Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người chỉ có chút ít thường thức đều biết, thứ như cà phê không thể uống lúc bụng đói.

Nghiêm Hạo Tường không chỉ uống lúc đói, còn uống liền ba cốc, chỉ vì muốn cùng Hạ Tuấn Lâm nói đôi câu.

Đáng tiếc trừ lúc cậu mở miệng muốn uống cà phê, gạch một đường trên tấm thẻ, sau đó giúp cậu rót đầy cốc, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Hạ Tuấn Lâm cũng không đáp lời.

"Ăn sáng chưa?"

"Em mua xoài, có muốn ăn không?"

"Chân anh khỏi chưa?"

"Hôm qua mạo phạm rồi, bà còn giận không?"

"Anh... anh vẫn giận em à?"

Nghiêm Hạo Tường lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên cậu mặt dạn mày dày xin một người nói chuyện, đối phương không thèm để ý như thể coi cậu là không khí không màu không mùi.

Khi cậu tưởng rằng Hạ Tuấn Lâm sẽ như vậy với mọi khách hàng thì có một đứa bé đến mua que kem, mua một cái ăn một cái, đứng ngay ở cửa ăn, ăn xong lại muốn tiếp. Lúc cậu bé muốn que thứ ba, hai tay Hạ Tuấn Lâm giữ tủ kem, khuyên: "Bạn nhỏ, một lần không thể ăn nhiều kem như vậy, sẽ đau bụng đó."

Nghiêm – người uống liền ba cốc cà phê lúc đói và bị đau bụng – Hạo Tường đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chuyển đổi thân phận với đứa bé.

Hạ Tuấn Lâm quay người vào phòng, chỉ để lại cho cậu bóng lưng lạnh nhạt. Cuối cùng cậu cũng không kiềm chế được nữa, thốt ra câu "xin lỗi" đã ấp ủ bấy lâu nay.

Thấy thân thể Hạ Tuấn Lâm cứng đờ, có vẻ động lòng, Nghiêm Hạo Tường lập tức cảm thấy mình quá lỗ mãng, sợ Hạ Tuấn Lâm thấy mình không thành tâm.

Trong mắt người khác, Nghiêm Hạo Tường là một người không dễ bộc lộ cảm xúc của mình. Thầy giáo nói từ nhỏ cậu đã mặt lạnh, nói chuyện tròn vành rõ chữ như một phát thanh viên đang đọc kịch bản, độ cong nụ cười dường như được luyện tập bằng cách cầm thước đo trước gương, chỉ khi kéo đàn mới có thể thấy được cảm xúc thăng trầm.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Hạo Tường vội nói: "Em kéo đàn cho anh nghe." Nói xong mới ý thức được câu này không đầu không đuôi, cao cao tại thượng, sửa lại thành: "Anh muốn... anh muốn nghe em kéo đàn không?"

Đáp lời cậu vẫn là cái gáy trầm mặc của Hạ Tuấn Lâm. Anh nhấc chân, vén rèm bước vào phòng trong.

Sự lễ phép và lý trí dặn dò Nghiêm Hạo Tường không được vào nhà người khác khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà, cậu do dự một lúc rồi đứng trước quầy đợi.

Lúc Nghiêm Hạo Tường muốn cốc cà phê cuối cùng, máy pha cà phê có chút vấn đề, rót được một nửa thì không ra nước nữa. Hạ Tuấn Lâm tháo nắp đậy nghiên cứu, đậy lại giơ tay dùng lực đập một cái, vòi nước cà phê đột nhiên phụt ra, làm ướt sũng người Nghiêm Hạo Tường đang đứng bên cạnh giúp đỡ.

Hôm nay Nghiêm Hạo Tường mặc chiếc áo phông sáng màu, cà phê sẫm loang lổ trên ngực. Hạ Tuấn Lâm vội lấy giấy lau cho cậu, vải thấm nước rất nhanh, sao có thể lau sạch bằng giấy.

Nghiêm Hạo Tường thấy anh vội vàng, vừa định nói "Không sao, em về thay áo là được" thì thấy Hạ Tuấn Lâm vứt giấy, chạy vào trong phòng, rất nhanh lấy ra một chiếc áo phông trắng đưa cho Nghiêm Hạo Tường: "Mặc cái này đi, áo mới chưa mặc, thay áo đưa tôi giặt cho."

Nghiêm Hạo Tường không ngờ đánh bừa lại bắt được cơ hội, trong lòng vui mừng khôn xiết, trước khi cởi áo bỗng nhớ ra đây là tiệm tạp hoá, quay đầu thấy mặt trời trên cao, người đến người đi nên hơi lưỡng lự.

Hạ Tuấn Lâm thấy sự đắn đo của cậu, do dự chốc lát, nói: "Đi theo tôi."

Nghiêm Hạo Tường đi theo Hạ Tuấn Lâm, băng qua sân và phòng bếp, phòng đầu tiên bên trái là của Hạ Tuấn Lâm.

Căn phòng mười mấy mét vuông chứa một cái giường và một tủ quần áo, không có gì khác. Tủ đồ rộng mở, quần áo vứt loạn trên giường, hiển nhiên vừa nãy vội lục nhưng chưa có thời gian thu dọn.

Hạ Tuấn Lâm đưa áo cho Nghiêm Hạo Tường, đứng bên giường quay lưng với cậu gấp quần áo.

Từ góc độ của Nghiêm Hạo Tường, vừa hay có thể nhìn thấy vòng eo thon nhỏ dưới lớp áo sơ mi mỏng manh của Hạ Tuấn Lâm, cái gáy trắng nõn, dái tai đầy đặn ẩn hiện theo động tác của anh.


Trước nay Nghiêm Hạo Tường thích hôn vành tai và cổ nhất, hai nơi này là chỗ nhạy cảm của anh, chạm vào sẽ ửng hồng, rõ ràng là thẹn nhưng Hạ Tuấn Lâm cứ nói thành ngứa, nằm trong lòng cậu vừa cười vừa nghịch không cho chạm vào, sự khôn ngoan và dịu dàng kết hợp không có kẽ hở, từ đầu đến cuối là dáng vẻ cậu yêu thích nhất.

Hạ Tuấn Lâm gấp xong quần áo, vừa đứng dậy đã bị người phía sau ôm vào lòng.

Cảm nhận được nhịp tim xuyên qua lồng ngực truyền đến, hơi thở nóng như thiêu như đốt gần kề, lưng Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cứng đờ, môi giật vài cái nhưng không lên tiếng.

"Xin lỗi." Nghiêm Hạo Tường nói bên tai anh: "Em biết rồi, em biết hết rồi... Xin lỗi."

Đầu Hạ Tuấn Lâm trống rỗng vài giây.

Vì sao lại biết?

Biết những gì?

... Cho nên mới đến tìm tôi sao?

Hạ Tuấn Lâm không nói gì, cũng không đẩy cậu ra. Nghiêm Hạo Tường siết chặt vòng tay, lại ôm chặt người trong lòng, gối đầu lên vai anh, đôi môi chạm nhẹ vào vành tai mát lạnh, sợ giọng mình không đủ dịu dàng, cố ý hạ giọng nói: "Trở về với em, có được không?"

Trở về đâu?

Hạ Tuấn Lâm co rúm người lại, vô thức lắc đầu.

Không, không quay về.

Không muốn thấy bọn họ, không muốn bị bỏ rơi lần nữa.

Nghiêm Hạo Tường thấy tính khí bướng bỉnh của anh lại trỗi dậy, nhẫn nại nói: "Fans rất nhớ anh, còn nhớ "Phúc giang sơn" không? Bây giờ tivi vẫn đang phát lại, bọn họ đều khen anh diễn tốt. Nếu anh muốn diễn thì tiếp tục diễn, muốn hát cũng được, em giúp anh ra album. Nếu thấy mệt, chúng mình có thể ra nước ngoài du lịch? Không phải anh muốn trượt tuyết sao? Chúng mình đi nước R, em dạy anh trượt tuyết."

Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn không nghe vào đoạn sau. Anh nhớ đến trận tuyết đó, nhớ đến biển đen vạn người, còn nhớ đến sự chửi mắng vô cùng vô tận trên mạng.

Trốn ở đây lâu như vậy, cuối cùng lại bị phát hiện.

Vậy tiếp theo thì sao? Có phải sẽ lôi anh ra trị tội trước mặt thiên hạ?

Khiến anh đầy dối trá, lừa người dối mình, khiến anh tham lam ấm áp, ngu si vọng tưởng...

Đột nhiên Hạ Tuấn Lâm bắt đầu giãy dụa, Nghiêm Hạo Tường khó khăn lắm mới ôm được người vào lòng, sống chết không buông. Sức Hạ Tuấn Lâm không bằng cậu, trong lúc gấp gáp bất chấp giơ chân đạp cậu. Nghiêm Hạo Tường bị đau, phút chốc mất trọng tâm, ôm người trong lòng cùng ngã xuống giường.

Cậu phản ứng rất nhanh, lật người đè Hạ Tuấn Lâm dưới thân, giống sự đùa giỡn lúc trước, một tay nắm hai cổ tay anh đè trên đỉnh đầu.

Làm xong việc này, vừa định cúi người hôn Hạ Tuấn Lâm thì thấy sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi run rẩy kịch liệt, cổ họng phát ra âm thanh vỡ vụn, không phải đang cười, sáp đến mới nghe rõ ba chữ – Buông tôi ra.

Nghiêm Hạo Tường không ngờ anh lại phản ứng như vậy, nhìn đôi mắt đen kịt không có tiêu điểm của anh, nhất thời quên hành động.

Tiếp đó, bà lão Trương nghe thấy tiếng động cầm chổi đuổi ra cửa.

Giữa trưa mặt trời trên đỉnh, lúc nhận điện thoại, Nghiêm Hạo Tường đang đứng ngơ ngác mất hồn trước cửa tiệm tạp hoá nhỏ.

"Có phải cậu lại chạy đến cái khu Tuyền Tây ở ngoại ô không?" Người quản lý Vương Húc hỏi thẳng.

"Ừm."

"Có người qua đường chụp cậu đăng lên weibo. May là tôi kịp phát hiện, xử lý rồi, nếu không đợi mà bị chỉ trỏ đi."

Nghiêm Hạo Tường nghe xong, ánh mắt không chút thay đổi, quay lưng về phía đường, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Bình thường cậu nói không nhiều nhưng cũng không đến nỗi không ừ hử gì thế. Ngay lập tức Vương Húc cảm thấy kỳ lạ: "Cậu đến đấy làm gì?"

"Tìm người."

"Vẫn là người đó à?"

"Vâng."

"Tìm thấy chưa?"

"Tìm thấy rồi."

"Thật sao? Cảm ơn trời đất." Vương Húc vỗ cái đét vào đùi: "Vậy có thể chăm chỉ làm việc chưa?"

Nghiêm Hạo Tường liếm đôi môi khô khốc, nói: "Anh ấy không dám trở về với em."

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc mấy giây, đáp: "Tìm thấy là được rồi, dù gì sớm muộn..."

Nói được một nửa thì bị Nghiêm Hạo Tường hời hợt cắt ngang: "Anh Vương, em muốn xin nghỉ hai tháng."

Vương Húc bên kia bị nghệ sĩ mình quản lý làm cho sứt đầu mẻ trán thì bên Giải trí Tinh Quang, Tống Á Hiên vừa mới ra khỏi phòng thu biết tin Nghiêm Hạo Tường đang ở đường Tuyền Tây, lái xe thẳng về tây, hai tiếng sau phanh cái kít trên đường Tuyền Tây, suýt nữa đâm phải chiếc Maybach đang đỗ phía trước.

Xuống xe vội vàng tiến đến tiệm tạp hoá, thấy Nghiêm Hạo Tường đang đứng ngốc trước cửa, chào cũng không chào lướt qua gõ cửa.

Lúc đầu không có ai ra mở cửa, Tống Á Hiên gọi với vào khe cửa: "Lâm Lâm, là mình, mình là Tống Á Hiên, đến mình cậu cũng không muốn gặp à?"

Giây lát sau, cửa mở, Nghiêm Hạo Tường trơ mắt nhìn Tống Á Hiên bước vào.

Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc với tiếng động cơ gầm rú từ phía xa chạy đến, đến trước mặt còn làm cú drift* mới đỗ lại sau xe Tống Á Hiên.

*drift 漂移: Drift là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn. Có thể hiểu đơn giản là trước khi vào cua, người lái sẽ khiến góc trượt ở sau lớn hơn ở phía trước và điều khiển bánh trước xoay ngược hướng với góc cua. Ví dụ, khi xe rẽ phải thì vị trí bánh trước sẽ hướng về phía bên trái. (theo Google)

Lưu Diệu Văn bước xuống từ ghế lái, bối rối nhìn xung quanh một lúc, thấy Nghiêm Hạo Tường lập tức tháo kính râm, vẫy tay chạy tới như thấy người thân: "Đội trưởng, cậu thấy Tống Á Hiên không?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn cánh cửa đang đóng chặt của tiệm tạp hoá: "Ở bên trong."

Lưu Diệu Văn dựa vào chiều cao của mình nhảy lên nhìn vào trong nhưng không thấy gì, trước khi gõ cửa mới ý thức được có chỗ nào đó không đúng, khó hiểu hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Đội trưởng, sao cậu không vào?"

Đôi môi mỏng của Nghiêm Hạo Tường mím chặt, không đáp lời.

Cuối cùng Lưu Diệu Văn cũng ngờ ngợ ra được điều gì đó, tạm thời gạt bỏ ý định đi vào, đến bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, dựa vào tường cùng cậu, suy tư hồi lâu mới mở miệng: "Tiểu Hiên mới biết chuyện cách đây không lâu. Cậu ấy không nói cho tôi biết. Nay nghe người trong công ty nói, mới gọi điện cho cậu ấy thì thấy bảo đang trên đường rồi."

Nghiêm Hạo Tường "ừm" một tiếng.

Suy đoán dựa vào thời gian Tống Á Hiên bắt đầu ấn thích clip, cũng phải là chuyện của hai, ba tháng. Cậu ta không nói cho người khác, nghe bảo Nghiêm Hạo Tường đến mới xuất hiện, có lẽ không muốn quấy rầy cuộc sống của Hạ Tuấn Lâm.

Với trạng thái hiện giờ của Hạ Tuấn Lâm, thực sự không thích hợp trở về, nói không chừng ở lại đây mới là sự lựa chọn tốt nhất.

"Cậu ấy... Tôi nói là Hạ Tuấn Lâm, vẫn đang giận à?" Lưu Diệu Văn hỏi một cách dè dặt.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu.

"Vậy sao cậu không vào?"

Nghiêm Hạo Tường lại liếc nhìn cánh cửa lớn khép chặt: "Tôi sợ anh ấy tức giận."

Lưu Diệu Văn gãi đầu, không biết hai bọn họ đang giở trò gì, trông dáng vẻ hồn bay phách lạc của Nghiêm Hạo Tường, khó tránh nảy sinh sự đồng cảm, vỗ vào vai cậu đưa lời khuyên: "Cậu ấy có thể chơi cùng Tiểu Hiên thì tính cách có lẽ không khác nhau mấy đâu. Đội trưởng cậu nên bất chấp đúng sai, liều mạng bám lấy cậu ấy. Cậu ấy muốn thứ gì thì đưa thứ đó, muốn đánh thì cậu đưa mặt ra cho cậu ấy tát."

Thấy Nghiêm Hạo Tường không lên tiếng, Lưu Diệu Văn còn tưởng cậu quen chính trực, không mặt dày được, tiếp tục xúi giục: "Lúc này thì da mặt này, tự trọng này, so với vợ chả là cái thá gì. Tin tôi đi, chỉ cần cậu ấy còn thích cậu một chút, chiêu này đảm bảo hữu hiệu."

Nghe được câu cuối, Nghiêm Hạo Tường ngây người một lúc, sau đó nhẹ giọng đáp: "Ừm, cảm ơn."

Tống Á Hiên ở bên trong đến tận chiều muộn mới ra, lúc ra ngoài vành mắt đỏ ửng như vừa mới khóc khiến Lưu Diệu Văn đau lòng chết đi được, dỗ "bảo bối ngoan", "cục vàng", mức độ khoa trương cố ý làm mẫu cho Nghiêm Hạo Tường xem.

Nhưng sự chú ý của Nghiêm Hạo Tường lại đặt ở nơi khác. Tống Á Hiên lau nước mắt định rời đi, Nghiêm Hạo Tường tiến đến hỏi cậu ta: "Hạ Tuấn Lâm sao rồi?"

Tống Á Hiên trừng đôi mắt đẹp, hung dữ đáp: "Cậu là ai? Dựa vào đâu phải nói cho cậu biết?"

Nghiêm Hạo Tường mím môi, lách người đi qua định gõ cửa. Tống Á Hiên đuổi đến chặn cửa: "Cậu ấy không muốn gặp cậu, cậu đừng làm phiền nữa."

"Anh ấy nói vậy à?" Nghiêm Hạo Tường hơi nghi ngờ hỏi: "Anh ấy nói không muốn gặp tôi?"

Tống Á Hiên hừ lạnh một tiếng: "Chứ sao nữa?"

Bàn tay giơ được một nửa trong không trung của Nghiêm Hạo Tường cứng ngắc, rất lâu sau mới chầm chậm buông xuống.

Cậu không lên tiếng trở về chỗ cũ, tiếp tục chờ đợi.

Chiều tối, khi nhận được tin nhắn của Lưu Diệu Văn hỏi có cần chuẩn bị lều trại hay túi ngủ không thì điện thoại của Nghiêm Hạo Tường hết pin, vừa gõ hai chữ "không cần" định gửi đi thì đột nhiên sập nguồn, tự động tắt.

Cậu nhét điện thoại vào trong túi, khoanh hai tay, ngẩng đầu nhìn những đám mây qua lại không ngớt trên bầu trời xanh thẳm.

Cả một ngày không ăn cơm, chỉ uống vài cốc cà phê, dạ dày đau cuồn cuộn nhưng dường như cậu lại không có cảm giác.

Cậu tìm thấy Hạ Tuấn Lâm trong biển người mênh mông, hiện giờ chỉ cách anh một bức tường, sự nhận biết này khiến cậu cảm thấy chân thật như người đi trong sa mạc thấy nguồn nước, nhen nhóm hi vọng sống thêm một lần nữa.

Không có nước có thể thoi thóp sống thêm vài ngày, tìm thấy nước mới có thể tái sinh.

Hạ Tuấn Lâm chính là nước của cậu.

Cậu nên sớm biết điều đó.

Khu Tuyền Tây không có cuộc sống về đêm, người người nhà nhà tắt điện rất sớm. Nghiêm Hạo Tường thấy tiệm tạp hoá vẫn sáng đèn, luôn chờ ở đó không dám rời đi.

Cửa "kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra. Nghiêm Hạo Tường đứng thẳng người, thấy Hạ Tuấn Lâm bước ra từ bên trong, đi về phía mình.

Anh giơ đồ cầm trên tay: "Đây là đồ cậu làm rơi trong tiệm à? Xin lỗi vừa mới phát hiện ra."

Nghiêm Hạo Tường mượn ánh đèn đường quan sát sắc mặt của Hạ Tuấn Lâm, thấy tốt hơn buổi sáng nhiều, má cũng ửng hồng, cuối cùng cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút. Sau đó ánh mắt nhìn xuống, thấy tay anh đang xách một cái túi, đồng tử đột ngột tối đi.

Hạ Tuấn Lâm thấy cậu không nhận, đặt thẳng đồ xuống đất, bình tĩnh đáp: "Vết cà phê trên áo không giặt sạch được, bao nhiêu tiền, tôi đền cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC