Chương 10: Mất khống chế (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đệ tử của Thu Thủy Kiếm Tông tu kiếm đạo cũng không nhất thiết phải giống với sư trưởng. Mấy đại kiếm đạo nổi danh đương thời, phân ra thành Sát Sinh, Hộ Thế, Cứu Thế, Trì Chính, Thanh Trừng, Căn Nguyên.

Sát Sinh vô tình, Hộ Thế từ bi, Cứu Thế hiến dâng, Trì Chính ôn hòa, Thanh Trừng chính trực, Căn Nguyên thuần túy.

Đạo Căn Nguyên là kiếm đạo mà kiếm tu lúc mới nhập môn tiếp xúc đầu tiên. Bước lên bậc thang thấp nhất, chỉ cần người tu đạo có một thanh kiếm của riêng mình, sau đó lấy kiếm làm vật dẫn, không ngừng tôi luyện để ngộ ra đạo ý.

Sinh thần lần thứ tám của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc đưa cho hắn thanh “Lạc Tinh”.

Sau khi dùng đan dược, tốc độ lành lại vết thương trên người Điền Chính Quốc rất chậm, khi đưa tận tay hộp kiếm cho Kim Thái Hanh, mặt y trắng bệch.

Trước năm Kim Thái Hanh ba tuổi, Điền Chính Quốc không có khái niệm mừng sinh thần, sau năm ba tuổi, từ việc kể chuyện trước khi ngủ, y đã biết rất nhiều thói quen của nhân gian.

Kể từ đó, Chính Quốc cũng học được, mỗi năm vào ngày này đều sẽ mang Thái Hanh xuống núi, ăn một bát mì Trường Thọ của Nhân giới.

Quán mì nhỏ mà y hay lui tới, mì sợi làm cũng không tồi, một quả trứng chần nước sôi tròn trịa, trên mặt nước mì có hành thái và giọt dầu nổi lên, trông rất đẹp mắt, hương vị cũng vừa ăn.

Hai người một lớn một nhỏ chiếm trọn một chiếc bàn gỗ. Hơi lạnh khắp người Điền Chính Quốc làm cho người khác không dám đến gần họ.

Y ngồi bên cạnh nhìn Thái Hanh ăn hết bát mì sợi.

Thỉnh thoảng, Thái Hanh ngẩng đầu lên khỏi bát mì, y sẽ đưa tay lau đi dầu mỡ dính trên mặt của nhóc.

Chính Quốc bị thương nghiêm trọng như vậy, đương nhiên không thể dẫn Thái Hanh đến Nhân giới, thế nên, lúc sư phụ nhắc nhở có thể tự đi xuống núi, chú ý an toàn, thiếu niên gật đầu đáp ứng rồi đi.

Chính Quốc nhìn bóng dáng rời đi của thiếu niên, cảm giác chóng mặt hoa mắt nặng nề, từ từ bao trùm lấy tâm trí y, tiếp đó ánh sáng trước mắt dần biến mất, chốc lát sau chỉ còn lại một màu đen.

Y bị mùi hương và hơi nóng đánh thức.

Đã là tu sĩ tích cốc, không cần ăn uống, Điền Chính Quốc trước kia không hề hứng thú với cơm canh mà Thái Hanh ưa thích.

Nhưng lúc một người không khỏe, luôn cần người khác quan tâm cho họ ấm áp, khi bị bệnh không có cảm giác thèm ăn, chỉ cần một ngụm canh nóng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc y mê man, Thái Hanh đã nấu hai bát mì sợi nóng hổi, đặt khay đựng bát lên bàn bên cạnh, sắc mặt Chính Quốc lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể thấp hơn ngày thường một chút.

“Sư phụ, con nấu mì Trường Thọ, người ăn cùng nhé?”

“.…..Được.” Chính Quốc không từ chối.

Hai người ngồi đối diện, trong phòng im ắng, không có tiếng động dư thừa. Thái Hanh nhìn y gắp sợi mì óng ánh đưa vào miệng, bởi vì nước dùng nóng mà cánh môi trở nên hồng hào.

“Sư phụ, con đã biết dùng Lạc Tinh rồi.” Hắn nói.

“Ừm.”Tu sĩ phi thăng thành tiên sẽ thoát khỏi thế giới nguyên bản, đến một nơi cấp bậc cao hơn.

Thái Hanh nói: “Chờ con lớn, con sẽ bảo vệ người.”

Khóe miệng Chính Quốc hơi cong lên, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra ánh trì trệ.

“Ừm.”
__________________________________

Thực lực của kiếm tu không thể chỉ luận về cảnh giới. Tu vi của tu sĩ Tu Chân giới sắp từ thấp đến cao, phân thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Độ Kiếp, Hóa Thần và Luyện Hư, một khi đến Luyện Hư kì, tu vi sẽ tiến vào một cảnh giới khác huyền diệu khó lường.

Nếu thực lực tiếp tục thăng tiến, sẽ đến “phi thăng”.

Tu sĩ phi thăng thành tiên sẽ thoát khỏi thế giới nguyên bản, đến một nơi cấp bậc cao hơn.

Thành tiên, vốn là chuyện rất khó khăn, ở chốn Tu Chân giới lớn như vậy, mấy trăm năm qua vẫn chưa có một tu sĩ phi thăng thành công.

Hầu hết người tu chân đều cẩu thả trong giai đoạn từ Nguyên Anh đến Luyện Hư, vài vị cường giả vượt qua được cánh cửa Luyện Hư, đều dừng lại ở “Quy Huyền Cảnh”.

Trước mắt, tu vi của Kim Thái Hanh đã đến Kim Đan đại viên mãn, là thấp nhất trong hàng đệ tử ngang vai ngang vế.—

Đây cũng là nguyên nhân mà năm ngoái hắn thua dưới kiếm của Cố Diễn.

Kim Thái Hanh nhận nhiệm vụ mới dành cho đệ tử ở Chiêu Kì Đường, suy xét gom góp một ít vật liệu để luyện một cơ thể mới cho Điền Chính Quốc — cộng sinh lâu dài với thỏ nhỏ cũng không phải cách hay.

Trên đường trở về, hắn nhìn thấy một bóng dáng tạm xem là quen thuộc đang đứng tại hành lang.

Vóc dáng của người nọ cao lớn, ôm kiếm trong ngực, dung mạo anh tuấn đoan chính, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, không phải là Cố Diễn thì còn ai vào đây nữa? Nhưng bộ dáng lạnh nhạt này của Cố Diễn tựa như đang đợi riêng ai đó.

Thái Hanh ngừng lại một chút, xem như chào hỏi Cố Diễn.

Đột nhiên, một thanh trường kiếm đeo vỏ xẹt qua trước mặt hắn, chặn lại ngay tại eo, ý tứ rõ ràng “cấm đi qua”.

“Kim sư đệ,” Cố Diễn nhàn nhạt nói, “Trên người ngươi có yêu khí.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net