Chương 8. Truyện kể trước khi ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa đêm, thỏ nhỏ trong tụ linh trận an tĩnh chôn vùi dưới lớp cỏ khô, nhắm mắt ngủ say.

Trận pháp mà Thái Hanh thiết lập cung cấp cho nó chỗ tu dưỡng rất tốt, chỉ mới nửa tháng, thỏ nhỏ đã béo lên một vòng, ban ngày, lúc Thái Hanh nâng nó trong lòng bàn tay, ngay cả bộ lông cũng mượt mà trông thấy.

“Sư phụ, người nặng hơn rồi.” Thái Hanh dùng tay phải đang đeo găng tay nhẹ nhàng cầm thỏ nhỏ rồi nâng lên trên. Lúc này ý thức của Chính Quốc đã tỉnh lại, lúc tay hắn đưa vào chuồng cũng không có phản ứng gì khác, mà chỉ chậm rãi bò khỏi găng tay, trở lại chuồng vùi mình vào cỏ khô—

Ngày thứ hai, Thái Hanh phát hiện, nó bắt đầu tập nâng bóng nhỏ trong chuồng, dùng hai chân nhỏ nâng lên nâng xuống chiếc bóng nho nhỏ mà Thái Hanh thả vào, “hì hục hì hục” nâng lên khỏi mặt cát. Mặt thỏ nhỏ không chút dao động, tựa như đang làm gì đó rất bình thường.

Tập luyện xong nó sẽ chậm rãi mà thả bóng nhỏ lại trong góc, đi lại một cái hang gỗ nhỏ, thỏ nhỏ lười nhát mà chui vào hang, bắt đầu lim dim ngủ.

Chốc lát sau đã ngủ mất.

Ánh mắt của Thái Hanh luôn lẳng lặng nhìn thỏ nhỏ, qua thật lâu mới nuối tiếc dời đi.

Nếu nói Kim Thái Hanh trước năm mười ba tuổi đều lớn lên dưới sự trông nom của Điền Chính Quốc, thỉnh thoảng sư phụ đặt hắn ngồi trên vai người mà nhìn ngắm thế gian. Vậy thì năm Kim Thái Hanh mười ba tuổi, sau khi Điền Chính Quốc mất tích, hắn đã ngã một cú thật đau.

Từng là thiên chi kiêu tử, bỗng nhiên từ trên mây rơi xuống giữa chốn sa lầy.

Năm năm trước, Thu Thủy Kiếm Tông giao cho Điền Chính Quốc nhiệm vụ đi đến cửa ải Sơn Hải ở ranh giới Nhân – Ma để điều tra cái chết của mười mấy tên đệ tử tuần tra.

Đi theo hỗ trợ y có một vị đệ tử ở Lạc Thủy Cung, núi Thường Thanh và một kiếm tu áo xanh đồng môn.

Vị thanh niên đến từ Lạc Thủy Cung nhìn mặt trông non nớt, vóc dáng cũng không cao, giọng nói vẫn còn trẻ, ôn nhu mà bình thản, lúc đến Thu Thủy Kiếm Tông, thiếu niên Kim Thái Hanh đã từng chạm mặt với người nọ.

Còn thân phận của vị kiếm tu áo xanh là dạng lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh còn phải hô một tiếng “sư thúc”, khi nói chuyện luôn cười đến híp cả mắt — nụ cười đó thân mật đến nỗi giống như một chiếc mặt nạ bám sát trên da mặt, không hiểu vì sao lại khiến người ta có hơi không thích.

Hai người nọ và Điền Chính Quốc cùng nhau lặn lội đến biên quan xa xôi, cuối cùng khi trở về, chỉ có hai thi thể lạnh như băng nằm trong quan tài, bị linh hỏa thiêu đốt thành tro tàn.

Đèn hồn trong Vô Ảnh Các cũng chớp nhoáng dữ dội, rồi lặng lẽ vụt tắt.

Từ đó, lời đồn về Điền Chính Quốc trong Thu Thủy Kiếm Tông đều là lời bóng gió ẩn ý, nói y “cấu kết với ma tu”.

Chỉ có Kim Thái Hanh biết, lúc hắn nghe thấy lời đồn đó, trái tim không hề báo trước mà ngưng đập một hồi.

Kim Thái Hanh là một thiên tài, mà thiên tài thì luôn nhạy cảm.

Lúc Kim Thái Hanh ba tuổi sẽ cầm thoại bản mà Nhân giới truyền tay nhau, đòi Điền Chính Quốc kể truyện cho hắn trước khi ngủ.

Điền Chính Quốc thân làm sư phụ ba năm, lần đầu nghe thấy yêu cầu này, y giương mắt nhìn Thái Hanh một hồi, con ngươi nhàn nhạt, vẻ mặt bình tĩnh — ý là, y sẽ không.

Trước Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc chưa từng nhận đồ đệ, đương nhiên sẽ không có “kinh nghiệm nuôi dạy con trẻ” kì quái này.

Nhóc Thái Hang nói: “Sư phụ, chúng ta có hai người, vậy kể một truyện thôi được không?”. Vừa nói xong thì dùng cánh tay nhỏ bụ bẫm nhét thoại bản vào lòng bàn tay Chính Quốc, khuôn mặt non nớt cùng đôi mắt to chớp chớp ánh mong đợi.

Chính Quốc chần chừ một lát, đành cầm cuốn thoại bản hơi mỏng kia, lật xem vài trang.

Nhóc tiếp tục kiên trì dùng chất giọng ngọt xớt, nói: “Sư phụ, sư tôn nhà người khác đều kể truyện xưa cho đồ đệ.”

“Ai nói cho ngươi?”

Bánh gạo nếp lí lẽ hùng hồn nói: “Chính tai con nghe được!”

Giọng Điền Chính Quốc rất trầm thấp lại lạnh như băng, vô cùng dễ nghe, lúc nói chuyện âm điệu bình thản, không chút tình cảm. Lúc kể chuyện, toàn bộ rơi vào trong tưởng tượng của Tiểu Hanh chính là trầm bổng du dương, bình thản hữu lực như vậy. Bản thân nhóc tính trẻ con, Chính Quốc chỉ vừa kể đoạn đầu của quyển thoại bản linh dị thần quái, nhóc đã cuộn chăn thành một bọc, bình ổn tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, nhóc lại đòi hỏi tương tự, Chính Quốc im lặng mà nhìn chằm chằm nhóc một hồi, Thái Hanh còn cho rằng y đã hết kiên nhẫn rồi, lại nghe Chính Quốc nói: “Truyện kể trước khi ngủ, là nghe vào sẽ làm người ta buồn ngủ sao?”

Thái Hanh ngẩng đầu nhìn y, bên cạnh Chính Quốc có một ngọn đèn, làm cả người y bao phủ trong màu vàng nhạt ấm áp, “Sư phụ không cần ngủ sao?”

Chính nhóc cũng chưa từng thấy Chính Quốc ngủ bao giờ, cho nên rất tò mò, tu sĩ giống sư tôn — tạm gọi là “người lớn” đi, lẽ nào tu hành thì không cần ngủ?

Chính Quốc nói: “Ta không cần ngủ, chỉ cần thiền.”

Sắc mặt của Điền Chính Quốc rất nhạt, màu da của y vốn trắng lạnh, y phục lại là trắng khiết, môi mỏng, mày nhạt, mắt lạnh. Mắt của y tựa như khối băng dưới ánh trăng, màu mắt rất nhạt, xa thẳm chút màu xám và xanh, làm người ta nhớ đến bầu trời sau trận mưa lớn, mây đen còn chưa tản hết.

“Thiền đối với người là ngủ sao?” Thái Hanh nhỏ giọng hỏi, đối với nhóc, ngủ là lăn lộn trong chăn bông, nghe kể chuyện, đôi lúc sẽ nằm mơ, sau đó sáng dậy dụi mắt bị Chính Quốc xách đi học kiếm. Ngủ đối với nhóc, là nghỉ ngơi, cũng là hưởng thụ.

Sáng hôm sau, lúc chải đầu rửa mặt, sắc trời trong vắt sáng sủa, bóng dáng rừng trúc tối đen thăm thẳm, lắc lư qua lại, “xào xạt” trong gió sớm.

Khi Chính Quốc đang ăn sáng, bỗng nhiên nói: “Con người trời sinh đã cần giấc ngủ sao?”

Kim Thái Hanh ba tuổi còn chưa thể lí giải hàm ý trong lời của sư phụ, nhóc chớp chớp mắt, Chính Quốc ngồi trước mặt nhóc, thân người thon dài, giống như bóng của một tòa núi nhỏ.

Chính Quốc im lặng hạ mắt xuống, dùng giọng điệu trần thuật sự thật: “Ta không ngủ được.”

Thân phận của hai người đột nhiên trở nên ngang hàng, sư tôn Điền Chính Quốc của nhóc cũng biến thành một đứa trẻ ba tuổi.

Tiểu Hanh trừng mắt thật to, trong đầu bỗng nhiên hiểu được hàm ý của sư tôn: sư phụ của nhóc có chuyện không hiểu, muốn nhóc chỉ bảo, bây giờ, nhóc là người nắm quyền chủ động, Điền Chính Quốc phải nghe ý kiến của nhóc.

Đứa trẻ cẩn thận suy nghĩ, sau đó trịnh trọng mà nói —

“Sư phụ, để con dạy người.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net