Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook cảm thấy mình gần đây rất Kỳ lạ, buổi sáng thức dậy liền bị buồn nôn, ngửi được mùi dầu mỡ cũng muốn nôn, còn không có khẩu vị gì, nhưng mà chưa bao giờ ăn đồ ăn vị chua lại thành cực thích. Ghé trên bồn rửa tay nôn khan một hồi, cảm thấy không khó chịu nữa, liền rút ra khăn giấy lau lau miệng.

Đồng nghiệp cùng cậu cùng đi toilet, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, một bộ dáng sắp xỉu đến nơi, có chút lo lắng mà hỏi thăm: "Jeon Jungkook à, cậu làm sao thế? Thấy mấy ngày nay cậu vẫn nôn nghiêm trọng như thế, không có việc gì chứ?"

Jeon Jungkook xua xua tay, lại một cơn buồn nôn nảy lên. Đồng nghiệp vỗ vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí, vô tâm nói đùa: "Cậu xem cậu hiện tại, y như lúc vợ tôi mang thai ấy, cổ cùng cậu giống nhau, cả ngày nôn còn đặc biệt thích ăn chua, ha ha." Nói xong tự mình còn nở nụ cười.

Jeon Jungkook nhất thời cảm giác được sét đánh ngang tai, một ý niệm loé lên trong đầu khiến trước mắt cậu biến thành màu đen. Mang, mang thai...

Vấn đề mấy ngày nay vẫn bị cậu xem nhẹ chợt nổi lên trong đầu. Dù là một người song tính, nhưng mà chưa từng có tiếp xúc với người giống mình, cậu cảm thấy bản thân "bất nam bất nữ" rất mất mặt, hơn nữa cũng chưa từng đi tìm hiểu đặc trưng cơ thể người song tính, các loại tình trạng cuộc sống...

Lúc trước khi còn đi học hình như chị cậu vẫn luôn nhắc nhở, nhắc cậu phải luôn cẩn thận, nếu được thì tránh xa mấy đứa con trai ra, buổi tối cũng không cho cậu đi một mình lúc đó cậu chỉ ậm ư cho qua cũng không hề để tâm. Jeon Jungkook là con trai đương nhiên không nghĩ tới mình sẽ có một ngày "mang thai".

Thế nhưng... Phản ứng mấy ngày nay, Jeon Jungkook không khỏi lo lắng. Trong lòng bỗng nhiên giật mình. Đồng nghiệp thấy sắc mặt Jungkook chợt nghiêm trọng, tưởng mình nói sai chọc tới cậu, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải ý ấy, tôi, tôi chỉ đùa một chút..."

Ánh mắt Jeon Jungkook có chút trống rỗng, ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp, nhếch miệng, "Việc ấy, anh nói mang thai?"

"Hả?..." Đồng nghiệp vò vò tóc, trên mặt lộ ra tươi cười ngốc nghếch, "Tôi chỉ đùa một chút thôi, chỉ có điều lại nói tiếp, cậu như vậy thực sự rất giống mang thai, nhưng... Trời ơi, cậu làm sao có thể mang thai chứ."

Jeon Jungkook nhìn gương mặt mình trong gương không có chút huyết sắc nào, ánh mắt chậm rãi kiên định lên, "Đúng vậy á, làm sao có thể chứ."

Nghỉ trưa, Jeon Jungkook lên chỗ phòng tài chính tìm Lee Nancy lại phát hiện cô không có ở phòng làm việc của mình. Hỏi vài người, cũng không biết cô đi đâu. Không phải nói sẽ cùng nhau ăn cơm trưa sao. Jeon Jungkook nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lee Nancy, nhưng gọi cả buổi cũng không có người nghe máy.

"Jeon Jungkook đến tìm trưởng phòng Lee sao?" Một cô gái ở phòng tài chính lên tiếng hỏi

"Đúng vậy, chị có biết cô ấy đi đâu không?"

"Tôi vừa mới trông thấy cô ấy cùng tổng giám đốc cùng nhau vào thang máy rồi, đại khái là lên phòng tổng giám đốc." Tổng giám đốc... Lại là Kim Taehyung. Cậu sao tới chỗ nào đều không thể thoát khỏi cái tên Kim Taehyung đó vậy?

"Tôi biết rồi, cảm ơn chị." Jeon Jungkook hướng cô gái gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

"Hơn nữa tôi thấy hai người bọn họ... Quan hệ rất thân mật đấy." Cô gái chớp chớp mắt, chính là bộ dáng "cậu phải trông người phụ nữ của cậu cho tốt đi".

Lee Nancy thân là trưởng phòng, thường xuyên ra vào văn phòng tổng giám đốc cũng là chuyện rất bình thường. Jeon Jungkook cảm thấy cậu phải tin tưởng Lee Nancy, không thể bởi vì cậu ngờ vực vô căn cứ mà làm mất đi quan hệ của hai người.

"Ừ." Sắc mặt cậu lạnh xuống, thật sự là không thích người khác nói bạn gái cậu không tốt. Ở phòng tài chính chờ nửa giờ, rốt cục cũng thấy Lee Nancy trở về.

"Nancy." Jeon Jungkook vẫy tay với cô, lại phát hiện mắt cô hồng hồng, "Làm sao thế? Em khóc sao?"

Lee Nancy lắc đầu, tự mình sắp xếp lại tài liệu của cấp dưới. "Là... Bị tổng giám đốc mắng?" Jeon Jungkook thật cẩn thận mà hỏi. Quả nhiên, nước mắt của Lee Nancy bắt đầu không ngừng được mà trào ra ướt đẫm khuôn mặt. Jeon Jungkook lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, trong lòng không ngừng mắng cấp trên máu lạnh ấy.

"Được rồi, Jeon Jungkook đừng nhắc lại nữa." Lee Nancy không muốn nhiều lời, cầm lấy túi của mình, "Đi thôi, đi ăn cơm đi."

Dọc theo đường đi Lee Nancy vẫn im lặng , Jeon Jungkook cũng biết điều không hỏi nhiều.

Hai người tới nhà ăn dưới tầng một của công ty, phần lớn mọi người đã ăn xong cơm trưa, cho nên cũng không cần khắp nơi tìm chỗ trống.

Jeon Jungkook vừa hỏi Lee Nancy muốn ăn cái gì, vừa xem đồ ăn còn cái gì. Chợt cánh tay cảm thấy một mảnh ấm áp, cậu khó hiểu cúi đầu, liền thấy cánh tay của mình hoàn toàn bị Lee Nancy ôm, nhất thời có chút bay bổng lên.

Trước đó hai người ở công ty chưa từng có hành động thân mật gì, đối với tra hỏi của mọi người cũng đều duy trì thái độ ngầm thừa nhận. Động tác này của Lee Nancy có phải chứng minh rằng bọn họ sau này có thể ở công ty trước mặt đồng nghiệp chính thức tuyên bố hai người bọn họ ở cùng một chỗ hay không?

Jeon Jungkook ngẩng đầu, lại phát hiện trên mặt cô không có ngượng ngùng, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm đằng trước. Nghi hoặc mà theo tầm mắt đối phương nhìn lại, liền thấy Kim Taehyung vẫn không nhúc nhích cũng nhìn lại hai người họ... Chuẩn xác mà nói, là nhìn phía cánh tay hai người bọn họ quấn vào nhau. Jeon Jungkook trong nháy mắt cứng ngắc, hô hấp có chút rối loạn.

"Kỳ... Nancy?" Jeon Jungkook nuốt nuốt nước bọt, có chút do dự mở miệng.

"Jeon Jungkook à, chúng ta đi ăn cơm đi." Cô gái chợt quay sang lộ ra tươi cười xinh đẹp, kéo Jeon Jungkook hướng về phía Kim Taehyung đi đến.

Jeon Jungkook không rõ cô là có ý gì, nhưng cậu lại không muốn đến gần Kim Taehyung chút nào, đối với chỗ có Kim Taehyung cậu một giây cũng không muốn đến.

"Nancy, chúng ta ngồi ở chỗ này đi?" Jeon Jungkook kéo cô lại đem cô mạnh mẽ ấn ngồi xuống.

Lee Nancy không phản kháng, chỉ là làm nũng mà nói mình muốn ăn cái gì, Jeon Jungkook ghi nhớ từng cái. Dùng đuôi mắt khẽ liếc Kim Taehyung cách đó không xa, phát hiện hắn vẫn đang nhìn hai người chằm chằm, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Rốt cuộc đây là loại tình huống gì? Chẳng lẽ ...Hắn cũng không muốn nhìn thấy mình?

Không thể nào... Lần trước không phải còn mở miệng cùng cậu nói chuyện sao. Jeon Jungkook khó hiểu mà lấy thẻ cơm ra, đem những gì Lee Nancy muốn ăn đều mua, nhìn nhìn lại những món khác, vẫn không muốn ăn. Bưng khay đồ ăn trở lại chỗ ngồi, thấy Lee Nancy lại ngây người.

"Nancy, cơm đến rồi, nhanh ăn đi." Jeon Jungkook phất phất tay trước mặt cô, thấy cô phục hồi tinh thần lại, liền lộ ra tươi cười dịu dàng.

"Ừ."

Kim Taehyung sắp trừng ra lửa luôn rồi, tiểu bảo bối của hắn vậy mà cùng người con gái khác cùng nhau ăn cơm, còn cười đến mức vui vẻ như vậy. Hừ, đối với mình không phải trốn tránh chính là giả vờ không biết, thật sự là rất đáng giận nha!

Thế nhưng... Rồi lại dễ thương như vậy. Thật là, sao có dễ thương đến như vậy, thật muốn bây giờ sẽ đem em ấy giấu đi, để em ấy chỉ có thể nhìn mình mà thôi.

Kim Yugyeom dùng sức dụi dụi mắt. Trời ạ, y không nhìn lầm đi, đây là Kim Taehyung của bọn hắn sao? Mặc dù ở bên ngoài vẫn không mang theo cảm tình, nhưng mà y nhìn ra được, Kim Taehyung trở nên ôn nhu rồi!

Trời ạ! Mặt trời có phải từ phía tây xuất hiện hay không? Không được lát nữa phải gọi điện cho đại tỷ mới được, đảm bảo lúc đó đại tỷ không shock mới là lạ.

"Taehyungie? Này!" Kim Yugyeom lên tiếng, "Cậu ta chính là Jeon Jungkook đó hả ?"

Kim Taehyung nhíu mày, thu hồi tầm mắt của mình, bình tĩnh nhìn mặt Yugyeom.

"Hừ."

Yugyeom hiểu được mà gật đầu, chỉ có điều trước đó vẫn luôn có cảm giác hai chữ Jeon Jungkook kia nhìn rất quen mắt thế nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra mình từ nơi nào thấy qua

Kim Taehyung quyết định không thể ngồi chờ chết, đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, liền nhấc chân hướng về phía Jeon Jungkook đi tới. Jeon Jungkook vẫn luôn lặng lẽ chú ý từng động tác của Kim Taehyung thấy hắn đi tới, trong lòng lập tức lo sợ.

"Trùng hợp vậy, trưởng phòng và nhân viên Jeon tới dùng cơm à." Ngoài cười nhưng trong không cười, ân cần thăm hỏi. Jeon Jungkook làm đà điểu, không dám ngẩng đầu.

"Kim Tổng, ngài không phải nói không ăn cơm sao?" Lee Nancy không sợ chết mà nhìn thẳng Kim Taehyung

"Tôi làm cái gì, lẽ nào còn phải cùng trưởng phòng Lee báo cáo ư?" Kim Taehyung đến gần ngay cả nhìn cũng không nhìn Lee Nancy chỉ một mực nhìn chằm chằm cái đầu đang cúi thật thấp của cậu trai nào đó.

"Anh!" Lee Nancy tức giận, vốn định hỏi Kim Taehyung, lại phát hiện người chung quanh đều nhìn sang đây, đành phải nhịn lại.

" Nhân viên Jeon, thấy cấp trên sao không chào hỏi?"

"Hả?..." Nghe được tên của mình, Jeon Jungkook đành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt trêu ghẹo của người con trai này, có chút không biết làm sao, "Chào Kim ...Kim tổng"

"Ừ, nhân viên Jeon, có thời gian rãnh mời cậu đến văn phòng tổng giám đốc một chuyến? Có một số việc muốn cùng cậu nói chuyện." Ý cười trong mắt Kim Taehyung càng lúc càng đậm.

"Việc này..." Ánh mắt Jeon Jungkook bắt đầu đảo loạn, nghĩ cách làm sao từ chối đối phương.

"Tôi khuyên cậu tốt nhất là không nên từ chối." Kim Taehyung một dạng "Chỉ cần em từ chối, tôi lập tức nói ra quan hệ của chúng ta" Jeon Jungkook cúi đầu, rầu rĩ mà đồng ý nói: "Vâng, tôi sẽ đi."

Kim Taehyung khẽ cười một tiếng. Đối với Jeon Jungkook thật là tình thế bắt buộc cậu mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net