Chương 27: Chung Quốc, em sẽ dày vò anh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệng thì bảo quan tâm lo lắng, nhưng Kim Tại Hưởng lại rất đê tiện quăng luôn nhiệm vụ tìm Phác Chí Mẫn cho hai tên thích gây lộn với nhau kia. Còn bản thân hằng ngày chỉ làm một việc là bám dính lấy Tuấn Chung Quốc.

Sáng sớm lay Tuấn Chung Quốc dậy, uy cậu ăn, xong rồi đi dạo quanh vườn. Tuấn Chung Quốc rất thích nắng sớm, ngoãn ngoan để Kim Tại Hưởng dắt đi, dạo được mười phút thì lăn ra bãi cỏ mà ngủ, như con mèo nhỏ sưởi nắng, Kim Tại Hưởng lại thích thú lôi điện thoại ra, kết quả thu về nguyên một album "Tuấn Chung Quốc meo meo" luôn.

Buổi trưa ăn xong thì ôm nhau ngủ. Đến chiều lại dậy ăn tiếp. Tối cùng nhau xem phim, đôi lúc Kim Tại Hưởng sẽ đọc cho Tuấn Chung Quốc nghe mấy câu chuyện cổ tích chán òm, nhưng đó lại là điều mới lạ đối với Tuấn Chung Quốc. Lần nào đọc xong Tuấn Chung Quốc cũng thích đến sáng mắt, thoải mái cho anh ăn đậu hủ một phen. Kim Tại Hưởng không muốn Tuấn Chung Quốc ngủ trễ, qua mười giờ là ép Tuấn Chung Quốc ngủ rồi. Cơ thể cậu rất yếu nên Kim Tại Hưởng cũng không dám quá phận, chỉ hôn môi rồi ôm nhau ngủ. Mặc dù vậy, Kim Tại Hưởng đã vô cùng hạnh phúc rồi.

Lại thêm một tháng trôi qua, tin tức về Phác Chí Mẫn vẫn là con số 0, Kim Tại Hưởng cũng có chút phiền lòng. Nhưng anh vẫn có chút kinh hỉ riêng mình, Tuấn Chung Quốc đã chịu tiếp lời anh nhiều hơn.

Kim Tại Hưởng đút một miếng trứng cho Tuấn Chung Quốc: "Hôm nay trời đẹp nè, Quốc Quốc có muốn ra ngoài chơi hơm?"

Tuấn Chung Quốc nuốt xuống, nhìn anh, hơi do dự, tự nhiên hôm nay nói chuyện ngọt dữ vậy?: "Đi... Đi đâu?"

"Đi mua đồ mới cho em. Quần áo em cũ hết rồi kìa! Em nói thử xem chúng ta đã bao lâu rồi không mua đồ? Ba mẹ anh mà biết hai tháng nay anh không mua lấy một cái áo chắc há hốc mồm luôn."

"Là... Cái nơi đông đông người đó hả?"

Tuấn Chung Quốc nghĩ đến khung cảnh mình phải đi qua vô số người lạ thì có chút hơi sợ, cậu vẫn chưa quen được. Kim Tại Hưởng cũng nhận ra, ôm Tuấn Chung Quốc vào lòng dỗ dành: "Đừng sợ. Nếu có ai dám đụng vô Quốc Quốc, anh sẽ băm hắn ra!"

Tuấn Chung Quốc bị chọc cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Tuấn Chung Quốc ăn xong thì ngồi trước cửa mang giầy rồi chờ Kim Tại Hưởng rửa chén rồi đi luôn. Kim Tại Hưởng cũng đã thuần thục hơn trước, rửa cũng sạch và nhanh hơn, bình thường thôi. Đã hơn một tháng ngày nào cũng rửa chén, Kim Tại Hưởng tự hào rằng mình rửa còn sạch hơn người làm đấy.

Tuấn Chung Quốc mở cửa tính bước ra ngoài liền bị Kim Tại Hưởng kéo lại, khoác áo lông ấm cho cậu. Anh khẽ cau mày: "Dặn em bao nhiêu lần rồi, bây giờ là mùa đông, em không thấy lạnh à? Muốn cảm mạo rồi bắt anh lo phải không?"

Tuấn Chung Quốc hơi bối rối, vẻ mặt biết sai ủy khuất vô cùng: "Không... Không có... Tại vì lúc nào anh cũng ôm tôi... Làm sao lạnh được..."

Kim Tại Hưởng tự nhiên bị quăng đường, trong lòng ngọt ngào vô cùng, xoa xoa đầu Tuấn Chung Quốc rồi trùm mũ áo lên giúp cậu: "Vậy muốn anh ôm em đi ngoài đường luôn không?"

Tuấn Chung Quốc ngượng đỏ mặt, khẽ gật đầu một cái: "Vậy... Vậy cũng được.."

Kim Tại Hưởng nhịn cười đến nổi vai run lên. Sao ngoan dữ trời! Từ lúc mất trí, Tuấn Chung Quốc cũng thay đổi hẳn, ngoan ngoãn nghe lời anh răm rắp. Đôi lúc anh nổi hứng trêu cậu, hỏi "cho làm không?", ai ngờ Tuấn Chung Quốc gật đầu không suy nghĩ luôn, mãi lúc sau mới nhỏ giọng hỏi anh là làm cái gì? Kim Tại Hưởng bị chìm đắm trong sự moe, đè Tuấn Chung Quốc xuống thưởng cho cái hôn sâu năm phút.

Kim Tại Hưởng khóa cửa, nắm tay Tuấn Chung Quốc đi, còn không quên trêu cậu: "Ôm em rồi sao đi đây? Muốn ôm lắm sao? Về nhà cho ôm!"

Kim Tại Hưởng lái xe hơi nhanh, chỉ mất mười phút là đến trung tâm mua sắm đông đúc, anh đổ xe đại bên đường, rồi đẩy cửa bước xuống. Tuấn Chung Quốc không đợi anh mở cho mà tự đẩy cửa bước xuống. Kim Tại Hưởng cười cười, chỉnh áo ấm lại cho cậu rồi nắm tay nhau đi. Vì Tuấn Chung Quốc vẫn chưa nhìn thấy được, anh sợ cậu bị lạc, tay khẽ nắm chặt hơn.

Tuấn Chung Quốc đi được một lúc lại cảm thấy có gì không ổn, cậu lén anh nhìn xung quanh một chút, kinh hãi kéo kéo tay áo Kim Tại Hưởng: "Anh nắm tay em... không sợ mọi người nói sau lưng anh sao?" Tuấn Chung Quốc cẩn thận lựa lời nhắc khéo.

Kim Tại Hưởng nãy giờ chỉ lo ngắm Tuấn Chung Quốc nên cũng không để ý, ngước mắt lên thì quả thật mọi người đều đang nhìn thật. Cũng chẳng trách, Kim Tại Hưởng được trời phú cho gương mặt vạn người mê, cộng thêm cơ thể săn chắc, chiều cao hơn 1m79 của anh trực tiếp làm người ta gục ngã luôn. Nhưng Kim Tại Hưởng lại cực kì khó chịu, vì mọi người không có nhìn anh, mà là nhìn Tuấn Chung Quốc của anh! Tuấn Chung Quốc so với Kim Tại Hưởng thì đáng yêu hơn nhiều, bé bé xinh xinh, khuôn mặt dễ thương lại cực kì trắng trẻo, ai nhìn cũng muốn ôm một cái.

Đúng như dự đoán, một cô gái chừng 20 tuổi đến bắt chuyện với Tuấn Chung Quốc. Cô ta nhìn cũng xinh nhưng Kim Tại Hưởng lại thấy đáng ghét thế nào ấy. Cô gái cũng không biết mình đang bị trừng mắt, vui vẻ cười với cậu nhóc đáng yêu này: "Xin chào. Em dễ thương quá. Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Tuấn Chung Quốc tự nhiên được hỏi thì hơi hoảng, tay đang bám áo Kim Tại Hưởng khẽ siết lại: "Tôi... Tôi... 21 tuổi rồi...."

Cô gái vô cùng ngạc nhiên: "Wow, anh lớn tuổi hơn em đấy. Sao lại trẻ thế này? Dễ thương quá đi!"

Mấy nguời xung quanh nghe được cũng trầm trồ, thấy Tuấn Chung Quốc thân thiện nên mạnh dạn tiến vào bắt chuyện luôn. Tự nhiên lại bị bao vây bởi đám đông, Tuấn Chung Quốc hoảng hốt núp ra sau lưng Kim Tại Hưởng, chỉ khẽ hé nửa đầu ra nhìn. Hình ảnh này vô tình chạm vào trái tim bé bỏng của mọi người, có người còn hét lên: "Kawai!!!"

Cô gái 20 tuổi kia kiềm chế không được, lấy tay toan sờ vào má Tuấn Chung Quốc một cái, Tuấn Chung Quốc tỏ ra không thấy nên không né, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Kim Tại Hưởng thô bạo bắt lấy. Mọi người cùng ngừng ồn ào, xém chút đã quên mất luôn ngươì cao to này.

Kim Tại Hưởng nãy giờ đang nuôi bực tức trong lòng, vốn chỉ định cho Tuấn Chung Quốc tập tiếp xúc với người lạ, ai ngờ lại nhiệt tình thế này. Còn muốn chạm vào em ấy sao, sát khí từ người Kim Tại Hưởng tỏa ra nồng nặc, ánh mắt căm ghét nhìn cô gái khiến cô rùng mình, giọng anh trầm đến nỗi như phát ra từ nơi tối tăm nào đó: "Nếu cô dùng đôi tay này chạm vào người em ấy, tôi sẽ lập tức phế nó đi!"

Nói rồi liền khoác tay kéo Tuấn Chung Quốc đi, anh kéo mũ áo cậu che khuất mắt, cũng che khuất nụ cười có chút cao hứng của cậu.

Kim Tại Hưởng dừng trước một cửa hàng quần áo, buông Tuấn Chung Quốc ra, trấn an vài câu rồi dắt cậu vào. Tuấn Chung Quốc ngoan ngoãn theo sau, ôm lấy đống đồ Kim Tại Hưởng chọn, chỉ mới mấy phút mà cậu đã ôm chục bộ rồi. Kim Tại Hưởng rất đơn giản, cái nào vừa mắt thì lấy, tính toán phân vân làm gì? Tuấn Chung Quốc vào phòng thay đồ, còn Kim Tại Hưởng ngồi ở ghế chờ lật tạp chí.

Cô nhân viên từ lúc Kim Tại Hưởng vào đã dán mắt vào người anh, thấy anh ngồi một mình thì e thẹn tiến lại gần, mỉm cười một cái rồi hỏi như thường ngày: "Anh có cần tôi giúp gì không ạ? Có nhiều mẫu mới về đẹp lắm ạ!"

"Không..." Kim Tại Hưởng đang vô cùng bức rức, trả lời cho có lệ. Anh đang phải suy nghĩ về một việc quan trọng hơn mang tầm quốc tế...... Chính là nghĩ cách làm sao để chui vô phòng thử đồ của Tuấn Chung Quốc. A, khó quá a!!!!!

Lỡ em ấy không chịu thì sao nhỉ? Em ấy ngoan vậy chắc không sao đâu nhỉ? Hay giờ giả vờ đưa thêm cái áo rồi lẻn vào luôn ? A a a a a Nghĩ cách phá nát công ty, cuộc sống người khác thì hay lắm, bây giờ chỉ có việc đơn giản vậy cũng nghĩ không xong!!

Khoảng năm phút sau, Tuấn Chung Quốc mặc áo sơ mi màu đen bước ra, ngại ngùng đứng trước mặt Kim Tại Hưởng, hai tay bấu vào nhau, vì cậu không thấy được nên đành nhỏ giọng hỏi ý: "Nhìn.. Kì quá không?"

Thật ra thì Tuấn Chung Quốc mặc rất đẹp, da cậu trắng nên màu áo nổi bật lên bắt mắt, nhưng nhìn lại hơi đúng đắn trưởng thành, che mất vẻ ngây thơ của Tuấn Chung Quốc. Kim Tại Hưởng chọn cái này vì nó trùng màu với cái áo anh đang mặc, anh muốn có thật nhiều đồ cặp với Tuấn Chung Quốc.

"Dễ thương lắm!"

Cô nhân viên cũng bị cuốn hút với vẻ đẹp của Tuấn Chung Quốc, cuồng quýt khen mãi không thôi: "Thật đẹp a!!! Rất hợp đó." Nói rồi lại quay sang khen Kim Tại Hưởng. "Đây là mẫu áo bán chạy nhất cửa hàng chúng tôi, anh thật là có mắt thẫm mĩ, em trai anh mặc đẹp thật!".

Kim Tại Hưởng tự hào xoa đầu Tuấn Chung Quốc từ phía sau, cười tươi rói: "Em ấy mặc gì mà không đẹp! Nhưng em trai cái gì chứ?... Là bạn trai tôi!"

Tuấn Chung Quốc bị anh làm cho bất ngờ, ngượng chín mặt đẩy đẩy anh ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chỗ đông người... Đừng có mà..."

Kim Tại Hưởng càng xoa mạnh hơn: "Đừng cái gì? Anh thích! À, tôi lấy cái áo này, với mấy cái áo nãy tôi chọn."

Cô nhân viên điều chỉnh lại biểu cảm méo mó trên khuôn mặt, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:

"A... Là bạn trai sao? Đẹp đôi lắm!"

" Cảm ơn" Kim Tại Hưởng đưa thẻ cho nhân viên thanh toán. "Tôi cũng hay nói thế đấy!"

"Cảm ơn quý khách!"

Kim Tại Hưởng xách hai ba túi to đùng đi cạnh Tuấn Chung Quốc, Tuấn Chung Quốc vẫn mặc chiếc áo đen mới mua, ai ai nhìn vào cũng tự bổ não mà hiểu, không khỏi cảm thán: Công nhận rất đẹp đôi!

Tuấn Chung Quốc đi bộ được lát thì hơi mệt, bước đi cũng chậm lại. Kim Tại Hưởng nhận ra Tuấn Chung Quốc ngày càng bị thụt lùi ra sau, anh khẽ lau mồ hôi trên trán Tuấn Chung Quốc: "Sao vậy? Mệt hả? Hay chúng ta ghé quán ăn nào nhé! Em đói chưa?"

Tuấn Chung Quốc phì cười: "Đói lắm!"

Kim Tại Hưởng vừa tính mở lời thì điện thoại đột nhiên reo lên, Kim Tại Hưởng bảo Tuấn Chung Quốc chờ một chút rồi mới ấn nút nghe. Bên kia đầu dây nói rất nhanh, giọng nói rất cao hứng, chân mày Kim Tại Hưởng khẽ cau lại, sau đó lại dãn ra, khóe miệng cũng cong lên. Kim Tại Hưởng cúp điện thoại, nói liền nội dung cho Tuấn Chung Quốc nghe:

"Có tin vui! Bọn họ đã tìm ra Phác Chí Mẫn rồi..."

Chưa đợi anh dứt lời, Tuấn Chung Quốc đã mừng rỡ reo lên, giọng nói còn vội vã hơn anh: "Thật chứ? Cậu ấy... Tìm được rồi?"

"Ừ! Vậy..." Kim Tại Hưởng hơi áy náy. "Chúng ta về nhà nhé, Trịnh Hạo Thạc đang chờ!"

Tuấn Chung Quốc khẩn trương: "Được!"

Khoảng mấy phút sau, Kim Tại Hưởng đã lái xe vào sân biệt thự Kim gia. Anh đỡ Tuấn Chung Quốc xuống xe rồi cầm theo đống đồ mới mua vào nhà, bọn họ thay quần áo thoải mái, cất đồ đi rồi mới ngồi xuống sofa phòng khách noí chuyện với Trịnh Hạo Thạc.

"Cậu ta đang ở đâu?"

Trịnh Hạo Thạc hay tay đan chặt, hồi hợp mừng rỡ còn có chút khẩn trương:

"Phác Chí Mẫn đang ở trên một tỉnh nhỏ gần biển, nhưng chỗ đó toàn cây với đất, tôi thật sự không biết được có bao nhiêu người sống ở đó. Tôi đăng tin dán hình tìm người. Ông trời có mắt. Một người đánh cá đã nhìn thấy em ấy trong đám cây cối gần biển, người đó khẳng định chắc chắn là Phác Chí Mẫn. Qua cách miêu tả của người đó thì 80% là em ấy rồi."

"Khoan đã!" Kim Tại Hưởng thấy có điểm kì lạ. "Tỉnh nhỏ như thế làm sao không tìm được người? Người đánh cá đó muốn tiền thưởng sao không cập bờ tìm Phác Chí Mẫn?"

Tuấn Chung Quốc cũng đồng tình, ngồi kế bên gật gật đầu phụ họa.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thạc lại chuyển thành bi thương, giọng nói cũng đau đớn theo: "Em ấy... Cố tình trốn."

Kim Tại Hưởng đơ người. Trốn? Trốn ở nơi khỉ ho cò gáy? Anh thật sự rất ngạc nhiên. Phác Chí Mẫn là người như thế nào ai cũng biết, cậu ta có chút bản lĩnh đấy, nhưng bắt cậu ta chịu khổ thì hoàn toàn không được chứ đừng nói là tự mình tìm khổ như bây giờ.

Phác Chí Mẫn thật sự trưởng thành rồi. Cậu ta đã lựa trọn việc tránh xa nơi toàn đau buồn chỉ trích, không còn ngoan cố níu kéo như ngày xưa nữa. Nhưng là đáng vui hay đáng buồn đây?

Trịnh Hạo Thạc cười khổ một tiếng: "Tôi sẽ đi tìm em ấy!"

Kim Tại Hưởng khẽ liếc sang: "Chẳng lẽ bắt tôi tìm? Cậu đó... Nhanh tìm Phác Chí Mẫn về đây. Phác gia không chấp nhận cậu ấy thì Kim gia ta chấp nhận. Hừ, nhắc tới lại bực. Thời đại nào rồi mà còn giữ cái tư tưởng như vậy, còn từ cả con mình. Phác gia cái gì? Thần phong kiến thì có!"

Tuấn Chung Quốc nghe xong nhịn cười đến nỗi vai run. Tự nhiên thấy anh trẻ con ghê!

Trịnh Hạo Thạc gật đầu một cái, lại thấp giọng van xin Kim Tại Hưởng: "Chuyện này... Mẫn Doãn Kì anh ta không biết! Làm ơn đừng nói với hắn. Hắn nhất định sẽ không cho tôi cơ hội sửa sai. Nên..."

"Được rồi! Không nói không nói. Cậu mau chuẩn bị đi đi. Có khó khăn gì thì gọi cho tôi. Phác Chí Mẫn không chịu về thì đánh ngất xỉu rồi bỏ bao khiêng về cũng được!"

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Tuấn Chung Quốc: "..."

Cái kiểu người gì thế này?

"Các người nhìn tôi bằng ánh mắt thế là ý gì?"

"Không... Không, tôi đi đây!" Trịnh Hạo Thạc nói xong cũng biến mất luôn.

Kim Tại Hưởng kéo Tuấn Chung Quốc đang nín cười lại nhéo má, trừng mắt hù dọa:

"Em cười cái gì?"

Tuấn Chung Quốc lại chớp chớp mắt dòm lại Kim Tại Hưởng: "Đâu có cười..."

"Không cười mà vai run lên à?"

"..."

Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ ôm Tuấn Chung Quốc vào lòng, người đâu ngốc chết đi được! Nhìn cậu an ổn ở bên cạnh nhưng lại không phải chấp nhận Kim Tại Hưởng, anh vẫn có chút không chấp nhận được. Gần đây Tuấn Chung Quốc đã tiếp nhận anh không ít, nếu anh thử một chút. Chắc không sao đâu...

"Em có nhớ Kim Tại Hưởng không ?"

Ánh mắt Tuấn Chung Quốc khẽ dao động, rồi chuyển sang hận ý, bật khóc. Kim Tại Hưởng lấy hết can đảm, từ trước đến giờ anh không phải người thích trốn tránh, nếu được, anh cũng mong có được một cơ hội nói ra. Anh xoa đầu Tuấn Chung Quốc, khóe miệng nở ra một nụ cười nhưng sao lại bi thương đến vậy?

"Tôi muốn ăn thịt bò xào Tuấn Chung Quốc làm..."

Nước mắt Tuấn Chung Quốc rơi trên tay Kim Tại Hưởng. Bức tường vô hình ngăn cách Tuấn Chung Quốc với kí ức xuất hiện vài vết nứt. Ánh mắt ngơ ngác nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng đau lòng lau nước mắt cho Tuấn Chung Quốc, không biết từ bào giờ bản thân đã quên đi loại đau đớn nhói lòng thế này, bây giờ lại trải qua, nước mắt cũng không kiềm nổi: "Tuấn Chung Quốc, xin lỗi vì đã gạt em, anh là Kim Tại Hưởng, là Kim Tại Hưởng!"

Bức tường ngăn cách triệt để sụp đổ, những mãnh kí ức đứt đoạn ập vào tâm trí, đau thương chìm sâu trong bóng đêm một lần nữa bị cường ngạch lôi lên, xé rách những vết thương vừa mới kết vảy, tất cả hiện ra rõ rệt.

Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại ngơ ngác nhìn Kim Tại Hưởng đôi mắt hơi ướt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mình lại làm gì sai sao?

Cậu sợ hãi lùi ra sau, miệng còn lắp bắp, ánh mắt cậu rất khác, nó đã trở về là Tuấn Chung Quốc trước kia, là Tuấn Chung Quốc tại thời điểm cậu cố gắng giải thích nhưng anh lại không nghe, thậm chí còn cường bạo cậu, kí ức này với Tuấn Chung Quốc thật rất đáng sợ.

"Tôi... Tôi lại làm gì sai sao? Tôi không có... Cái gì cũng không có làm... Kim Tại Hưởng?"

Kim Tại Hưởng ngây ngốc, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tuấn Chung Quốc, hình ảnh này... Như trở về điểm ban đầu, gạt bỏ hết tháng ngày hạnh phúc, trước mắt chỉ còn đau thương.

Tuấn Chung Quốc, em sẽ lại dày vò anh sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net