Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không... Dừng... Dừng lại.. Cứu...", trong cơn mê sảng, cậu khẽ lắc người.

"Jeon JungKook, cậu tỉnh rồi... Jeon JungKook, mở mắt ra... Tỉnh...", Park Jimin ngồi bên cạnh nghe thấy cậu lầm bầm trong miệng, liền vỗ nhẹ vào mặt, thúc cậu mở mắt.

"A... Park Jimin... Cứu tôi... Hức...", cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy Park Jimin, liền run run như sắp khóc.

"Cậu sao vậy? Có chuyện gì?... Để tôi đi gọi bác sĩ", Park Jimin thấy cậu dáng vẻ sợ sệt, liền khẩn trương đi gọi bác sĩ.

Một lát sau, một đội ngũ bác sĩ khoảng chừng 10 người ngay lập tức xếp hàng ngay ngắn trước giường bệnh của Jeon JungKook. Cảnh tượng này khiến cậu và Park Jimin không khỏi bất ngờ.

"Chẳng lẽ... bạn tôi... bệnh... bệnh nặng lắm sao ạ?", Park Jimin thấy cả đám bác sĩ ai nấy đều căng thẳng như thể bệnh của Jeon JungKook thuốc chữa, liền lấp bấp hỏi.

"Thưa tiên sinh, không nặng, không có gì đáng quan ngại!", một bác sĩ đeo thẻ đề chữ Trưởng khoa kính cẩn lên tiếng.

"... Tại sao tôi lại ở đây?", Jeon JungKook yếu ớt hỏi.

"Thưa cậu Jeon, vì cậu uống phải Ayahuasca là một hỗn hợp thảo dược gây ảo giác, nên cơ thể suy nhược dẫn đến hôn mê", vị bác sĩ đó tiếp tục thận trọng trình bày.

"Hôn mê? Tôi đã ở đây bao lâu?", cậu có chút sửng sốt, liền khẩn trương hỏi lại bác sĩ.

"Thưa cậu Jeon, cậu đã hôn mê ba ngày", bác sĩ liền đáp.

"Cái gì? Ba ngày? Mau... mau gọi cảnh sát. Tôi là bị hại. Mau gọi giúp tôi!", cậu nghe nói mình hôn mê ba ngày, liền sợ tên khốn kia đã cao chạy xa bay, cậu khẩn trương chồm dậy.

"Jeon JungKook, sức khoẻ cậu còn yếu... Mau nằm xuống", thấy cậu có ý định ngồi dậy, Park Jimin liền đi đến áp cậu nằm xuống giường.

"Jimin... Là tôi bị ép uống thứ đó... Tôi bị...", cậu chụp lấy cánh tay của Park Jimin run run nói, còn định nói là "Tôi bị cường bạo" thì miệng không cách nào nói ra được. Chẳng lẽ nói mình bị nam nhân thượng... Chết mất thôi...

"Jeon JungKook, là ai ép cậu? Mau nói ra tôi liền báo cảnh...", Park Jimin lo lắng định sẽ báo cảnh sát thì bị vị bác sĩ cắt lời.

"Cậu Park này, có lẽ cậu chưa hiểu tình hình của cậu Jeon bây giờ. Cậu ấy là do uống phải Ayahuasca nên gặp ảo giác, cũng có lẽ vì vậy mà cho rằng bản thân bị người khác hãm hại", vị bác sĩ từ tốn nói.


"Không! Jimin, cậu đừng tin họ. Tôi là bị hại... Tên khốn đó... Hắn tên là... Hắn là...", cậu khá kích động, cố gắng lục lội trong trí nhớ tên của hắn nhưng vẫn không nhớ ra.

"Jeon JungKook, cậu bình tĩnh đi. Chỉ là ảo giác thôi, cậu mau nghỉ ngơi!", Park Jimin nhìn cậu có chút bấn loạn, liền tin rằng cậu thật sự bị ảo giác.

"Tuy lượng thảo dược không lớn, nhưng cậu Jeon cần phải nghỉ ngơi để thần trí bình ổn lại. Còn về tổn thương ở lưỡi, chúng tôi cũng đã xử lý thẩm mỹ, trong thời gian này cậu hạn chế ăn cay. Vậy, chúng tôi xin phép cáo lui!", vị bác sĩ nói xong liền quay đi, các bác sĩ khác cũng theo đó lui ra.

Jeon JungKook biết là bây giờ có nói cũng vô dụng, ở đây không thể nói ra việc cậu bị nam nhân áp bức. Cậu phải đến sở cảnh sát, lần này nhất định phải bắt tên khốn đó chịu sự trừng phạt của pháp luật.

"Tôi muốn xuất viện. Park Jimin, cậu mau đi làm thủ tục giúp tôi", Jeon JungKook lấy lại bình tĩnh nói với Park Jimin.

"Nhưng bác sĩ nói cậu chưa khoẻ hẳn. Cậu phải nghỉ...", Park Jimin chưa nói hết câu thì đã bị cậu chặn lại.

"Park Jimin... Xin cậu... giúp tôi xuất viện ngay bây giờ!", cậu nhìn Jimin với ánh mắt van xin, khiến y cũng không thể từ chối, y im lặng một chút rồi gật đầu.

"Cám ơn cậu Jimin!", thấy Park Jimin đồng ý, cậu nhắm mắt thở phào.

Sau khi chỉnh cậu nằm ngay ngắn, Park Jimin liền đi làm thủ tục xuất viện.

Không lâu sau, y trở lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa cậu rời khỏi.

Thấy Park Jimin đang cắm cúi dọn dẹp, cậu khẽ hỏi: "Tiền viện phí là bao nhiêu?".

"À tôi cũng định nói với cậu, đây là bệnh viện thuộc Viện nghiên cứu sinh học Quốc tế POP. Họ nói cậu là trường hợp đầu tiên uống phải Ayahuasca nên xem như là thí nghiệm", Park Jimin vừa thu dọn vừa nói.

"Làm sao tôi đến được đây?", cậu tiếp tục thắc mắc.

"Hm... Cái này tôi cũng không rõ, tôi chỉ nhận được điện thoại từ bệnh viện thôi. Cậu yên tâm, nghe tin cậu bệnh tôi liền viết đơn xin phép cho cậu rồi. Thấy tôi tốt với cậu không ha? ", Park JImin vô tư nói.

"... Tốt lắm... Cám ơn cậu!", nghe y nói, Jeon JungKook có chút suy tư về mọi chuyện, cậu cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

"Hảo. Xong rồi a. Cậu mau thay quần áo, tôi đưa cậu về nhà", Park Jimin thu dọn xong đồ đạc, liền giục cậu.

Sau khi thay y phục, cậu cùng Jimin nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh thì gặp lại đám bác sĩ lúc nãy đang đứng ngay ngắn, ý muốn tiễn cậu ra về.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Park Jimin không khỏi muốn cười, khẽ áp gần Jeon JungKook nói nhỏ: "Này, cậu xem, họ thật sự xem cậu là vật thí nghiệm ha ha". (Ôi Tào Quang bé bổng, ngây thơ của mị)

Trái ngược với suy nghĩ đơn giản của Jimin, JungKook cảm thấy cái gì cũng không đúng, đặc biệt là thái độ kính cẩn của các vị bác sĩ.

"Hai cậu đi thông thả!", vị bác sĩ Trưởng khoa cùng các bác sĩ khác đồng loạt cúi người, tiễn cậu ra xe.

Sau khi xe cậu và Jimin khuất bóng, thì một bác sĩ trẻ tuổi khe khẽ hỏi bác sĩ kế bên mình: "Này, cậu ta là ai mà Trưởng khoa Diêu lại đích thân ra tiễn như vậy a?".

"Hầy, là cậu không biết, cậu ta là do đích thân Kim Tổng đưa đến", vị bác sĩ kia cũng khe khẽ đáp.

"Ý cậu là Kim Tổng của Tập đoàn KIM...", bác sĩ trẻ tuổi nghe xong có chút sửng sốt mà hỏi tiếp, liền bị bác sĩ Trưởng khoa cắt lời.

"Im miệng hết! Các cậu đừng quá phận", Trưởng khoa Diêu lớn tiếng khiển trách.

"Vâng, Trưởng khoa!", cả hai vị bác sĩ nhìn nhau đồng loạt nói, tinh thần có chút run sợ.

...

Trở lại với JungKook và Jimin, khi y đưa cậu về đến trước chung cư, cậu liền cám ơn rồi tạm biệt y.

Sau khi Jimin lái xe đi khỏi, JungKook liền vẫy taxi đến ngay sở cảnh sát. Lần này cậu quyết định sẽ quăng con mẹ nó cái sĩ diện mà kể sạch sẽ mọi chuyện với cảnh sát.

Sau 15 phút, Jeon JungKook đã có mặt trước sở cảnh sát, cậu hít một hơi rồi bước vào trong. Không khí nơi này quả thật căng thẳng, làm cậu có một chút lạnh gáy. Cậu nhanh chóng đi đến bàn tiếp dân, chuẩn bị trình báo.

Vị cảnh sát ngồi trực đang cắm cúi viết bản án, thấy có bóng người liền nhướng lên nhìn một cái, sau đó đột nhiên dừng bút, cả người run run đứng lên tiếp cậu: "Jeon... cậu Jeon... cậu cần gì?

Jeon JungKook nghe viên cảnh sát gọi mình là "cậu Jeon", liền kinh ngạc hỏi: "Vị cảnh sát này, anh làm sao biết tôi họ Jeon?".

Viên cảnh sát biết mình vừa sơ sẩy, liền đảo mắt một cái rồi thận trọng đáp: "A... cậu đây quả thật họ Jeon? A ha ha thật trùng hợp... Tôi còn tưởng là cậu Jeon vừa đi khỏi đây rồi quay lại... Thất lễ... Thất lễ rồi!". (Chuẩn tổ lái a)

Cậu đứng đờ ra, viên cảnh sát liền nhanh nhảu nói tiếp: "Mời... mời cậu ngồi. Cậu cần chúng tôi giúp gì?"

Jeon JungKook cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng mục đích quan trọng là báo án nên cậu cũng bỏ qua, liền ngồi xuống kể rõ từng chi tiết.

"Ý cậu Jeon đây là... cậu bị... cưỡng hiếp... bởi một nam nhân??", viên cảnh sát ngập ngừng hỏi cậu.

"Đúng là như vậy. Nếu anh không tin thì có thể lấy mẫu t*ng trùng ở hậu môn của tôi đi xét nghiệm DNA. Tôi chắc chắn là còn sót lại", cậu đanh thép nói.

"Phiền cậu Jeon đợi trong giây lát", viên cảnh sát liền nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó. Sau khi thuật lại toàn bộ trình báo của cậu cho đầu dây bên kia, viên cảnh sát liền "Vâng, vâng, dạ, dạ" vài tiếng rồi gác máy, sau đó nghiêm túc nhìn cậu. (Cảnh sát tiên sinh, anh diễn tốt lắm!)

"Cậu Jeon, trường hợp của cậu, chúng tôi không thể tiếp nhận", viên cảnh sát mặt không biểu tình nói với cậu.

"Tại sao? Các người không tin tôi? Các người có thể làm xét nghiệm kiểm tra...", cậu bật dậy, kích động nhìn viên cảnh sát.

"Cậu Jeon, phía bệnh viện của Viện nghiên cứu sinh học POP đã xác nhận trong người của cậu không có mẫu t*ng trùng nào, và họ khẳng định là cậu bị ảo giác bởi Ayahuasca. Có thể cậu đã YY*...", viên cảnh sát đang nói thì bị cậu chặn lại.

"Thôi đủ rồi. Các người... các người hùa nhau gạt tôi... Bệnh viện, sở cảnh sát... đều đứng về phía hắn...", cậu run run chỉ thẳng vào viên cảnh sát mà nói.

"Cậu Jeon, cậu hiểu lầm...", viên cảnh sát định phân trần thì trơ mắt nhìn cậu tức giận bỏ đi. Y liền thở một hơi lạnh, tự nói thầm: "Cậu Jeon, thật xin lỗi! Một cảnh sát bé nhỏ như tôi chỉ có thể làm theo lệnh cấp trên".

Rời khỏi sở cảnh sát, cậu từng bước đi về nhà của mình. Trên đường đi, cậu suy nghĩ về mọi chuyện.

Thứ nhất, hắn vào tận nhà của cậu. Thứ hai, hắn trói cậu vào giường rồi làm chuyện bỉ ổi. Thứ ba, có một người nữa xuất hiện đưa hắn thứ nước vàng óng. Thứ tư, là hắn ép cậu uống thứ nước đó, rồi sau đó... cậu liền ôm đầu. Không thể nào nhớ được. Nhưng cậu lại có cảm giác mình đã gọi tên hắn... Rốt cuộc hắn là ai mà có thể một tay che trời?

*Ok, để mị cho cưng biết khi cưng ngất đi thì chuyện gì đã xảy ra nga*

Sau khi cậu ngất, Kim TaeHyung đã ôm cậu đi tắm rửa, tiện thể ra lệnh có bác sĩ riêng thụt rửa ruột cậu sạch sẽ. Sau đó nhất nhất bế cậu trên tay, đi đến bệnh viện của Viện nghiên cứu sinh học Quốc tế POP.

Bởi vì Kim TaeHyung là cổ đông lớn nhất nắm giữ hơn 60% cổ phần của viện nghiên cứu này, nên khi biết tin hắn đến, Viện trưởng liền đích thân nghênh đón.

Sau khi kiểm tra tổng quát và loại bỏ toàn bộ hoạt chất Ayahuasca trong cơ thể cậu, hắn liền ra lệnh cho Trưởng khoa Sinh lý học chịu trách nhiệm theo dõi sức khoẻ của cậu.

Đồng thời cho bác sĩ làm một số xét nghiệm, xác định ở hậu môn của cậu hoàn toàn không có mẫu t*ng trùng nào cũng như không nhiễm bệnh nào lây qua đường tình dục.

Kim TaeHyung biết khi cậu tỉnh lại nhất định sẽ đi báo cảnh sát. Hắn cũng đã định chờ khi cậu tỉnh, liền đưa cậu đi trình báo như lời hắn nói, nhưng trước đó một ngày, hắn có việc quan trọng cần phải sang Ý giải quyết, nên đã cho người gọi Park Jimin đến.

Còn phía sở cảnh sát, hắn cũng tiện tay gửi một bản hồ sơ sức khoẻ của cậu ở POP cho Sở trưởng, nhắn nhủ khi cậu đến phải tiếp đón chu đáo.

Vì vậy, Sở trưởng đã nhiệt tình mở ngay một cuộc họp chủ đề về Jeon JungKook cho toàn sở.

Chuyện là như thế đó! =]]]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net