4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Amie vẫn không ngẩng đầu, rồi một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, lực mạnh khiến cô tin là đã có người đến cứu mình rồi. Ngẩng đầu nhìn lên người đối diện, tại sao lại là anh ta?

"Sao...lại là anh?" Amie lắp bắp kinh ngạc.

"Sao không thể là tôi?" Min Yoongi nhướng mày nhìn Amie, nước mưa chảy xuống khuôn mặt anh như những giọt mồ hôi.

Ý cô không phải là như thế, chỉ là tại sao không phải người nhà cô mà lại là người đàn ông xa lạ. Và còn kì hơn nữa là tại sao Min Yoongi lại ở đây.

Amie cười tự giễu, hóa ra đến bây giờ cô không có lấy một người thân thiết, đến khi gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể tự cầu Trời khấn Phật, không thể nương tựa vào thứ gọi là tình thân.

"Đi xuống thôi!", Yoongi nhắc lại, một tay kéo tay cô, để cô đi sau lưng mình.

Amie không chống cự vì cô hiểu lúc này cô chỉ có thể dựa vào anh ta.

Cả đường đi xuống chỉ nghe thấy tiếng anh ta nói. Trong đêm tối lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp của anh ta lại như một ngon lửa nóng rực xua tan đi cái lạnh giá.

"Cẩn thận một tí, đoạn này rất trơn, không cần đi nhanh quá từ từ thôi."

Yoongi không nói những câu thừa thãi, chỉ khi nào cần mới lên tiếng.

Đến khi Amie đứng vựng dưới chân đồi , mưa vẫn rơi xối xả, nhưng nhịp tim đã trở lại bình thường. Nhìn anh ta cả người ướt sũng, những vết bùn đất lấm lem, Amie áy náy vô cùng.

"Cảm ơn anh!"

Yoongi không đáp lại lời cảm ơn của Amie mà như đàn anh dạy bảo đàn em: "Cô đã về đây ở thì tìm hiểu kĩ thời tiết ở đây đi. Bây giờ là mùa mưa, chẳng ai dại mà đi lên đồi vào những ngày như thế này."

Amie rất muốn phản bác là: "Chẳng phải hôm trước anh cũng tới đây sao?", nhưng lời ra đến miệng lại không thể nói ra, đành ngậm ngùi không đáp. Dù sao anh ta cũng đã cứu cô, ít nhất thì cô còn sống, đó là điều quan trọng.

"Trời đang mưa lớn, từ đây về nhà cô đường không có đèn, rất nguy hiểm."

Nếu không về nhà Amie phải biết đi đâu bây giờ. Amie đang rối ren trong mớ suy nghĩ mà mưa ngày một lớn hơn chứ không có dấu hiệu giảm bớt thì Yoongi nói: "Trang trại của tôi gần hơn, về đấy một lúc, khi nào trời tạnh mưa tôi đưa cô về."

Amie ngẩng đầu tìm kiếm sự tin cậy trong mắt anh ta, không thấy một sự lừa dối nào ở đây, cô lí nhí nói: "Có tiện không?"

Yoongi lườm cô, nói giễu cợt: "Hôm nay sao cô không như hôm trước, tự tiện xông vào một lần rồi giờ lại hỏi có tiện không?"

Không thèm nghe Amie trả lời, Yoongi quay lưng rời đi. Amie chỉ còn cách đi theo sau, mang trong lòng sự ấm ức không thể bộc phát.

Amie đang đứng nhìn những chậu hoa tỏa ra thứ mùi hương kì lạ thì Yoongi bước đến, ném cho cô môth chiếc khăn màu xanh lục rồi quay lưng rời khỏi nhà kính. Amie nhìn theo bóng lưng anh ta, thấy anh ta đi vào một căn nhà gỗ ở cách nhà kính không xa.

Amie còn chưa kịp hỏi vì sao anh ta lại xuất hiện trên đỉnh đồi, vì sao lại nửa đêm vô cớ có mặt ở đấy thì người đã đi mất rồi.

Trú mưa tại nhà kính đến gần nửa đêm  mưa vẫn chưa ngớt thì Yoongi lại xuất hiện, lần này anh ta đã thay một bộ quần áo mới, mái tóc cũng khô ráo, khuôn mặt tuấn tú như trong tranh vẽ khiến Amie không khỏi cười chế giễu bản thân mình, sao cô lại cảm thấy bối rối cơ chứ, lúc này cô chẳng còn như trước kia nữa nên ngay cả tư cách bối rối cũng không có.

"Cô tên gì?" Yoongi đột nhiên hỏi.

"Hả??" Amie hơi bất ngờ với câu hỏi của anh ta.

"Tôi không nhắc lại lần hai."

Anh ta nói trông có vẻ nghiêm túc cô cũng đã định thần lại trả lời cộc lốc: "Amie."

"Min Yoongi." Anh ta trả lời cũng cộc lốc không kém.

"Sao khi đấy anh lại ở trên đỉnh đồi?" Amie ngẩng đầu lên hỏi.

Yoongi cầm bình tưới cây tỉ mỉ chăm sóc cho từng chậu hoa, đôi tay nâng niu từng chiếc lá như thể đó là bảo bối của mình.

"Có việc thôi." Yoongi đáp hời hợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net