Chương 20 : Bánh Bao mọc răng sữa rồi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đợi thật lâu mới thấy Kim tiên sinh đi họp xong trở về.

Bánh Bao cứ quấn lấy cậu muốn bú sữa, không được bú thì cứ luôn nhìn ngực Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc không thể không cởi cúc áo cho bé bú một ít, sau đó liền cảm giác được trên ngực mình có gì đó nho nhỏ cưng cứng. Cậu sửng sốt, kiểm tra miệng con gái mình một chút, chỉ thấy phần lợi vẫn luôn phấn nộn kia xuất hiện một chiếc răng sữa nhỏ xíu.

Bánh Bao bắt đầu mọc răng rồi!

Điền Chính Quốc vui vẻ.

Làm ba, thấy con mình lớn lên đương nhiên là chuyện vui vẻ nhất. Bánh Bao còn chưa hiểu là có chuyện gì, chỉ liếm liếm răng sữa kia, sau đó thì muốn cọ cọ. Đương nhiên Điền Chính Quốc biết, lúc mọc răng, các bạn nhỏ sẽ cần thứ gì đó để nghiến răng. Ở Kim gia cũng đã chuẩn bị sẵn đồ nghiến răng cho bé rồi. Chỉ có điều cậu không mang đến công ty, cho nên Bánh Bao chỉ có thể vất vả nhịn tới tối về nhà thôi.

"Mọc răng sữa rồi thế mà con còn không biết giảm chút lực?" Điền Chính Quốc cười nhẹ, hơi nhéo nhéo mũi bé, "Con cắn ba đau đó nha."

Bánh Bao mở to mắt, vô tội nhìn ba mình.

Đúng lúc này, Kim Thái Hanh gõ vang cửa văn phòng.

Điền Chính Quốc biết là ai, cho nên cậu bế Bánh Bao ra.

Sắc mặt Kim tiên sinh vẫn không tốt, nhìn dáng vẻ kia, có lẽ không chỉ liên quan tới uống rượu, mà còn có thể là tối qua anh không nghỉ ngơi ngủ.

"Kim tiên sinh..."

Kim Thái Hanh nhìn Omega trước mặt, mùi hương hoa lan mà anh vẫn luôn mê luyến quẩn quanh nơi chóp mũi, nhưng anh vẫn không thể bình tĩnh lại.

Chính là anh...

Sau khi nhận được thông tin từ phía trung tâm giám định DNA, anh đã cho người điều tra toàn bộ tin tức về Điền Chính Quốc lúc cậu ở Sao Mai Tinh.

Chính là đêm hôm đó, Điền Chính Quốc bị cưỡng gian.

Omega yếu ớt ấy đã báo cảnh sát, nhưng thậm chí còn không được lập án, không những vậy, cậu còn bị khách sạn đuổi việc, mất đi công việc để kiếm sống.

Còn anh thì sao?

Sau khi xâm phạm Omega ấy, anh không hề chịu trách nhiệm dù chỉ là việc đơn giản nhất, cứ vô sỉ quên mất hết thảy như vậy!

Kim Thái Hanh siết chặt tay, nếu có thể, giờ anh chỉ muốn hung hăng đánh mình.

Bánh Bao còn đang bập bẹ, bỗng trông thấy chú quen thuộc này. Tuy bé còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là bé không cảm nhận được cảm xúc của người khác, thậm chí còn nhạy cảm hơn người lớn một chút. Vì cũng khá thân với Kim Thái Hanh nên bé còn vươn một tay nhỏ lay lay chú ấy.

Kim Thái Hanh cúi đầu, ánh mắt lại một lần nữa đối diện với đứa bé này.

Giống như đây là lần đầu tiên anh gặp Bánh Bao vậy.

Bé là con gái anh.

Nhưng trước đây anh không hề biết.

"Sao vậy ạ?" Điền Chính Quốc thấy Kim tiên sinh cứ nhìn Bánh Bao chăm chú.

Cậu nghiêng đầu, sau đó một lần nữa xốc lấy mông Bánh Bao.

"Ăn cơm trưa thôi." Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, "Để em chờ lâu rồi."

Trong nháy mắt, anh muốn thú nhận hết với Điền Chính Quốc.

Nhưng bản năng cũng nhắc nhở anh, chuyện này quyết không thể được.

Điền Chính Quốc đi theo anh dùng cơm trưa.

Trạng thái của Kim tiên sinh không ổn, nhưng lúc dùng cơm cũng vẫn thân sĩ như cũ, còn hỏi thăm xem ở tinh cầu cũ cậu đã từng làm gì. Điền Chính Quốc cũng không giấu giếm, cậu thành thật kể lại, còn kỹ càng tỉ mỉ hơn Kim Thái Hanh điều tra một chút

"Đúng vậy, em đã từng làm việc trong một khách sạn. Nhưng em không thích làm việc ở đó, vì thường xuyên sẽ có một vài Alpha say rượu." Điền Chính Quốc nghĩ đến chuyện quá khứ, còn hơi cười: "Cho nên em liền nhận công việc buồng phòng, dọn dẹp phòng ốc ấy ạ, thu dọn chăn đệm linh tinh. Cũng nhờ vậy nên em đã học được cách gấp khăn lông."

Kim Thái Hanh trầm giọng hỏi tiếp.

"Sau đó em không làm công việc đó nữa ư?"

"Vâng, vì sau đó.... đã xảy ra một vài việc không tốt." Ngày hôm qua đã nói cho Kim tiên sinh, nên giờ Điền Chính Quốc cũng không giấu diếm nữa, "Cho nên em liền rời khỏi đó. Sau đó mấy tháng sau em cũng không tìm được việc làm, mà lại có rất nhiều việc phải lo. Tầm bốn tháng sau, em xin được một công việc thu ngân ở siêu thị...."

"Nhưng công việc đó cũng không làm lâu được."

Cậu cười, còn mang theo chút hài hước: "Hình như em chẳng làm được ở đâu lâu dài cả, vì khá nhiều nguyên nhân, nên em phải nghỉ việc."

Kim Thái Hanh buột miệng nói: "Không sao, ở nơi này của anh, em có thể làm việc thật lâu."

"Vâng, em biết, em là người cung cấp tin tức tố cho Kim tiên sinh."

Cậu mỉm cười, động tác khi ăn cơm cũng hơi thẹn thùng, nhai kỹ nuốt chậm, không hề nóng nảy. Bánh Bao trong ngực cậu ngẩng đầu nhìn, đôi khi còn muốn duỗi tay lấy đồ ăn trong miệng ba, nhưng luôn bị Điền Chính Quốc kịp thời chặn lại.

"Giờ con chưa ăn được những thứ đó sao?"

Kim Thái Hanh thấy Bánh Bao muốn ăn liền vô thức muốn cho bé. Anh chưa bao giờ chăm sóc con gái mình, thậm chí, anh chỉ vừa mới biết được, thì ra trong người em bé đáng yêu, mềm mại này lại đang chảy huyết mạch của mình. Cảm giác áy náy đột nhiên sinh ra khiến anh quên mất rất nhiều nguyên tắc chăm sóc trẻ nhỏ cơ bản.

"Đương nhiên không thể, Bánh Bao còn nhỏ mà." Nói tới đây, Điền Chính Quốc liền nhớ tới việc Bánh Bao đã mọc răng sữa, "Chắc Kim tiên sinh không biết, bây giờ bé mới mọc một chiếc răng sữa thôi không ăn được những đồ hình khối đâu, bé chỉ có thể ăn một ít rau dưa xay nhuyễn, gạo kê xay nhuyễn gì đó."

Cổ họng Kim Thái Hanh như nghẹn lại.

Đúng vậy, anh không biết.

Anh căn bản không hề biết làm sao để trở thành một người cha đủ tư cách.
-----

Hum nay fan meeting của SeokJin đã hoàn thành ròi nè ảnh đã xuất ngũ được một ngày ròi hehe

Nên hum nay tui sẽ tặng mn thêm 1 chap mới nữa nhennn!!

Mãi mận nhaa cả nhà iu😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net