Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba~ Daddy~ Con về rồi ạ." Xuống xe, Eunwoo nhanh chóng chạy vào nhà, hoàn toàn quên mất vừa rồi xảy ra những chuyện gì.

"Bảo bối, em đi vào trước cùng bé Eunwoo, anh sẽ theo sau ngay." Kim Taehyung kéo Jeon Jungkook đang thất thầ , nghiêng người ở trên trán đối phương hôn một cái. Vẻ mặt Jeon Jungkook có chút phức tạp, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Kim Taehyung, chỉ ừm ừ một câu, liền mở cửa xuống xe. Kim Taehyung đem nhất cử nhất động của Jeon Jungkook thu vào trong mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương hồi lâu, chậm rãi nheo ánh mắt lại.

"Bwi ba kêu chú mau vào." Eunwoo một bộ dáng hồn nhiên gõ cửa kính xe, định đem ánh mắt Kim Taehyung thu về, "Chú Bwi đừng nhìn chú Jungkook nữa, chẳng lẽ chú ở nhà còn không có nhìn đủ sao." Hoàn toàn là giọng điệu ghét bỏ.

"Đương nhiên nhìn không đủ, chú Jungkook của cháu nhìn đẹp như vậy, cháu không phải cũng thích nhìn sao?" Kim Taehyung đảo mắt, chợt cười lên, "Bé Eunwoo, giúp chú Bwi một việc được không?"

"Được ~ "

Kim Taehyung cúi người ở bên tai Eunwoo thì thầm một hồi, bé cái hiểu cái không gật đầu, sau cùng vỗ ngực một cái cam đoan nói: "Không thành vấn đề, show này cháu thầu."

"Đến lúc đó thành công rồi, chú mang cháu đi ăn món ngon."

"Hai người nói cái gì đó, Hyungie, em đừng có mà làm hư con của anh" Yoongi thấy hai người vẫn chưa vào nhà, đành phải ra xem có phải lại xảy ra tình huống gì hay không. Kim Taehyung không nói gì, bé Eunwoo cũng là một bộ im lặng không nói.

"Ấy, bí mật của hai người." Yoongi hừ một tiếng, "Được rồi, tôi không hỏi nữa, đi, về ăn cơm."

Bé Eunwoo chạy ở đằng trước, nhanh như chớp xông vào cửa nhà, Yoongi đi ở bên cạnh Kim Taehyung, có chút lo lắng hỏi han: "Vừa rồi anh thấy vẻ mặt và tinh thần của Jeon Jungkook có chút không đúng lắm ."

"Xảy ra chút chuyện." Kim Taehyung gật đầu, hơi nhíu mày, "Em cảm thấy có một chút chuyện lần trước không quan tâm, hiện tại phải làm hứa hẹn với em ấy rồi."

"Thiếu cảm giác an toàn hử?"

"Đúng vậy, hiện tại lòng em rất loạn, mặc dù ý nghĩ của em ấy em hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể cảm giác được, thế nhưng... anh biết đó, cái loại cảm giác hoàn toàn không thể an lòng này..."

"Em cuối cùng cũng có ngày này rồi, xem ra anh đây phải gom tiền uống rượu mừng là chắc rồi." Yoongi như người anh hai tốt vỗ vỗ bả vai Kim Taehyung, hai người rất ăn ý mà không nói thêm nữa.

Trên bàn cơm, Jimin vừa chăm sóc con trai ăn cơm, vừa lén liếc trộm Jeon Jungkook hôm nay rất khác thường. Bởi vì từ lúc vào cửa, Jeon Jungkook nói không quá ba câu, còn đều là gọi tên của cậu, cậu mới có phản ứng. Jimin âm thầm đạp Yoongi một đạp, Yoongi nhe răng trợn mắt xoa xoa chân, có chút tủi thân nhìn về phía Jimin, tỏ vẻ mình cũng chịu bó tay rồi. Kim Taehyung cười hì hì gắp đồ ăn cho Jeon Jungkook, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, thái độ không để bụng này trái lại càng chọc giận tới Jeon Jungkook.

Chẳng lẽ người con trai này tuyệt không quan tâm ánh mắt của người khác sao? Bất kể bị nói thành cái dạng gì cũng luôn chuyên quyền độc đoán. Rõ ràng hai người cũng có thể sống cuộc sống bình thường, cho dù là có một đứa con, mình cũng có thể vì con cái tạo ra một gia đình "bình thường", lại bởi vì người con trai bá đạo này, khiến trên lưng con của mình mang một cái danh không dễ nghe như vậy.

Thật sự là, thật sự là quá ích kỷ rồi! Nghĩ tới đây, Jeon Jungkook có chút khống chế cảm xúc không được, ngón tay run rẩy để đũa xuống, "Xin lỗi, tôi ăn no rồi, Tae... Taehyung, chúng ta về nhà được không?"

Yoongi và Jimin đều bất ngờ nhìn về phía cậu, nhất là Kim Taehyung.

"Làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?"

"Không...không có." Jeon Jungkook đối mắt với Kim Taehyung, trái tim đập thình thịch, lập tức đứng lên thay giày mở cửa đi ra ngoài.

"Kookie?" Kim Taehyung muốn đuổi theo, không ngờ cánh tay bị người kéo lấy, giọng nói của hắn có chút không tốt mà mở miệng: "Làm sao vậy?"

"Kim Taehyung, em phải tin tưởng tình cảm của Jeon Jungkook đối với em, cho nên đừng xúc động."

Kim Taehyung gật đầu với Yoongi, tỏ vẻ bản thân hiểu rõ ràng, cầm lấy áo khoác mở cửa đi ra ngoài. Jeon Jungkook ngồi vào trong xe, suy nghĩ rất hỗn loạn, cậu ngưỡng mộ gia đình của Yoongi và Jimin, cậu cảm thấy thực ra như vậy mãi cũng không có gì là không tốt nhưng một phần lại tràn ngập cảm giác tội lỗi đối với con của mình, cậu không nên để con chịu trách nhiệm về hành động của người lớn, đối với con cái không công bằng.

Đúng, không thể để con của mình có một cuộc đời bất hạnh, cậu phải cố gắng xoay chuyển cục diện rối ren này. Về đến nhà, Jeon Jungkook cởi áo khoác, cầm lấy quần áo sạch, không để ý đến Kim Taehyung tự mình đi xả nước tắm rửa.

Nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, Kim Taehyung cũng bắt đầu tâm phiền ý loạn.

Vốn buổi tối hôm nay đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, chỉ cần Jeon Jungkook mở miệng hắn còn có tin tưởng có thể xua tan ý nghĩ của đối phương, thế nhưng.... Hắn hoàn toàn quên mất, Jeon Jungkook chính là một người khó hiểu như vậy, sẽ đem mọi chuyện để trong lòng cũng sẽ không chịu nói ra cho người khác.

Hắn bỗng nhiên hy vọng, Jeon Jungkook có thể giống như những lúc trước, không vui liền cùng mình quậy, ít nhất còn có thể chứng minh cậu quả thật yêu mình, mà không giống như bây giờ... Hai người cũng không có gì để nói. Jeon Jungkook lau tóc đi ra, không có nhìn người trên ghế salon một cái, lập tức đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát, lại đi ra. Kim Taehyung nghi hoặc quay đầu lại, khuôn mặt bỗng nhiên trầm xuống.

"Jeon Jungkook, em rốt cuộc có ý gì!" Kim Taehyung đứng lên đến gần Jeon Jungkook, một phen kéo chăn và gối trong lòng đối phương.

"KimTaehyung, anh đừng ồn, em... em cảm thấy em muốn yên tĩnh một chút." Jeon Jungkook đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi xổm người xuống, thu dọn chăn và gối ở trên sàn nhà.

Kim Taehyung có chút giận dữ kéo Jeon Jungkook đứng dậy, giữ cánh tay đối phương, để cậu nhìn thẳng vào mắt của mình.

"Cái gì gọi là "em muốn yên tĩnh một chút", Jeon Jungkook em đến cùng làm sao vậy?" Jeon Jungkook cau mày, tóc mái chưa khô rũ xuống, che lấp hai mắt của cậu, "Kim Taehyung, anh buông em ra."

"Dựa vào cái gì, em là người của anh, anh sẽ không buông đâu, em cho rằng anh sẽ dễ dàng như vậy mà để em rời khỏi anh?" Kim Taehyung hừ lạnh một tiếng, nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của đối phương, bỗng nhiên lại nản lòng. Hắn thật sự có chắc chắn sẽ không để cho đối phương không rời khỏi mình sao? Chẳng qua là tự mình an ủi mình mà thôi.

"Kim Taehyung, thực ra buổi chiều chuyện xảy ra ở trường học, em cũng có nghe được. Em suy nghĩ, là không phải chúng ta quá ích kỷ, làm một tiểu sinh mệnh vô tội tùy tiện quyết định giúp nó, sinh ra trong gia đình "không bình thường" như vậy, có lẽ sẽ làm cuộc đời của nó từ đây có vết nhơ đi?"

"Vết nhơ? Jeon Jungkook, em đem quan hệ của chúng ta coi là "vết nhơ"? !" Kim Taehyung hít một hơi thật sâu, chỉ sợ bản thân khống chế tâm tình của mình không được, làm ra chuyện gì tổn thương đối phương.

"Đúng vậy!" giọng điệu Jeon Jungkook kiên quyết, khiến máu huyết Kim Taehyung liên tục sôi trào lên.

"Em, em thật sự là, quá xịn!" Kim Taehyung giận dữ cười lên, bàn tay nắm tay của đối phương xiết chặt.

"Ui..." Cánh tay Jeon Jungkook bị xiết chặt đến đau nhưng vẫn là bướng bỉnh không chịu thua. Có lẽ lần này nếu dùng mềm mỏng, sau này không còn có quyết tâm nói ra những lời này nữa.

"Kim Taehyung, tôi ghét sự bá đạo, ích kỷ của anh. Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì can thiệp cuộc đời tôi? Tôi cho anh biết, chúng ta cho dù lên giường có con cái, anh vẫn là anh còn tôi vẫn sẽ là tôi!"

"Ở trong mắt em tôi chính là một người như vậy? Bá đạo, ngang ngược, rất không nói đạo lý?" Kim Taehyung nhắm mắt lại, trong miệng chậm rãi nổi lên chua sót. Thì ra... Trong mắt Jeon Jungkook, bản thân không có một chút ưu điểm.

"Đúng vậy! Là bởi vì anh, khiến cuộc đời tôi trở nên như vậy, vốn tôi đã có thể hạnh phúc!"

"Em là nói, em hiện tại không hạnh phúc? Tôi không cho em cảm giác được hạnh phúc ư? Em cảm thấy tình yêu của tôi dành cho em là một loại gánh nặng?"

"Chính là gánh nặng, hơn nữa tôi cũng chưa từng nói qua tôi thích anh, là chính anh đơn phương tình nguyện! Tưởng là người trong thiên hạ đều thích anh, đều yêu anh, anh không phải muốn nghe ý nghĩ của tôi sao? Tốt, tôi hiện tại sẽ nói cho anh biết, tôi... Tôi... Tôi chưa từng yêu anh!"

Vẻ mặt Kim Taehyung bỗng nhiên cứng ngắc, đúng lúc đối phương nói chưa từng yêu mình.

Qua hơn nữa ngày, Kim Taehyung mới tìm lại giọng nói của mình, hắn run rẩy mở miệng, không xác định mà hỏi : "Em... Em mới vừa nói cái gì?"

"Tôi... Tôi..." Jeon Jungkook cắn chặt môi dưới, không thể lặp lại lời vừa nói ra.

"Xin lỗi, xem ra chúng ta thật sự cần yên tĩnh một chút." Kim Taehyung buông Jeon Jungkook ra, xoay người đi vào phòng ngủ, hơn nữa "cành cạch" một cái khép cửa phòng lại.

Jeon Jungkook đờ ra đứng tại chỗ, có chút không thể tin tưởng vào mắt của mình. Ngay trong khoảnh khắc Kim Taehyung xoay người, giống như có một giọt nước mắt chảy xuống trên mặt người con trai ấy.

Chưa từng thấy người này tỏ ra một mặt yếu đuối nào, mà hôm nay... Vì mình, khiến người con trai vẫn luôn kiêu ngạo ấy khóc. Chẳng lẽ nói... Lần này thật là mình sai rồi sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net