Chap 3 Ôm!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



______________________________________________________
Cậu tiến gần, tiến gần đến phòng anh hơn...
-Cạch-
"Sao không bao giờ căn phòng này có ánh sáng thế chứ?" - Cậu thầm nghĩ.
- Đau!!! - Cậu bỗng nhiên hét lên
Cậu cố mò mẫn tìm nơi có ánh sáng, lần tay men theo bức tường và tiến đến cái màn giật mạnh một cái, cái màn rơi xuống ánh sáng tràn vào bên trong thắp sáng cả căn phòng.
- Trời ạ! Chân tôi!!! - Nguyên lại hét lên
Cậu càng hốt hoảng hơn khi thấy căn phòng hoang tàn, đồ đạc đổ vỡ xuống hết. Nhất là khi cậu thấy chân mình vì dẫm phải mảnh thuỷ tinh nên máu đang tuôn ra, nó làm cậu suýt ngất đi. Đang cố tìm vật để ngăn không cho máu chảy nữa thì cậu thì anh đang ngồi tron góc phòng, tay ôm lấy đầu gối, mặt úp xuống, cả người run lên...
- Cậu chủ, anh bị sao thế?! Cậu chủ! Trả lời tôi đi!Nguyên bỏ quên cái chân yêu quý của mình mà chạy lại gặng hỏi anh.
Không trả lời.
- Nói cho tôi nghe nào!
Vẫn không trả lời.
- Cậu chủ! Đừng làm tôi sợ chứ, cậu lên tiếng xem nào! - Nguyên hét vào mặt người đối diện.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có một vòng tay vững chãi ôm lại cậu, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cả! Cậu chủ đang ôm cậu sao? Cậu bị sao thế này? Sao cậu không chống đối cứ để mặc cho người đó ôm cậu thế? Một hồi lâu sau anh mới buông ra.
- Ta...ta... - Ngập ngừng.
- Không sao rồi! Cậu chủ bị sao thế?- Nguyên ân cần
- Ta thấy họ biến mất! Họ bỏ rơi ta... Không! Không thể! - Anh nói, người run lên vì sợ.
Nguyên hiện tại thấy anh run mà tay chân trở nên lóng ngóng chẳng biết làm gì cả nên trực tiếp đem người đối diện mà ôn chặt vào lòng để đầu anh tựa lên hõm cổ của cậu.Đến khi anh thật sự bình tĩnh và trở về với dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày thì cậu mới buông...
- Đã ổn chưa? Cậu còn thấy sợ không? Cậu chủ? - Lại ân cần hỏi
- Cảm...cảm ơn...- Anh lắp bắp nói..
- Không có...
Cậu chưa nói được hết cậu thì đã ngất đi, thấy cậu ngất mà anh hốt hoảng lên. Nhìn lại thì thấy chân cậu đang chảy máu, chắc có lẽ vì mất máu quá nhiều nên cậu mệt quá ngất đi. Cậu dựa hẳn người vào lòng anh, anh chẳng nói gì cả, tìm đồ để cầm máu cho cậu rồi bế xốc cậu lên đi giữa đống hoang tàn do anh gây ra. Anh đặt cậu lên chiếc giường của mình, chiếc giường mà chưa ai được động tới, vì nó lưu giữ một kỉ niệm...
_______________Quay về quá khứ ______________
- Tiểu Khải này! - Tiếng người phụ nữ dịu dàng nói
- Vâng? Có chuyện gì vậy mami?? - Một cậu bé nhỏ nhắn chừng 4,5 tuổi đáp lại
- Hôm nay con có biết là ngày gì hông nè? - Người phụ nữ mỉm cười ra vẻ bí ẩn
- Hôm nay là sinh nhật của Khải Khải a!
- Đúng rồi! Khải Khải của mami giỏi quá! Hôm nay Khải Khải muốn mami tặng gì cho Khải Khải nào?
- Mami ơi! Khải Khải muốn một chiếc giường mới! - Cậu bé vòi vĩnh
- Được thôi! Mami sẽ mua cho Khải Khải nha?
- Tuyệt quá! Mami là nhất! -
Trong căn nhà rộn ràng tiếng cười đùa.
- Hai mẹ con chuẩn bị đi! Baba sẽ chở Khải Nhi đi chơi. Chịu không? - Người đàn ông vừa lật vài trang báo vừa tươi cười nói
- Baba là nhất! Vui quá à!! Hi hi.
- Đi chơi nào!!! - Cả ba đồng thanh nói
Màn đêm bắt đầu buông xuống, trên con đường nhộn nhịp của thành phố Trùng Khánh có một chiếc xe hơi chạy băng băng, trong xe có ba người đang cười tươi, gương mặt đầy hạnh phúc..
- Bây giờ về được chưa hai mẹ con? - Người đàn ông nói
- Thôi về đi anh! Khuya quá rồi! Khải Khải ngày mai còn phải đi học mẫu giáo nữa!- Người phụ nữ đồng tình
- Nhưng Khải Khải muốn chơi nữa cơ!! - Đứa bé nũng nịu
- Ngoan nào Khải Nhi! Ngày mai ta đi chơi nữa nhé! Chịu không? - Người phụ nữ dỗ dành
- Dạ.
- Về thôi nào!
Rồi, bỗng nhiên...!
-Rầm-Đùng-
Hai chiếc xe tông vào nhau... Một tiếng ầm chát chúa vang lên... Mọi người xung quanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong chiếc xe hơi "hạnh phúc"..
- Không!! Mẹ ơi! Ba ơi! Ba mẹ sao thế? Sao ba mẹ không nói gì hết thế! Ba mẹ ơi! Đừng bỏ Khải Khải mà! Đừng bỏ Khải Khải! Con sợ lắm. Hu hu hu - Đứa bé gào thét.
Vài phút sao cảnh sát và xe cứu thương cũng đã đến. Họ phong toả hiện trường rồi đem hai thi thể rời đi. Còn đứa bé thì họ liên lạc để tìm lại người nhà của cậu.
Phóng viên: Hôm nay trên đường Thiên Hạo 245 đã xảy ra một vụ tai nạn. Theo điều tra của cảnh sát thì hung thủ đã bỏ chạy để lại trên hiện trường hai thi thể và một đứa bé khoảng 4,5 tuổi. Chúng tôi đang tiến hành điều tra thân thế của gia đình này.
- Trở về hiện tại -
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống ngắm nhìn cậu ngủ. Cậu ngủ trong thật bình yên! Có lẽ dù ông trời có đối xử bất công với cậu bao nhiêu thì cậu vẫn mãi vô lo âu. Còn anh? Tại sao trong cuộc đời này anh không thể sống như cậu được? Là anh ích kỉ? Hay là hận thù trong anh quá lớn? Anh không quan tâm! Dù thế nào đi nữa, anh nhất định phải trả thù, trả thù cho hai con người mà anh yêu nhất trần đời này. Suy nghĩ miên man một hồi lâu, anh không tự chủ được mà nằm xuống vòng tay qua ôm cậu rồi chìm vào giấc ngủ. Ít nhất là khi ở bên con người ấy, anh có thể tìm thấy một chút gì đó bình yên...
_____________________________________________________________________

Cậu thức sau một giấc ngủ dài lấy sức, đang tính ngồi dậy thì..
"Ây dà...Cái gì đè lên người mình thế này?" - Cậu suy nghĩ khi không ngồi dậy được
Quay sang lật tung tấm chăn lên thì lại thấy anh nằm trong đó, tay đang vòng qua ôm lấy eo cậu. Một phút bất động.
- Áaaa! Buông ra! Buông ra! - Cậu hét thất thanh.
Anh đang ngủ ngon thì bị tiếng ai đó phá đám khiến anh bực mình. Khẽ ngồi dậy, anh quay mặt sang cậu lúc này đang cứng đờ mà nói:
- Cậu bị làm sao thế? Tôi và cậu đã ôm nhau rồi thì lần này sợ gì nữa? Đúng không? -Anh chau mày nói.
- Nh...nhưng...Đây là ở trên giường ...của anh- Cậu lắp bắp
- Đều là nam nhân với nhau, cậu nghĩ tôi làm gì cậu?- Lạnh lùng trả lời.
Vương Nguyên nói đến đây thì không cãi nữa. Lồm cồm bò xuống giường lặng lẽ cúi đầu chào anh một cái rồi bước ra ngoài. Anh vẫn bất động trong phòng trước một loạt hành động khó hiểu của cậu. Ngồi thẫn thờ một hồi lâu nữa anh mới đứng dậy bước đến chiếc bàn gỗ và nhấc điện thoại lên:
- Cử người dọn dẹp phòng tôi.
6 từ, 21 chữ, ngắn gọn và súc tích. Anh lại một lần nữa trở về với hình dáng lạnh lùng như trước.
_________________________________________________________________

Chả biết cái thể loại nào ở đây nữa... Anh và cậu đúng là hai người không có một tí khái niệm giờ giấc nào, lúc ban sáng thì ôm nhau ngủ. Tới khi màn đêm buông xuống thì lại thi nhau thức. Thật ra là chỉ với cậu thôi, còn anh thì đã quen không ngủ rồi. Cậu nằm dài trên giường mà ngẫm nghĩ thật lâu những câu nói của anh. Nam nhân? Sao anh lại nhắc đến vấn đề này? A! Còn một chuyện đầy quan trong nữa là cậu vẫn chưa biết tên anh.Giờ cậu mới để ý thấy, lúc anh ôm cậu trong lòng cậu thấy thật ấm áp, rất bình yên. Cuộc đời của anh và cậu có lẽ cũng có đôi chút giống nhau. Cậu có thể gặp được anh chắc cũng do ông trời sắp đặt. Nhưng! Cậu không quan tâm đến điều đó, chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi! Cậu thì làm sao có thể yêu một nam nhân chứ? Mà nếu có như vậy nữa thì gia thế của hai người khác xa nhau thế này thì làm sao có thể yêu thương nhau được? Đêm đó, Nguyên Nguyên đáng yêu ngồi ngẫm nghĩ hết cả một đêm dài...
Buổi sáng lại một lần nữa đến với căn biệt thự này. Cậu đang chuẩn bị thay đồ để xuống dùng bữa sáng thì chiếc điện thoại nhỏ trên bàn bỗng nhiên reo lên.
- Oa! Tên nào dám phá đám bữa sáng của ta thế này? - Cậu bực mình.
- Alô? Xin hỏi là ai đấy?
- Qua phòng của tôi - Người kia lạnh lùng phun ra 4 chữ.
- Ể?!
Tút tút tút...
- Anh ta làm cái gì mà mới sáng sớm đã kêu cậu qua đó thế? Như thế thì làm sao cậu ăn sáng được cơ chứ? - Cậu lẩm bẩm trách mắng.
-Cạch-
_______________________________________________________________________

P/s: Bản quyền thuộc về Dương Thiên Kha

Mọi người vote+ủng hộ tớ nhá TT^TT̉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net