Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vân bị đáp xuống hố ngã sõng soài, nhìn vô cùng chật vật. Minh Hạo tiến về phía cái hố, thấy chỉ còn cách miệng hố ba bước chân thì dừng lại. Cậu đứng nhìn Lưu Vân đang bò dậy, mỉm cười ra lệnh:
- Lấp hố!
Lưu Vân giật mình khi nghe khẩu lệnh đó, sợ hãi cố gắng leo lên:
-Minh Hạo, ngươi... ngươi định làm gì?
Minh Hạo thấy nàng ta không thể chạm đến miệng hố liền bước lại sát miệng hố, ngồi sổm xuống nhìn nàng ta:
- Không thấy sao còn hỏi? Đương nhiên là chôn sống ngươi! Ba tháng trước chẳng phải ta đã nói sẽ lấy mạng ngươi sao? Còn hơn một tháng nữa là ta đại hôn rồi.
Bốn gia đinh dùng xẻng xúc đất vất xuống hố khiến đất rơi đầy người Lưu Vân. Khuôn mặt nàng ta trắng bệch:
- Ngươi... ngươi... Sao ngươi dám giết ta?
Minh Hạo mỉm cười:
- Sao ta lại không dám chứ? Ta giết ngươi để trừ họa cho dân, có gì sai sao?
Lưu Vân mặt tái mét, môi trắng bệch, cố với tới miệng hố:
- Minh Hạo! Không, Vương phi! Vương phi hiền lành lương thiện, xin tha mạng cho tiện nữ. Vương phi...
Cậu cười híp mắt:
- Ta cảm ơn lời khen của ngươi! Ta không dám nhận là mình hiền lành lương thiện. Nhưng ta thấy mình rất là tốt bụng...
Cậu cố ý không nói tiếp, dơ tay lên ý bảo mấy gia đinh dừng lại. Lưu Vân tưởng mình đã thoát, thở hắt ra, gật gật đầu:
- Đúng! Đúng! Vương phi rất tốt bụng.
Minh Hạo lại nhìn nàng ta cười hì hì:
- Ta tốt bụng nên sẽ hoàn thành nốt tâm nguyện của Lưu Vân ngươi. Ngươi có còn nhớ ngày ở Thiền Bảo Tự, lúc ngươi ám sát ta ý. Ngươi nhớ ngươi đã nói câu gì không?
Lưu Vân trầm mặc một lúc. Như đã nhớ ra, sắc mặt nàng ta lại trắng bệch. Minh Hạo lạnh lùng nói:
- Tiễn phật phải tiễn tới tây thiên! Nay ngươi không giết được bổn Vương phi, đương nhiên bổn Vương phi phải tác thành cho tâm nguyện của ngươi. Chôn sống!
Câu cuối cùng, Minh Hạo gằn từng chữ khiến Lưu Vân lạnh toát. Minh Hạo phất tay, đứng lên:
- Tiếp tục đi!

Bọn họ lại bắt đầu san lấp hố. Lưu Vân khóc nấc lên:
- Ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Minh Hạo! Tha cho ta, tha cho ta. Ta... Ta từ nay sẽ... sẽ không làm hại ngươi nữa...
Minh Hạo cười lạnh:
- Lúc nãy hùng hổ vênh váo lắm mà? Sao giờ lại mất hình tượng thế này? Sang lên em!
Cậu nhìn sắc mặt của Lưu Vân, thầm nghĩ. Chẳng nhẽ hôm đó sắc mặt cậu cũng khó coi như này.
Lưu Vân luôn miệng kêu gào tha mạng. Minh Hạo day day huyệt thái dương, nhìn nàng ta:
- Lúc nãy cho ngươi ăn no ngươi không chịu, giờ thành ma đói nhé!
Nói xong, cậu xoay người trở về ghế ngồi xuống. Khẽ nhấp một ngụm trà, cậu thở dài. Nàng ta hại thân chủ thất sủng, bị cấm túc, đón sinh thần một mình, ngã xuống nước cậu đều đã trả thù, cho nàng ta nếm qua thử mùi vị như thế. Nàng ta hại cậu không được ăn ngon hay hại cậu suýt chết cậu cũng sẽ cho nàng ta thử qua.
Thời gian uống một ly trà sau, cậu cất tiếng:
- Dừng lại, lôi nàng ta lên đây!
Rất nhanh, Lưu Vân được đưa ra khỏi hố, lôi đến quỳ trước mặt cậu. Bộ y phục màu trắng của Lưu Vân đã bẩn hết, tóc tai tán loạn, mặt mũi nhem nhuốc. Chắc do bị đá cứa vào nên da thịt của Lưu Vân bị trầy xước, chảy máu nhiều chỗ . Cậu nhẹ nhàng hỏi:
- Đã biết cảm giác cận kề cái chết là như nào chưa?
Lưu Vân vẫn còn sợ hãi, run cầm cập. Minh Hạo chán nản, đứng lên ra lệnh:
- Hồi phủ!
...........................
...........................
Trở về phủ, theo phân phó của Minh Hạo, Lưu Vân được sắp xếp ở tạm Vân Uyển viện trước đây của nàng ta. Cậu còn cho người mời đại phu đến khám bệnh cho nàng ta.
Tiểu Lệ cùng Tiểu Lê đều khó hiểu nhìn cậu. Cuối cùng là Tiểu Lê lên tiếng trước:
- Vương phi! Nô tỳ không biết rõ ân oán trước đây của người với nàng ta. Nhưng nghe Tiểu Đình huynh kể thì nàng ta không phải người tốt đẹp gì? Tại sao người không giết luôn nàng ta đi? Còn cứu nàng ta về làm gì nữa?

Minh Hạo đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Ta cũng chỉ định dọa nàng ta, cho nàng ta hiểu thử cảm giác của ta thôi! Đổi lại, nếu ta giết nàng ta. Chẳng phải ta sẽ thành người xấu sao?
Tiểu Đình bất bình hỏi:
- Vậy cũng được! Nhưng tại sao người lại cho nàng ta về Vân Uyển viện? Lại còn mời đại phu nữa chứ?
Minh Hạo nhìn ra ngoài trời. Cậu cũng không biết vì sao mình lại làm như thế. Khi thấy Lưu Vân nhếch nhác được lôi từ hố lên, sợ run người, sắc mặt trắng bệch cậu lại mềm lòng. Khẽ thở dài, cậu nói:
- Ta không muốn Hạ Nguyệt thành trẻ mồ côi. Con bé đã mất phụ thân, không thể để mất cả mẫu thân được.
...........................
...........................
Năm ngày sau, Minh Hạo cùng mọi người thu dọn hành lí để chở về Thừa tướng phủ. Hơn một tháng nữa là đại hôn, cậu về đó cho đúng thủ tục. Cậu đang chơi cùng tiểu Văn thì có a hoàn vào bẩm báo, Lưu Vân muốn gặp cậu. Cậu khẽ ừ, đưa tiểu Văn cho Kim ma ma, còn mình thì dẫn Tiểu Lê đến Vân Uyển viện.
Minh Hạo đặt chân vào Vân Uyển môn, chỉ thấy một mảnh tiêu điều, thê lương. A hoàn dẫn cậu vào trong phòng. Lưu Vân yếu ớt hành lễ, mời cậu ngồi rồi phân phó người đi pha trà.
Minh Hạo nhớ lần đầu tiên mình đặt chân vào Vân Uyển viện. Nơi này từng lộng lẫy như thế, xa hoa như thế, cuối cùng cũng hiu quạnh như vậy. Lại nhìn sang Lưu Vân, nàng ta từng rất được sủng ái, kiêu ngạo, nắm quyền cai quản Vương phủ, giờ lại tiều tụy như vậy.
Vật còn người mất, tiệc tàn người tan.
Lưu Vân nhìn Minh Hạo, mỉm cười cảm kích:
- Thân phận của ta giờ không tiện đi lại. Đa tạ Vương phi đã hạ mình đến đây. Ta cho người mời Vương phi đến, thứ nhất là để cảm tạ người đã tha mạng, còn mời đại phu đến cho ta. Thứ hai là ta có việc muốn thỉnh cầu người.
Minh Hạo uống một ngụm trà:
- Đương nhiên ta biết điều đó. Chứ chẳng lẽ Lưu muội muội lại mời ta đến đây thưởng trà.
Lưu Vân kinh ngạc trước cách xưng hô của Minh Hạo. Cậu đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười tự nhiên:
- Lưu muội muội có gì thỉnh cầu cứ nói. Nếu đáp ứng được ta sẽ giúp.
Lưu Vân thụ sủng nhược kinh. Nàng ta cắn môi, đứng dậy bước đến trước mặt cậu , quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net