Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nước ngoài đến mấy tuần liền tập đoàn gần như đã ổn định lại, cũng may bên này có chị, cùng ba hắn đã sớm tìm ra biện pháp nếu không mọi việc sao có thể sớm giải quyết như vậy được chứ đưa tay đè huyệt thái dương. Mỗi ngày không phải họp chính là bàn bạc hợp đồng, liên tục nhiều ngày làm việc cao độ khiến thân thể hắn có chút chịu không nổi. Uống một hơi cà phê lạnh ngắt, đôi mày không khỏi nhíu lại. Chỉ có điều, may mắn ngày mai có thể quay về Hàn Quốc rồi, đến lúc đó nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

À, còn có tên nhóc kia nữa. Đáng yêu lại gợi cảm.

Vốn nghĩ sáng sớm ngày hôm sau ngủ dậy sẽ nói chuyện một chút, không nghĩ tới bảo bối nghịch ngợm ấy vậy mà không nói một tiếng bỏ đi. Đêm hôm đó tình cảm mãnh liệt như vậy đủ để cho hắn nhớ mãi không quên. Mặc dù lúc ấy bị chuốc thuốc, ý thức có chút không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn nhớ mang máng cặp mắt to như nước trong veo và môi đỏ mọng chu chu của tiểu bảo bối. Quả thật là làm hắn nhớ nhung mãi không quên.

"A lô, Yugyeom à, giúp anh đặt vé máy bay buổi tối ngày mai, anh muốn quay về Hàn Quốc."

"Uh, bên này không còn vấn đề gì nữa."

"À, còn có, giúp anh tìm một người, đại khái là một nhân viên nào đó trong công ty."

...

Nghe nói tổng giám đốc đem bên Anh Quốc kia xử lý tốt rồi, hơn nữa trở ngại của công ty bên này cũng giải quyết xong rồi, trên mặt mỗi nhân viên đều lộ ra vẻ mặt kính nể, ngưỡng mộ. Tổng giám đốc của họ quả nhiên là quá chuẩn mực.

Jeon Jungkook không tự giác cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu vấn đề được giải quyết, sẽ không phải lo lắng vấn đề thất nghiệp nữa. Hơn nữa lâu như vậy cũng không có đồn đãi về cậu, Jeon Jungkook lặng lẽ yên tâm, nghĩ có lẽ tổng giám đốc cũng quên còn có một người như cậu tồn tại. Thật sự là đã lâu không có vui vẻ như vậy rồi đó. Tâm tình Jeon Jungkook hôm nay có chút vui vẻ mà khẽ hát vu vơ. Không để ý tới người đang đi về phía này và hậu quả là va phải đối phương, Jeon Jungkook vừa cúi xuống giúp người kia nhặt đồ vừa rối rít xin lỗi

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi cô"

Cô gái thấy cậu rối rít xin lỗi thì cũng không tỏ ý gì chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi đứng dậy nhận lại tài liệu từ tay cậu.

"Anh là Jeon Jungkook?" Cô gái dường như có chút ngạc nhiên mà hỏi.

"Đúng vậy, tôi là Jeon Jungkook, cô có biết tôi sao?"

Jeon Jungkook nghi hoặc, cố nhớ xem mình có biết đứng trước mặt này không.

"Anh không cần đoán, ha ha." Đối phương nhìn cậu biết rõ Jeon Jungkook đang nghĩ gì, cười tươi mà cắt ngang cậu, "Xin chào tôi là Lee Nancy phòng tài chính."

"À... Chào cô..." Jeon Jungkook thấy đối phương chìa tay ra muốn bắt tay với mình cũng ngập ngừng chìa tay ra sau đó không biết nói như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ.

Thì ra vị này chính là trưởng phòng phòng tài chính, là người con gái được hoan nghênh nhất của toàn bộ công ty.

"Jeon Jungkook này,không biết buổi tối anh có rảnh không?Tôi muốn mời anh ăn một bữa" Cô gái nhìn về phía cậu ngập ngừng hỏi

". . . ." Jeon Jungkook giống như đã bị khiếp sợ vậy, trái tim đập giống như hồi hộp lắm.

"Sẽ không dọa anh chứ?" Cô gái vừa cười nói, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, Jeon Jungkook? Có một số việc muốn cùng anh nói."

"À... Được, được." Jeon Jungkook ngây ngốc gật đầu nhìn Lee Nancy

"Vậy quyết định rồi nha, buổi chiều tan ca gặp, tạm biệt." Không đợi Jeon Jungkook trả lời, Lee Nancy liền xoay người rời đi.

Jeon Jungkook ngơ ra nhìn bóng dáng cô gái dần khuất dạng, cậu vậy mà va phải người ta còn được người ta mời đi ăn cơm. Năm giờ hai mươi lăm phút, người trong phòng kế hoạch bắt đầu đứng dậy thu dọn, Jeon Jungkook cũng thu xếp tài liệu trên bàn, ngoài miệng mang theo mỉm cười ấm áp, làm cho các đồng nghiệp bên cạnh giật mình không nhỏ.

"Này, Jeon Jungkook cậu giống như rất vui vẻ nha?" Rốt cục có người nhịn không được mở miệng hỏi.

"Hả? Có sao?." Jeon Jungkook ngượng ngùng sờ sờ đầu, hướng về phía người đó vẻ mặt cười ngây ngô.

"Chuyện gì vậy, nói nghe một chút nha." Các đồng nghiệp bắt đầu nhiều chuyện.

"Ha ha, không có gì mà." Jeon Jungkook có chút khẩn trương, bởi vì cậu không biết Lee Nancy có muốn để cho người khác biết hai người hẹn hò hay không, cho nên liền giả ngu.

"Ngọt ngào như vậy, vừa nhìn chính là đi hẹn hò rồi."

"Hả? Thật vậy chăng? Jeon Jungkook cậu có bạn gái rồi á?."

"Đúng vậy nha, Jeon Jungkook, đối với chúng tôi còn giữ bí mật làm gì."

"Không có, không có mà." Jeon Jungkook vội vàng xua xua tay, thế nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là kìm lòng không được cười ra tiếng.

"Còn nói không phải, cậu xem cậu kìa." Các đồng nghiệp ồn ào, xem ra muốn Jeon Jungkook nói ra cái gì đó.

" Jeon Jungkook? Tan ca chưa?" Cửa phòng phòng kế hoạch chợt vang lên giọng nữ dễ nghe, mọi người đều quay đầu lại.

"Trưởng phòng Lee? Cô như thế nào lại tới đây ?" Mấy người con trai mắt loé lên, thẳng thắn nhìn chằm chằm Lee Nancy, mấy cô gái còn lại thì bất mãn mà hừ hừ ra tiếng.

"Đến tìm người à." Lee Nancy hướng Jeon Jungkook chớp chớp mắt, "Jeon Jungkook, chúng ta có thể đi được rồi chưa?"

Các đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn hai người, dường như không rõ hai người này tại sao lại đi với nhau.

"À... Được rồi được rồi." Jeon Jungkook dọn hết tài liệu, xách balo theo Lee Nancy .

Đi vào một nhà hàng cao cấp, hai người đều tự chọn món, mặt ngồi đối diện chờ đợi thức ăn được mang lên. Lee Nancy vẫn cười hì hì nhìn Jeon Jungkook, khiến Jeon Jungkook ngượng ngùng ho khan vài tiếng, bưng ly nước lên uống.

"Jeon Jungkook, anh thật sự là rất dễ thương." Nancy một tay chống cằm, khiến gương mặt xinh đẹp lệch bốn mươi lăm độ nghiêng phía Jeon Jungkook, miệng có hơi hé mở. Cô biết mình bộ dáng này mê người nhất. Quả nhiên Jeon Jungkook một bộ dáng bị mê hoặc, ánh mắt cũng nhìn thẳng rồi.

"Jeon Jungkook tôi muốn nói cho anh chuyện này." Nancy cắn cắn môi dưới, muốn nói lại thôi, lập tức cúi đầu, lại ngượng ngùng ngẩng đầu trộm ngắm Jeon Jungkook. Jeon Jungkook khó hiểu mà nhìn đối phương. Lee Nancy lấy dũng khí đưa tay vuốt ve tay trái đặt ở trên bàn của Jeon Jungkook. Toàn thân Jeon Jungkook bị chấn động, tựa hồ hiểu được cái gì.

" Jeon Jungkook mặc dù chúng ta số lần gặp nhau không nhiều, có thể anh cũng không chú ý tới tôi, nhưng mà tôi giống như... Giống như thích anh rồi...."

"... Cám ơn.." Jeon Jungkook mím chặt môi, bình phục hô hấp lộn xộn. Lần đầu tiên được con gái tỏ tình, trong lòng nói không kích động là giả, tay cũng hồi hộp mà không dám cử động.

"Hả?" Chỉ có cám ơn thế thôi sao cô gái dường như bị tủi thân có chút đáng thương nhìn thẳng ánh mắt Jeon Jungkook, "Anh là đang từ chối em sao?"

"... Không. . .không phải." Jeon Jungkook, vội vàng lắc đầu, nhưng mà bởi vì động tác quá lớn, không cẩn thận đem ly nước làm ngã.

Nghe trong miệng đối phương nói "không phải", vẻ mặt Lee Nancy hơi thả lỏng, nước mắt tích tụ trong mắt cũng lặng lẽ thu hồi.

"Anh sao lại không cẩn thận như vậy chứ." Lee Nancy đứng dậy đến cạnh Jeon Jungkook, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng giúp cậu lau chùi. Jeon Jungkook ngây ngẩn mà nhìn cô, trong lòng có chút ngọt ngào.

"Cái đó... Chúng ta hẹn hò chứ?" Đối với Lee Nancy, Jeon Jungkook không thể nói rõ là cậu có bao nhiêu yêu thích đối phương. Chỉ có điều người con gái vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, ai có thể không mến mộ đây. Huống chi là cô gái thích mình nữa, cậu sao có thể từ chối, cũng có thể đây là người yêu định mệnh của mình cũng không chừng.

Sáng sớm, Jeon Jungkook sớm rời khỏi giường. Bởi vì hôm nay cậu và Lee Nancy lần đầu tiên hẹn hò. Jeon Jungkook rất xem trọng. Jeon Somi cảm thấy lạ hôm này là cuối tuần thằng em của cô lại không ngủ nướng mà dậy sớm

"Kookie hôm nay dạy sớm vậy?"

"Ả? bộ em dậy sớm lạ lắm sao" Jeon Jungkook chu môi nhìn Somi đang làm bữa sáng.

Cô khẽ cười cười nhìn cậu "Không những lạ mà rất là lạ, bình thường ấy hả cuối tuần em có bao giờ dậy sớm đâu"

"Em mới không nói với chị nữa hừ!" Jeon Jungkook ngồi vào ghế bắt đầu ăn sáng đều là món ăn lúc thường ngày, thế nhưng hôm nay không biết làm sao, trông thấy trứng gà chiên loáng dầu mỡ, trong dạ dày liền buồn nôn. Vừa rồi cũng thế, ngửi thấy mùi dầu mỡ cũng muốn nôn.

"Ụa..." Jeon Jungkook chạy vào tolet ôm bồn cầu nôn khan, nhưng mà lại cái gì cũng nôn không ra. Jeon Somi thấy cậu bụm miệng chạy vào nhà tolet cũng lo lắng đi theo

"Kookie làm sao vậy? có phải không khoẻ không?" Cô sốt ruột đứng ở bên ngoài, không biết phải làm sao.

Jeon Jungkook mặt mày trắng bệch mở cửa phòng tolet, chân có chút nhũn ra, may có Somi kịp thời đỡ được, dìu cậu ngồi ở trên ghế salon, cô vội vang chạy xuống bếp rót cho cậu ly nước ấm.

"Uống nước ấm cho đỡ đi này"

Jeon Jungkook nhận lấy ly nước uống một hơi lúc nay cảm giác nhộn nhạo trong ruột mới thuyên giảm, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của người bên cạnh vội vàng trấn an "Chị! em không sao, chắc hôm qua ăn phải đổ hỏng ấy mà, thật đấy"

"Có cần đến bệnh viện không?"Cô vẫn chưa an tâm nhìn Jeon Jungkook.

"Không cần đâu, em nằm một lát là đỡ ấy mà" Jeon Jungkook vội xua tay. Somi cũng không có ép cậu chỉ đứng dậy dìu cậu vào phòng, đắp chăn cẩn thận cho Jeon Jungkook.

"Vậy em nằm ngủ một lát đi, để chị đi nấu cháo cho em "

" Ưm" Không có biện pháp, chỉ có thể ăn chút cháo vậy. Jeon Jungkook nằm trên giường nghĩ không biết mình bị làm sao vậy, có chút hoảng sợ. Trong lòng tự an ủi mình chắc tại hôm qua ăn đồ hỏng, cũng không có bận tậm lắm liền chìm vào giấc ngủ.

Jeon Jungkook bị mùi hương của cháo làm cho tỉnh, dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra khỏi phòng, Somi thấy cậu ra, sắc mặt cũng hồng hào trở lại liền thở phào nhẹ nhõm "Em sao không nằm nghỉ đi ra đây làm gì, cháo chín rồi chị bưng vào là được "

Jeon Jungkook thấy bà chị của mình lại bắt đầu càm ràm thì cười hi hi ngồi xuống bàn ăn "Em không sao nữa rồi, mà cũng tại mùi cháo thơm quá em không cưỡng lại được, nên đành phải ra ngoài thôi"

Somi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, múc cho cậu một chén cháo "Đây, mau ăn đi"

Vừa ăn xong thì Jeon Jungkook nhận được điện thoại của Lee Nancy, nhìn về phía Somi có chút không biết làm sao. Cô đang rửa chén bát thì cảm nhận được ánh mắt Jeon Jungkook đang nhìn mình ngước mắt nhìn cậu "Muốn ra ngoài?" Jeon Jungkook bặm môi mắt long lanh gật gật đầu.

"Được rồi đi đi, đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó, nhưng nhớ về sớm đấy, chị thấy em vẫn chưa khoẻ đâu" Cô thử không cho nó đi xem đảm bảo sẽ bị ánh mắt của nó làm cho mềm nhũn cho coi.

"Vâng, em biết rồi" Jeon Jungkook được đồng ý liền chạy về phòng thay đồ, rồi ra khỏi nhà.

Mà bên này Kim Taehyung vừa xuống máy bay, đi ra khỏi sân bay, tháo kính mắt, tiếp nhận tài liệu Yugyeom bên cạnh đưa tới, thấy tiểu bảo bối trên ảnh chụp tươi cười sáng lạn, đột nhiên trái tim hung hăng co thắt một cái. Trong lòng rung động, khiến hắn cảm thấy xa lạ. Chỉ có điều, có lẽ cảm giác này, cũng không tệ đâu nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net