chương 13 trả cậu gấp 10 lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Black tới nhà Vegas lúc đó đã là giữa trưa, nhìn thấy hắn đang đút Pete ăn cơm.

Pete có vẻ như đã ăn no, một bộ dáng không quá nguyện ý há mồm. Vegas bưng bát canh, dùng thìa khẽ chạm vào miệng cậu, không phiền không chán mà khuyên cậu há mồm, trong thanh âm không có nửa điểm mất kiên nhẫn.

Cuối cùng Pete rốt cuộc cũng khẽ nhếch miệng đem canh uống xuống, dì giúp việc bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm cậu cũng cười thở phào.

"Hôm nay uống nhiều hơn một bát canh so với hôm qua."

Vegas gật gật đầu, mặt mày căng thẳng khi nãy cũng trầm tĩnh lại, khóe miệng thậm chí còn mang lên ý cười nhàn nhạt. Hắn lau miệng cho Pete, lại nghiêng người qua hôn lên môi cậu.

Dì giúp việc giống như đã quen thuộc, cười vui vẻ thu thập bát đĩa, bưng lên chút hoa quả.

Black vẫn đứng ở phòng khách chờ, ngoài mặt gã không có phản ứng gì nhưng trong lòng đã sợ chết khiếp. Tuy trước đây đã có dự cảm nhưng gã thực không nghĩ tới thái độ của Vegas với Pete lại chuyển biến nhanh như vậy.

"Lại đây ngồi."

Vegas nói với gã. Black thu hồi kinh ngạc trong lòng, đi qua cúi người chào hỏi.

"Ngài Vegas."

Vegas gật đầu, vừa uy Pete ăn trái cây, vừa nói.

"Khoảng thời gian này các cậu đã phải vất vả nhiều."

Black cười cười.

"Ngài Vegas khách khí." - Dừng một chút lại nói.

"Bọn Gram White nhờ tôi cảm ơn phần tiền thưởng của Ngài Vegas"

Vì chuyện của tập đoàn M&W thời gian gần đây bọn họ cũng đã tập hợp lại, có trong tay không ít thông tin quan trọng. Đương nhiên Vegas chưa bao giờ keo kiệt, tự mình thưởng cho bọn họ một khoản tiền kếch xù.

Nói là thưởng thêm nhưng tất cả đều trực tiếp gửi vào tài khoản, Gram khi kiểm tra thấy số tiền mình có trong ngân hàng nhiều ra tới vài cái số 0 thiếu chút nữa mừng đến phát điên.

Vegas nhìn Pete vô luận khuyên nhủ thế nào cũng không há mồm mới buông dĩa xuống.

"Các cậu không chê ít là được."

Black hiểu rõ Vegas đặc biệt gọi gã tới đây không phải chỉ vì chuyện này, mở miệng hỏi.

"Ngài Vegas gọi tôi tới đây là...?"

Vegas lúc này mới ngẩng đầu nhìn gã.

"Tôi chốc nữa phải về nhà bên kia, buổi tối cơm nước xong mới có thể về, cậu giúp tôi nhìn cậu ấy."

Mẹ Vegas hôm qua đã gọi đến đây, hỏi hắn ngày nghỉ mà không thể về nhà một lần, Vegas trấn an bà nửa ngày, cuối cùng đành phải đáp ứng hôm nay về tiếp bà và bà nội.

Pete uống thuốc đều đặn vài ngày lại được người chiếu cố tốt, bệnh đã có chút tiến triển, cho dù không phải Vegas, những người khác nói vài câu lệnh đơn giản cậu cũng sẽ có phản ứng. Cho nên Vegas mới an tâm giao cậu cho Black.

Black yên lặng nghe, cuối cùng chỉ nói một câu.

"Ngài Vegas yên tâm, tôi sẽ chú ý tới cậu ấy."

"Buổi tối tôi sẽ về sớm, có việc gì thì gọi cho tôi."

Nói xong liền đứng dậy muốn đem Pete lên lầu.

"Tôi đưa cậu ấy đi ngủ trưa. Ba giờ cậu gọi dậy, dẫn cậu ấy ra hoa viên ngồi một chút."

Black đứng tại chỗ đáp ứng, nhìn Vegas cùng Pete lên lầu xong mới xoay người ngồi xuống sopha, dì giúp việc rót cho gã một chén trà, gã cười nói cảm ơn bà.

Không qua bao lâu Vegas đã đi xuống, thay bộ quần áo thoải mái ở nhà bằng chính trang, khí thế nhất thời trở nên sắc bén.

Black đứng lên, Vegas đi đến bên cạnh gã, nhẹ giọng phân phó.

"Đang ngủ. Cậu đi lên nhìn cậu ấy."

Black gật đầu, đang muốn đi lên trên Vegas lại giữ gã lại, ánh mắt lạnh lùng.

"Không được để xảy ra chuyện gì."

Hắn vẫn luôn ít lời như thế, người dưới tay hắn đều là những người thông minh, không cần hắn phải dong dài. Black gật đầu, ánh mắt trầm ổn nhìn hắn.

"Ngài Vegas yên tâm."

Lúc này Vegas mới thả lỏng đi ra ngoài. Black lên lầu, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, tận lực không phát ra âm thanh. Gã ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn người đang nằm ngủ trên giường, trong lòng không khỏi cảm thán, người này, e rằng về sau bọn họ nửa điểm cũng không được lơ là.

Ba giờ chiều, Black đúng giờ đi qua gọi người. Pete ngủ cũng không trầm, mới kêu hai tiếng cậu đã mở mắt ngơ ngác nhìn về phía Black, không có phản ứng gì.

Black nâng cậu dậy, mang cậu xuống giường, lau mặt cùng tay xong mới dẫn Pete ra hoa viên ngồi.

Hoa viên chỉ có một chiếc bàn thủy tinh tròn nhỏ, bên cạnh là ghế dài dùng để nằm nghỉ ngơi. Black để người ngồi xuống ghế, xác định cậu không có bất luận khó chịu gì mới ngồi xuống bên cạnh cậu.

Xế chiều ánh mặt trời không quá gay gắt, còn có chút gió nhẹ thoảng qua khiến con người ta không kìm được lười biếng. Black khó có cơ hội được hưởng thụ ánh nắng nhàn nhã như vậy, đơn giản thả trôi đầu óc, cái gì cũng không nghĩ nữa.

Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi cả một buổi chiều. Đến khi mặt trời sắp xuống núi, Black tính toán thời gian dì giúp việc đã nấu cơm xong mới đứng dậy chuẩn bị mang Pete về phòng.

Black vừa mới đi đến bên cạnh Pete, đang muốn giúp người đứng dậy chợt nghe trước cửa một tiếng phanh thắng gấp, lốp xe ma sát xuống mặt đường rít lên thanh âm chói tai. Black cảnh giác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tayus dùng sức đóng sầm cửa xe, đẩy bảo vệ canh gác trước hoa viên ra lập tức đi tới phía bọn họ. Gã đứng lên chắn trước mặt Pete, hướng Tayus gật đầu chào hỏi.

"Cậu Tayus."

Tayus cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời gã mà nhìn chằm chằm Pete.

"Anh tránh ra."

Black nhận thấy được Tayus bất thường, căng thẳng dùng thân thể bảo hộ Pete ra sau lưng, thanh âm cũng trầm xuống.

"Cậu Tayus xin đừng làm tôi khó xử."

Tayus hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn Black, cười khẽ, ngữ khí ôn hòa nói.

"Tôi lặp lại một lần nữa, tránh ra."

Black trầm mặc nhìn y, nửa bước cũng chưa động. Tayus cúi đầu day day huyệt thái dương, thoạt nhìn như không còn cách nào khác. Black không dám thả lỏng, cảnh giác nhìn.

Chưa đến một cái chớp mắt, Tayus đột nhiên rút súng từ trong ngực chĩa vào người Black, thanh âm lạnh lẽo ra lệnh.

"TRÁNH RA!!"

Đồng tử Black co rút, gã lập tức khôi phục lãnh tĩnh, nhìn Tayus bình tĩnh nói.

"Cậu Tayus, vô luận làm chuyện gì đều phải suy nghĩ rõ ràng, xem mình có thể gánh được hậu quả hay không."

Tayus so với gã còn bình tĩnh hơn, thản nhiên nói.

"Hậu quả? Hậu quả thế nào? Tôi giết chết nó, Vegas sẽ làm gì tôi? Chẳng lẽ có thể một phát bắn chết tôi sao?"

Thời gian này y không tìm được Vegas, hỏi Earth người nọ cũng lấp lửng không trả lời. Y cho người đi thăm dò mới tra ra được Vegas đem Pete về nơi này. Tayus cũng không biết nên hình dung tâm tình của y như thế nào khi nghe được tin này.

Đau lòng?

Bất an?

Kì thật đều có một chút, nhưng tối trọng yếu là hận. Y hận Pete, hận đến mức muốn đem nó ngũ mã phanh thây, nghiền xương thành tro. Nếu không phải người này lại giả bộ đáng thương, Vegas làm sao có thể đem nó về nhà?

Nếu Vegas dễ mềm lòng mắc mưu như vậy, tốt lắm, cứ để y giúp hắn giải quyết.

"Ngài Vegas đã phân phó tôi ở đây. Nếu người này xảy ra chuyện gì, Cậu Tayus thử nói xem, liệu có khả năng đấy xảy ra hay không?"

Black hiện tại chỉ có thể đem Vegas ra làm bia chống đạn, hi vọng có thể khiến Tayus đang mất lí trí tỉnh táo lại, rõ như ban ngày mà cầm súng không kiêng nể gì chĩa vào người khác, thật sự là điên rồi.

Tayus không để lời của gã vào trong lòng, ngón tay đặt lên cò súng hơi co lại.

"Chúng ta có thể thử xem."

Không khí chẳng mấy chốc căng như dây đàn.

Black thậm chí đã chuẩn bị tốt trường hợp phải để lại mạng mình ở nơi này, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, Tayus phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn, gã bắt lấy cơ hội xông đến đá một cước muốn đoạt lấy tay súng của y. Tayus phản ứng lại tức thời, ngay lúc mũi chân Black sắp động đến ngón tay y liền cong khuỷu tay lên, trong gang tấc né tránh một cước.

Thừa dịp Black chưa kịp hạ chân ổn định thân hình, Tayus di chuyển tầm ngắm dời về phía Pete, không chút do dự cướp cò.

Cơ hồ chỉ trong một tích tắc, Black bay người đẩy Tayus ngã xuống đất, quỹ đạo của viên đạn trệch mất vài phân, sượt qua cánh tay Pete, găm lên bức tường phía sau.

Black cố không quay đầu lại, lãnh liệt bổ xuống cổ tay Tayus, đoạt lấy súng trong tay y, vặn khớp bẻ tay y ra sau đầu, dùng đầu gối ép người xuống đất, lúc này mới vội vã quay đầu nhìn thoáng qua.

Pete không có vấn đề nghiêm trọng, chỉ là cánh tay không ngừng chảy máu. Black không kịp nhìn rõ tình hình, hướng dì giúp việc bị dọa đứng trân trân ở cửa ra vào rống to.

"Mau tới đây mang cậu Peye vào trong"

Dì giúp việc ngơ ngác gật đầu, đồ vật vương vãi trên mặt đất cũng không kiêng kị, chạy tới nâng Pete dậy vội vã đưa cậu về phòng.

Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Black một tay chế trụ Tayus, tay kia nhặt súng cất vào ngực áo, lúc này mới đứng dậy buông y ra.

Tayus không bắn trúng Pete, lại bị Black áp chế nan kham như vậy trên mặt đất, tức giận đến mức mặt đỏ rần, ánh mắt nhìn gã cũng âm ngoan lạnh lẽo.

Black không tái khách khí với y, lãnh mắt nhìn lại, thanh âm bình tĩnh nói.

"Cậu Tayus tự giải quyết cho tốt."

Tayus cười nhạo một tiếng, cũng không để lời nói của gã ở trong lòng, sắc mặt không tốt nhìn thoáng qua phòng ở, đáp lại cũng không muốn, trực tiếp xoay người rời đi.

Black vừa vào nhà, dì giúp việc đang luống cuống đứng bên cạnh Pete thấy gã liền vội vội vàng vàng hỏi.

"Phải làm sao bây giờ? Có nên gọi bác sĩ đến trước hay không?"

Black đi qua nhìn kĩ tay Pete, vết thương không quá lớn nhưng nơi đầu đạn sượt qua máu đỏ tươi phần lớn đã biến thành màu đen, huyết chảy dọc theo cánh tay cậu rơi thành từng giọt xuống nền nhà. Black nhăn chặt mi phân phó.

"Dì đi lấy nước ấm và khăn sạch đến đây."

Bà ấy vội vã đồng ý chạy đi, Black cũng lao ra phòng khách tìm hộp thuốc. Trong hộp đủ loại thuốc gì cũng có, là Vegas lo lắng vết thương trước đây của Pete đột phát nên sai người chuẩn bị kĩ càng.

Black ngồi xổm trước mặt Pete, dùng kéo từ cổ tay cắt dọc lên tay áo cậu, lấy khăn ấm lau sạch máu sau đó mới bắt đầu xử lí miệng vết thương.

Kì thật mỗi khi làm nhiệm vụ mấy người bọn gã cũng không thể tránh được thương tích, khác với Gram luôn tùy tiện qua loa lười xử lí, Black lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Pete thủy chung ngơ ngác ngồi, trên mặt vẫn là biểu tình trống rỗng vô cảm, bị động vào vết thương mày cũng không nhăn lại, chỉ là cánh tay theo phản xạ tự nhiên khẽ run rẩy.

Xử lí tốt miệng vết thương xong, Black căn dặn dì giúp việc vài câu để bà ấy ở lại nhìn cậu, sau đó mới đi ra ban công lấy điện thoại di động.

Vegas đang cùng cha và các chú các bác nói chuyện trong thư phòng, di động đột ngột vang lên, hắn cúi đầu nhìn qua dãy số, mặt thoáng đổi sắc. Vegas liếc cha hắn một cái, nâng chung trà lên, nhấc nắp trung trắng sứ gạn phiến vụn trà, uống một ngụm nhỏ, đợi tới khi cha phất tay ý bảo hắn ra ngoài nghe điện thoại đi.

Vegas đứng dậy cúi người chào, cầm di động nhanh chóng ra khỏi phòng. Vừa nhấc điện thoại, không đợi hắn hỏi Black liền mở miệng trước.

"Ngài Vegas , bên này xảy ra chuyện rồi."

Vegas giận tái mặt cũng không hé răng, Black qua điện thoại đem chuyện vừa mới phát sinh kể lại cho hắn.

Vegas càng nghe sắc mặt càng khó coi, mu bàn tay nổi đầy gần xanh, thanh âm giải thích bình tĩnh của Black vẫn đều đều vang lên, Vegas cũng vô tâm cùng gã so đo loại chuyện này, lạnh nhạt phân phó.

"Cậu để ý người, tôi sẽ nhanh chóng trở về."

Trực tiếp cúp điện thoại, Vegas phiền toái xoa bóp trán. Hắn hiện tại không thể đi được, các trưởng bối trong nhà đều đang ở đây, hắn không thể tùy tiện tắc trách bày ra một cái lí do có lệ là có thể được.

Trùng hợp lúc này mẹ Vegas mang đến ít hoa quả, thấy sắc mặt hắn âm trầm đứng trước cửa, có chút lo lắng hỏi.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Vegas thu liễm cảm xúc trong lòng, đi qua đỡ lấy mâm trái cây trong tay mẹ hắn, thả lỏng biểu tình trên mặt.

"Không có việc gì."

Bà vẫn không yên lòng nhìn hắn, Vegas cũng không giải thích, cùng bà đi vào thư phòng.

Bên này Black cúp điện thoại chuẩn bị trở lại phòng khách, di động đột nhiên lại vang lên, gã cầm lên vừa kịp thấy người gọi là Gram.

Điện thoại kết nói, bên kia liền truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, Black đưa di động ra xa, chờ người nọ kêu xong mới mặt không đổi sắc hỏi.

"Con mẹ nó cậu lại phát điên cái gì?"

Gram giống như đang uống miếng nước, mãnh liệt ho khù khụ, khàn giọng nói.

"Fuck, lão tử hôm qua vừa nghe được một tin mẹ nó kinh thiên động địa! Tỉnh rượu liền nhớ gọi ngay cho anh."

Gram luôn thích nói chuyện lấp lửng, Black cũng không để ý, một bên trở vào phòng khách một bên thuận miệng hỏi.

"Cậu nghe được cái gì?" - Gram lại bùm bùm nói tiếp.

Ban đầu Black còn lơ đãng đáp vài tiếng, sau đó gã đột nhiên dừng bước, cứng người tại chỗ, sắc mặt cũng thay đổi.

"Cậu nói thật không, liệu có phải nhớ nhầm hay không? Gram con mẹ nó tôi nói cho cậu biết, chuyện này hiện tại không thể đùa được đâu."

Cho tới bây giờ Black cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.

"Fuck, ai thèm nói giỡn với anh. Lúc ấy tôi còn chưa say đâu, tôi còn nhớ rất rõ!" - Gram kéo cổ họng rống lên.

"Được rồi tôi đã biết, việc này tôi sẽ xử lí. Cậu tốt nhất thành thật ngậm chặt mồm lại cho tôi."

Black bình tĩnh trả lời, Gram ở bên kia có chút thấp thỏm dạ dạ vâng vâng mới cúp điện thoại.

Black nắm chặt di động đứng tại chỗ, mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sopha nghe dì giúp việc khuyên bảo chậm rãi há mồm uống nước, ngẫm lại việc Gram vừa nói qua điện thoại, trong lòng cười khổ, sự tình cuối cùng tại sao lại thành thế này.

Buổi tối cơm nước xong, Vegas đứng dậy cáo biệt mọi người, mẹ hắn gọi hắn lại.

"Đi về làm gì, phòng con đã sai người chuẩn bị xong rồi, hôm nay ngủ lại đây đi."

Vegas còn chưa trả lời, bác lớn Của hắn là ngài Korn liền trầm giọng cười cười.

"Được rồi được rồi, thanh niên nên đi ra ngoài sinh hoạt về đêm một chút."

Người bác này của hắn tính tình ôn hòa tùy tiện, cũng bởi tính cách này trên thương trường thiếu chút sát phạt quyết đoán, cho nên mọi sự việc trong nhà mới được giao cho cha hắn, một con người lạnh lùng cứng rắn, Ông Gun.

Vegas liếc nhìn cha hắn một cái, ông cũng không cường ép, tùy ý phất tay.

"Vội thì đi đi."

Ông Gun đối với đứa con trai này vẫn tương đối vừa lòng, cuộc sống cá nhân của hắn ông không xen vào, chỉ cần sau khi kết hôn ổn định là được. Ai chẳng từng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng kia chứ. Mẹ Vegas mất hứng nói.

"Con nó vài tuần mới trở về một lần, lần nào cũng chỉ một ngày. Bên ngoài sao lại lắm việc gấp gáp như vậy."

Bà xuất thân là tiểu thư khuê các, tính tình ôn nhuyễn, được giáo dưỡng vô cùng tốt, khi tức giận cũng không thể hiện ra ngoài, lời nói nặng cũng không nhất thiết phải nói. Cũng là do cha bao bọc người quá kĩ, cho nên dù đã hơn năm mươi, mẹ hắn vẫn còn mang theo vài phần tâm tính khờ dại. Vegas không nhiều lời, đi qua cầm lấy tay bà, thản nhiên nói.

"Con nghe Mery nói mẹ muốn đi xem sườn xám? Con đã bảo Off rồi, chiều mai sẽ có xe qua đây đón hai người, mẹ và Mery cùng ra ngoài ngao du?"

Dừng một chút lại nói.

"Mấy ngày nữa con sẽ về ăn cơm cùng mẹ."

Mẹ hắn mặt mày đều giãn ra, hài lòng cười. Bà tuy rằng đã đến tuổi này nhưng người được chăm sóc tốt, khí chất dung mạo đều không giảm nửa phần, mơ hồ vẫn còn có thể nhìn ra năm đó khuynh nước khuynh thành. Bà đẩy đẩy Vegas, ngữ khí ra vẻ tức giận.

"Đừng tưởng dụ được mẹ."

Kì thật một người làm mẹ sao có thể không cao hứng khi con trai luôn ghi tạc những quan tâm nho nhỏ này trong lòng.

Mery cũng đi tới trêu ghẹo vài câu, giúp Vegas nói tốt một chút, rốt cuộc mẹ hắn mới chịu thả người.

Đi ra khỏi cửa Dòng họ Theerapanyakul, nháy mắt gương mặt vừa mới còn mang theo ý cười, biểu tình lập tức âm trầm lạnh lẽo. Vegas gọi điện thoại lại cho Black, xác định bên kia không có chuyện gì mới lên xe rời khỏi.

Chờ xe ra khỏi nhà lớn, Vegas lấy di động gọi cho Tayus, y vừa nhấc máy liền lãnh thanh hỏi.

"Cậu đang ở đâu?"

Đầu dây bên kia ầm ĩ nhốn nháo, có lẽ là trong quán bar linh tinh nào đó, Tayus có vẻ đã say, mồm miệng không rõ lè nhè nói một cái tên. Vegas cúp điện thoại, đánh tay lái sang đường trung tâm. Đến quán bar, Vegas trực tiếp gọi quản lí tới.

"Dẫn tôi tới gặp Tayus."

Người nọ có chút ngẩn người nhìn Vegas, ngây ra một lúc mới kinh sợ gật đầu, một bên dẫn Vegas đến thang máy một bên cúi đầu khom lưng nói.

"Ngài Vegas đến mà không nói trước một tiếng, không thể đón tiếp từ xa..."

Vegas lãnh mặt không nói lời nào, quản lý xấu hổ cười cười, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh.

Tayus ở phòng VIP lầu ba, hai phục vụ sinh đứng bên ngoài vừa nhìn thấy quản lý liền vội vàng cúi đầu mở cửa.

Bên trong căn phòng cực kì lớn, phía trước sopha còn có sân nhảy mini, một vài người cả trai lẫn gái đang nhảy nhót điên cuồng. Tayus ngồi trên ghế sopha uống rượu, dựa bên người là một tiểu nam sinh xinh đẹp, bàn tay suồng sã với vào trong quần áo cậu nhóc.

Vegas bật công tắc đèn, một đám người ngừng động tác nhìn hắn. Hắn không nói đến một lời, thản nhiên đi đến bên Tayus túm lấy kẻ đã say mèm kia kéo vào nhà vệ sinh. Quản lý không dám đắc tội với hai vị đại thiếu gia, nhanh chóng giải tán mọi người trong phòng, chỉ để lại vài người ở ngoài cửa.

Vegas bước chân lớn, Tayus say rượu không theo kịp, thất tha thất thểu bị lôi đi. Vegas cũng không quản, kéo người vào nhà vệ sinh xong, mở vòi nước lớn, trực tiếp đè đầu y vào chậu rửa.

Nước xối xả đổ xuống, càng lâu càng nhiều, cuối cùng chậu rửa đầy ậng nước, chảy lênh láng cả ra ngoài.

Tayus bắt đầu thở không được, giãy giụa muốn thoát ra. Vegas mặt không đổi sắc túm cổ áo y nhấc người lên ném xuống đất.

Tayus cong thắt lưng phì phò thở từng ngụm, một lúc lâu mới chậm rãi bình phục, đưa tay quệt nước ngẩng đầu nhìn Vegas, ánh mắt có phần thanh minh, trên mặt mang theo chút ủy khuất.

Vegas không nói một câu nào, áo khoác đã bị hắn ném ở trên xe, cả người một thân tây trang màu đen vừa vặn, xắn tay áo ướt nhẹp lên. Tayus đứng một bên cũng không hé răng, an tĩnh nhìn động tác của hắn. Một lúc lâu sau Vegas mới ngẩng đầu nhìn y, thản nhiên nói.

"Tỉnh rượu?"

Tayus không trả lời, khóe miệng Vegas nhếch lên lạnh lùng nói.

"Cậu rất có năng lực phải không? Giữa thanh thiên bạch nhật dám cầm súng đến nhà tôi giết người."

Tayus vẫn im lặng, Vegas thu lại tươi cười, lập tức cả người xuất ra chút khí tức nguy hiểm.

"Chuyện hôm nay tôi không so đo với cậu, có điều về sau nghiêm cấm cậu động đến Pete một lần nữa."

Tayus như bị những lời này tác động, y không biết Vegas sẽ có thái độ chuyển biến như vậy mà y cũng không dám nghĩ sâu, trào phúng hỏi.

"Nếu như em nhất định phải động đến nó?"

"Thương thế của cậu ấy như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp mười."

Vegas không còn giữ khách khí, ngoan độc nói. Hắn hôm nay thật sự tức giận, nếu không phải có Black, Pete gặp hậu quả gì có lẽ không cần nói cũng biết. Tayus nhỏ tuổi hơn bọn hắn, bình thường Vegas đều coi y như em trai mà dung túng, kết quả lại là y dám cầm súng chạy đến nhà hắn không kiêng nể gì đả thương người.

Tayus nháy mắt mở to, vươn tay muốn chạm vào Vegas, có chút kích động nói.

"Không phải... Nó đang giả bộ... Nó đang lừa anh, em không... Em chỉ là..."

Càng nói càng hỗn loạn, Vegas không kiên nhẫn đánh gãy lời.

"Tayus, việc của tôi từ khi nào đến phiên cậu quản?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net