưa từng có ấm áp để để trở nên lạnh lùng?


Không biết đứng bao lâu, mưa làm nhòe tầm mắt tôi, làm nhòe giọt mưa riêng của tôi, bắt đầu từ lúc nào thì, tôi đã rơi nước mắt?


Tôi cũng không biết hắn vào từ bao giờ, lúc tôi hoàn hồn lại, đã nghe tiếng hắn gầm rú: "Rốt cuộc em đang làm gì? Muốn chết cóng phải không? Không muốn đi Nhật với anh thì cũng đừng dùng chiêu này!" Hắn đóng sầm cửa sổ, giống như muốn làm vỡ kính thủy tinh.


Hắn đẩy tôi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen thử nước ấm chưa, sau đó xối thẳng lên người tôi từ đầu đến chân, ngay cả áo ngủ cũng chưa cởi. Dòng nước ấm áp kích thích làn da lạnh lẽo, tôi liên tục hắt xì, cơ thể run rẩy như chiếc lá sắp rụng ngoài kia. Tôi và hắn đều ướt đẫm, hơi nước bốc lên làm mờ khoảng cách giữa chúng tôi, khiến cả hai không thấy rõ mặt nhau. Tôi ho khan vài tiếng, bủn rủn ngồi tựa vào thành bồn tắm.


"Seulgi..." Hắn xót xa gọi tôi một tiếng. Đột nhiên vứt vòi hoa sen xuống, ôm tôi vào lòng, đôi môi kề sát tai tôi: "Anh không ép em nữa. Em không muốn đi thì không phải đi, nhưng xin em đừng tự tra tấn mình, đừng tự hành hạ mình."


Tôi vòng tay ôm cổ hắn, khẽ nói: "Xin lỗi anh, em không cố ý, em chỉ nhìn mưa rơi rồi ngẩn người thôi."


Hắn bất chợt ngẩng đầu, hung tợn nhìn tôi chằm chằm, thật lâu sau mới mắng một câu: "Cô gái ngốc, anh còn nghĩ..."


Đây là lần đầu tiên Park Jimin mắng tôi "Ngốc", tôi lại cảm thấy rất thoải mái, từ "Ngốc" này, xét theo một phương diện nào đó, thể hiện sự khoan dung và chiều chuộng của hắn. Muốn hắn chiều chuộng một người không khó, nhưng muốn hắn khoan dung với một người lại cực kì, cực kì khó. Tôi dịu dàng mỉm cười, dựa sát vào ngực hắn, giao toàn bộ bản thân cho hắn.


Hắn cởi áo ngủ của tôi, xối nước ấm lên người tôi, cho đến khi trở lại nhiệt độ bình thường, sau đó tự thay áo choàng tắm, quấn lấy tôi bằng một khăn tắm lớn, đặt tôi lên giường.


Tiếng máy sấy như một bản nhạc tuyệt vời, tôi dựa vào ngực hắn, cảm thụ những ngón tay dịu dàng của hắn đan xen vào tóc tôi. Tóc khô, hắn đặt máy sấy sang một bên, ôm tôi từ phía sau, gác cằm lên đỉnh đầu tôi, thân mật cọ cọ.


Tôi ngắm nghía những ngón tay của hắn, miễn cưỡng nói: "Park Jimin, em đổi ý rồi, em muốn đi cùng anh."


"Thật không?" Hắn hưng phấn xoay người tôi lại.


"Nhưng mà..." Tôi nhìn mấy mẩu giấy vụn trên mặt đất, chột dạ nói: "Em không cẩn thận xé vé máy bay mất rồi."


Hắn tức giận đến mức hai mắt như phun lửa, suýt chút nữa thì đốt cháy tôi.


Tôi giơ tay phải lên, nhỏ giọng nói: "Em thật sự không cố ý, tại mải hóng gió quá nên thất thần thôi."


"Hóng gió cái con khỉ!" Hắn vẫy vẫy mái tóc còn ướt, bắn nước lên mặt tôi, "Về sau không cho phép hóng gió, cũng không cho phép ngắm mưa luôn."


"Thế vé máy bay..."


"Sáng sớm mai gọi điện bảo Minho đến đưa vé của cậu ta cho em, còn cậu ta tự nghĩ cách khác."


"Làm vậy được không?"


"Cậu ta dám nói không thử xem!" Hắn đẩy ngã tôi, sau đó cũng nằm xuống, ôm chặt tôi vào lòng: "Bây giờ ngủ đi, nếu sáng mai em không dậy được, anh sẽ khiêng em lên máy bay."


Sáng hôm sau quả thật tôi không dậy được, hắn cũng không khiêng tôi lên máy bay, bởi vì tôi bị cảm, lúc gần sáng bắt đầu sốt, làm hại hắn cả đêm không được yên.


Chín giờ, hắn đứng trước giường không ngừng dặn: "Uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước, ngủ nhiều vào, không được làm việc, không được ra ngoài. Anh sẽ bảo cô giáo việc giám sát em. Hơn nữa anh sẽ gọi kiểm tra bất cứ lúc nào, nghe chưa?"


Tôi ngoan ngoãn gật đầu.


"Tốt." Hắn vừa lòng hôn lên trán tôi, tôi không muốn hôn môi, bởi vì sợ lây bệnh cho hắn.


"Được rồi, anh muộn rồi đấy."


Hắn nhìn tôi một lát, lại nói: "Nhớ sạc pin, nhớ cầm di động, anh muốn nghe giọng em ngay, muốn biết em ở đâu."


"Vâng." Tôi lại gật đầu.


"Còn nữa, lúc anh về phải đi đón anh, anh muốn vừa bước xuống máy bay là có thể trông thấy em."


"Vâng." Tôi tiếp tục gật đầu.


"Còn nữa..." Hắn suy nghĩ một chút, "Không được ngẩn người."


Tôi cười gật đầu, ngay cả việc này hắn cũng muốn quản lí.


"Còn nữa..." Hắn nhíu mày, cuối cùng nói: "Không còn gì nữa."


"Đi nhanh lên!" Tôi đẩy đẩy hắn, "Nếu không muộn thật bây giờ."


Hắn xách laptop đi ra cửa, tay vừa chạm vào cửa thì đột nhiên quay lại, kéo tôi vào lòng, hôn thật sâu. Tôi lập tức đắm chìm trong sự nhiệt tình ấy, bỏ quên vấn đề có thể lây bệnh cho hắn hay không.



Hôn khoảng hai phút, hắn chuyển môi sang tai tôi, khàn khàn nói: "Phải nhớ anh."


Tôi mê mang gật đầu.


Hắn buông tay, sải bước đi ra ngoài. Mãi đến khi tiếng xe biến mất, tôi mới ý thức được rằng, mình đã quên nói lời tạm biệt. Có những khi, chia tay là để gặp lại, vậy nên không cần nói lời ấy.


★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★


Hai ngày đầu, cứ bốn giờ là hắn gọi điện nhắc tôi uống thuốc một lần, liên tục đến khi tôi gần khỏe hẳn, nói chuyện không còn giọng mũi nữa. Sau đó, gần như mỗi ngày điện thoại của tôi đều đổ chuông bốn năm lần, có khi hỏi hôm nay tôi làm gì, có khi hỏi tối nay tôi ăn gì, có khi hỏi tôi còn nhớ hắn sẽ về ngày nào không, có khi bảo tôi hát cho hắn nghe, có khi chỉ lặng im hai phút, sau đó nhàn nhạt nói một câu "Không có gì".


Tắt máy đi tắm, dòng nước ấm từ chiếc đệm mát xa làm tôi nghĩ đến tay hắn; Lên giường đắp chăn, vùi đầu vào chiếc gối của hắn, làm tôi nghĩ đến mùi hương của hắn; Tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, làm tôi nghĩ đến nụ hôn chào buổi sáng của hắn; Xuống lầu đi ngang qua thư phòng, làm tôi nghĩ đến những hôm hắn thức trắng đêm làm việc; Ra ngoài lấy xe, nhìn chiếc BMW màu bạc trong gara, làm tôi nghĩ đến những lần hắn chở tôi lao đi như tên bắn; Ngồi trong phòng làm việc nhìn chằm chằm di động, làm tôi nghĩ đến những cuộc điện thoại hắn nhắc tôi ăn tối đúng giờ.


Mãi đến khi Miyeon gọi: "Chị Seulgi, chị Seulgi, chị đang ngây người gì đấy?"


Tôi mới sợ hãi nhận ra: Tôi đang nhớ hắn! Thì ra nhớ nhung chính là như thế này, chua xót xen lẫn ngọt ngào, ngọt ngào vì những kỉ niệm cũ, chua xót vì chưa thể gặp lại nhau. Khi hắn ở bên, mọi việc hắn làm tôi đều coi là hiển nhiên, không có cảm giác gì đặc biệt; Nhưng khi hắn đi mất, những thói quen lơ đãng bỗng rõ ràng đến lạ thường, gợi lên biết bao khát vọng và nỗi nhớ.


"Chị Seulgi?" Miyeon xua xua tay trước mắt tôi, thở dài lẩm bẩm: "Haiz, thôi vậy, trông chị thế này thì làm việc gì được nữa? Để em từ chối luôn cho xong!"


"Sao? Việc gì?" Khó khăn lắm tôi mới có thể tập trung lắng nghe.


"Chính là..." Cô bé đang nói lại bị tiếng chuông di động cắt ngang.


Tôi nhận máy, tiếng trả lời có cảm xúc hưng phấn hiếm khi xuất hiện trong tôi: "Alô? Park Jimin?"


Giọng hắn kinh ngạc mà vui sướng: "Đang đợi điện thoại của anh à?"


Tôi gật đầu xong mới nhận ra hắn không thể nhìn thấy, bèn mỉm cười nhẹ nhàng, "Vâng" một tiếng.


Giọng hắn thoáng chốc cao hơn: "Đang ở đâu? Phòng làm việc?"


"Vâng."


"Đừng làm muộn quá, thích ăn gì cứ bảo cô giúp việc làm cho em."


"Em biết rồi."


"Lại có việc mới?"


"Vẫn chưa, Miyeon đang bàn."


"Seulgi?" Giọng hắn chợt ủ rũ, "Có thể hai ngày nữa anh mới về được, hợp đồng có chút vấn đề."


Tôi im lặng trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Không nghĩ rằng, khi nghe hắn nói sẽ về muộn, đáy lòng tôi lại hụt hẫng đến thế, giống hồi còn bé, ba nói sẽ mua quà cho tôi, nhưng đến lúc về nhà lại quên mất, cảm giác thất vọng và buồn bã khiến lòng tôi như ngã xuống vực sâu.


Hắn cũng trầm mặc, một lát mới nói: "Chỉ "Ừm" thôi à?"


Tôi cười khổ: "Không thì phải làm sao?"


Hắn lại trầm mặc, tôi có thể nghe được tiếng thở của hắn mạnh lên. Dường như là dấu hiệu trước khi tức giận.


"Không làm sao hết." Rõ ràng hắn đang giận dỗi, "Khi nào về anh sẽ báo cho em biết."


"Ừm." Tôi không rõ lại chọc hắn ở điểm nào, không thể về đúng hẹn không phải lỗi của tôi, người nên giận là tôi mới đúng, sao hắn còn nóng nảy hơn tôi? Đợi đã, hắn giận dỗi là bởi vì tôi không giận?


"Không có việc gì anh tắt máy trước." Giọng hắn rầu rĩ, có vẻ cơn giận nhỏ đi, cảm xúc bất đắc dĩ và hụt hẫng lại tăng lên.


"Ừm." Tôi đáp lời, không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên dõng dạc nói vào điện thoại: "Park Jimin, em nhớ anh." Nói xong lập tức tắt máy, cảm giác cả khuôn mặt nóng bừng bừng, còn ngượng ngùng hơn lần đầu tiên chúng tôi làm tình. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra nét mặt kinh ngạc của hắn ở đầu bên kia, sau đó nhất định sẽ cười như một tên ngốc.


Lập tức, chuông báo tin nhắn vang lên, tôi nhìn thấy màn hình có mấy chữ ngắn ngủn: "Anh cũng nhớ em! Rất nhớ! Rất nhớ!"


Anh chàng kì cục này, còn thẹn thùng hơn tôi nữa, chỉ dám nhắn tin mà không dám nói trong điện thoại. Nhưng dù là thế, tôi vẫn cầm di động, nhìn ba câu ngắn đến không thể ngắn hơn, ngây ngốc mỉm cười.


Miyeon liên tục lắc đầu, than thở: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì hai kẻ khờ tình nhất vũ trụ cũng được khơi thông đầu óc rồi." Nói xong, cô bé nhấc điện thoại gọi cho quản lý , nói dạo này tôi sẽ không nhận công việc gì hết, bởi vì tôi đang yêu.


★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★


Sungi sắp về, nó đã ra nước ngoài suốt một năm, cũng không liên lạc với tôi suốt một năm.


Đó là em gái tôi, đứa em gái chảy chung dòng máu với tôi; Đứa em gái cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ đã bám lấy tôi đòi kể chuyện cổ tích, lúc lớn có tâm sự không dám nói với mẹ, khóc rấm rứt gọi điện cho tôi; Đứa em gái nói trước mặt tôi rằng nên vì tình yêu mà như thiêu thân lao đầu vào lửa; Đứa em gái ở ngoài nhà hàng đã khóc rồi hét lên rằng nó sẽ hận tôi.


Nó sắp về! Một năm qua nó sống thế nào? Đã quên vết thương Park Jimin gây ra cho nó chưa? Đã tha thứ cho cô chị làm mọi việc rồi nói là vì nó? Đã chuẩn bị tốt tâm lí để đối mặt tôi?


Mà tôi, phải đối mặt nó như thế nào?


Nếu tôi không yêu Park Jimin, hoặc là Park Jimin không yêu tôi, tôi sẽ có thể hùng hồn nhấn mạnh sự hy sinh và vĩ đại lúc trước của mình, nhưng bây giờ trừ hổ thẹn ra, chỉ còn lại hổ thẹn, tôi thậm chí còn cảm thấy chính mình đã cướp mất tình yêu của Sungi. Nếu nó đã quên mọi chuyện của một năm trước, nếu vết thương lòng của nó đã lành, nếu nó đã tìm được niềm vui mới trong cuộc sống, như vậy tôi sẽ thoải mái hơn; Còn nếu nó vẫn đắm chìm mối tình đau khổ kia, tôi biết phải làm gì bây giờ? Thậm chí có lúc tôi đã ích kỷ nghĩ rằng, nó đừng bao giờ trở về thì tốt hơn.


Thời gian không dừng lại vì tôi mâu thuẫn, sự thật không thay đổi vì tôi ích kỷ. Cuối cùng thì Sungi đã trở về.


Ở cửa ra sân bay, Jinyoung cầm tay tôi bằng tay trái, còn tay phải chỉ vào cô gái đang tới gần, kêu to: "Con yêu quái đủ mọi màu sắc kia là chị ba?"


Không chỉ Jinyoung, cả tôi và mẹ đều bị dọa vì cách ăn mặc quái dị của Sungi.


Con bé vẫn xinh đẹp, vẫn trẻ trung, vẫn tràn đầy sức sống, nhưng dáng vẻ cử chỉ lại có chút gì đó hoang dại và nổi loạn không hợp tuổi. Nó mặc một chiếc áo hở rốn màu hồng, rốn đính khoen vàng, một chiếc quần da màu trắng bó chặt đến không thể chặt hơn, khoe vòng ba đầy đặn và cặp chân thon dài; Đôi bốt cao ít nhất mười phân, vừa đi vừa đẩy hông càng khiến vòng ba trở nên quyến rũ; Mái tóc cắt ngắn ngang vai được nhuộm màu nâu đỏ, nhưng mấy lọn trên trán lại nhuộm màu trắng; Khuôn mặt trang điểm rất đậm, đánh phấn dày đến mức khiến người ta sợ rằng sẽ bở bất cứ khi nào nó cười; Mắt tô viền xanh đen, cặp mi giả khoa trương che mất hàng mi rậm nguyên bản.


Con bé chạy tới chỗ chúng tôi, thả bốn túi hành lý to xuống đất, nhào tới cho mẹ một cái ôm ngạt thở kiểu Pháp, kêu to: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm luôn đó!"


Mẹ cố thoát ra: "Mẹ biết, mẹ biết, con thả mẹ ra nào."


"Ôi chao..." Jinyoung há hốc mồm, tránh đòn tấn công của Sungi, liên tục lắc đầu nói: "Chị đừng ôm em, mùi nước hoa của chị làm em sặc chết mất."


"Này, thằng quỷ nhỏ!" Sungi chống nạnh chỉ Jinyoung, "Chị mới đi một năm mà đã không muốn chơi với chị rồi hả?"


Jinyoung le lưỡi nói: "Em chỉ chơi với chị ba thôi, không chơi với yêu quái."


"Thằng quỷ nhỏ, dám mắng chị là yêu quái?" Sungi vươn những ngón tay sơn đầy màu sắc sặc sỡ ra để bắt Jinyoung. Nó vội vàng trốn sau lưng tôi, kêu to: "Chị hai cứu em!"


Dường như lúc này Sungi mới chú ý tới tôi, cào cào tóc, xấu hổ chào: "Chị."


Tôi nhất thời lúng túng, gượng gạo nói: "Về rồi à? Về nhà trước đi, chắc hẳn em đang mệt lắm."


"Dạ vâng." Nó ngượng ngùng trả lời.


Tài xế đến xách đồ, mẹ không nhịn được nhắc đi nhắc lại: "Con ra ngoài một năm rồi học về cho mẹ cái gì thế này? Nhìn lại cách ăn mặc của con đi, mẹ không dám tin con là con mẹ nữa."


"Ôi trời, má mi ơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net