Chương 34: Quyền lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuấn Chung Quốc. Đi xuống căn tin ăn cơm không?"

Tại Dương khép sách lại, chuông đã reo được hơn 10p rồi mà tên cùng bàn này vẫn gục mặt mà ngủ. Muốn chết đói sao? Vẫn là người tốt bụng như câu lên tiếng trước.

"Ừ. Cũng đang đói."

Tuấn Chung Quốc sau một hồi cân đo đong đếm giữa việc nằm ngủ tiếp và việc đi ăn, cuối cùng vẫn nghĩ cho cái bụng hơn, nếu đói quá thì cũng không ngủ được, nhàn nhạt đáp một tiếng rồi theo Tại Dương rời khỏi lớp học.

Thời điểm bọn họ đến khá trễ, căn tin bây giờ đã đông nghẹt người, căn bản là chen vào cũng không nổi, Tuấn Chung Quốc vốn không cao, rất có khả năng chết ngạt trong đấy. Cậu đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn hàng người trước mặt không biết đã dài đến đâu rồi. Thật ra cậu biết rõ đạo lí "muốn ăn thì phải lăn vào bếp", cậu không ngại xếp hàng đâu.

Nhưng mấy người phía trước căn bản chẳng có hàng lối gì ra hồn, ai cũng lo cái thân mình trước, nếu chậm chân thì đồ ăn ngon chẳng chờ đến lượt họ. Vì thế, người này xô người kia, người kia đẩy người nọ, hỗn loạn như thế, ai không biết còn tưởng họ đang tranh thịt heo đó!

Tại Dương hoang mang nhìn đám đông trước mặt, cảm thấy phía sau mình bốc lên khói đen cau có thì hơi hoảng. Tại Dương không cần quay lại cũng biết tên kia sắp phát điên đến nơi rồi. Cũng đâu phải lỗi của hắn đâu, căn tin đông không phải việc hắn có thể quản mà! Tại Dương trong lòng âm thầm gào thét.

Vốn tính sẽ không chiều Tuấn Chung Quốc nữa, mạnh ai tự lấy cơm đi, nhưng vừa quay lại liền bắt gặp gương mặt vì đói mà nhăn nhó có chút đáng thương của Tuấn Chung Quốc, Tại Dương liền cứng họng. Chết tiệc. Quá đáng yêu rồi!

"Tuấn Chung Quốc. Đừng nóng. Đợi tôi vào mua cho!" Cuối cùng vẫn phải tỏ ra ngầu một chút.

"Ê nè..."

Tuấn Chung Quốc phía sau vội vã muốn ngăn cản, nhưng Tại Dương đã nhào vào đám người, căn bản còn không cho cậu cơ hội từ chối nha. Tôi có kêu cậu vào đó đâu? Tôi còn chưa nói gì mà?

Thật bực mình. Biết vậy khi nãy ở lại lớp ngủ cho khỏe thân. Cậu thà đói cũng không muốn vô duyên vô cớ bắt bạn cùng bàn phải hi sinh xả thân như vậy đâu!

"Á... Tuấn Chung Quốc. Em ở đây sao?"

Đang lúc định rời khỏi, phía sau lưng đột nhiên lại vang đến một giọng nói quen không thể quen hơn.

Tuấn Chung Quốc khỏi cần nhìn cũng biết cái giọng cao hứng này là của ai. Kim Tại Hưởng thấy Tuấn Chung Quốc không quay lại nhìn mình thì hơi tủi thân, đành tự bước đến trước mặt người đó. Anh đã đem mình dâng đến tận mắt cậu, mà một ánh mắt cậu cũng không thèm cho. Kim Tại Hưởng hơi có chút khó chịu, tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, ép cậu nhìn anh.

"Anh biết em lùn ngước lên nhìn anh sẽ mỏi cổ. Nhưng mà anh không thể quỳ mà nói chuyện với em được!"

Lùn con mẹ anh! Anh nói ai lùn? Anh mới lùn. Cả nhà anh đều lùn. Sao có thể vừa trêu chọc tôi vừa bày ra bộ mặt bi thương đó chứ? Tuấn Chung Quốc tránh khỏi tay Kim Tại Hưởng, bực dọc nói: "Đây là trường học. Tránh làm hành động gây hiểu lầm đi!"

Nếu anh cứ như thế, đám hủ nữ của trường này tối nay sẽ viết hẳn một đồng nhân có cảnh H luôn đó anh tin không?

"A... Vậy ý em là ra khỏi trường mới được làm đúng không?"

"..."

Tôi không có nói như vậy! Tên khốn nhà anh chỉ toàn suy diễn bậy bạ.

Kim Tại Hưởng nhìn Tuấn Chung Quốc một chút. Quyết định không trêu nữa. Thấy tay cậu không có cầm khay cơm thì lập tức hiểu ra.

"Mà em đứng đây làm gì? Ăn xong rồi phải không? Vậy đi anh mua kem cho em."

"Tôi chưa có ăn trưa!" Tuấn Chung Quốc gằng từng chữ.

"A. Vậy sao em không lấy cơm đi." Nói rồi mới quay sang nhìn đám đông vẫn không ngớt kia. "À. Lùn quá chen không nỗi. Khổ thân vợ tôi!"

"Anh...." Tuấn Chung Quốc đánh mạnh vào ngực Kim Tại Hưởng một cái. Tên khốn này mở miệng một câu là trêu hai câu là chọc. Còn nói được gì hay ho không? Lùn thì sao chứ? Hồi đó rõ ràng còn nói là chênh lệch vàng, để anh dễ ôm! Còn khen đáng yêu nữa... Đều là xạo hết có đúng không?

Kim Tại Hưởng cũng rất phối hợp ôm ngực la a a một cái. Tuấn Chung Quốc càng thêm bực, bồi thêm mấy cái vào bụng anh. Hai người một đánh một la dường như quên đi sự tồn tại của những người xung quanh. Nhưng đám đông xung quanh ngược lại không thể bơ họ được nữa.

Mọi hoạt động ăn uống đều dừng lại, tất cả đều tập trung vào màn ân ân ái ái trước mặt.

Gì chứ? Chọc mù mắt cẩu FA bọn tôi rồi này. Bộ hai người sợ đồ ăn căn tin quá ít, nên phát thêm món cơm chó đúng không? Hừ! Bọn tôi không hề cảm kích một xíu nào nha.

"A... Tuấn Chung Quốc... Tôi..."

Tại Dương sau một hồi xông pha trên chiến trường cuối cùng cũng oanh oanh liệt liệt bị đá ra ngoài. Thảm hại hết sức. Vừa trở ra định tìm Tuấn Chung Quốc cầu an ủi, không ngờ lại bị quăng cẩu lương cự li gần. Hắn thấy mình sắp phát sáng luôn rồi.

Tuấn Chung Quốc vốn không trông chờ gì vào tên này nên cũng không bất ngờ lắm. Nhưng dù sao người ta cũng đã cố gắng rồi.

"Ừ.. Thôi không sao. Ra ngoài mua bánh mì ăn đỡ vậy."

Kim Tại Hưởng liếc cái cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn Tuấn Chung Quốc nói chuyện nhẹ nhàng với Tại Dương như vậy, tự nhiên cái tính trẻ con lại nổi lên. Tại sao em lại nói chuyện thân mật với hắn quá vậy? Tại sao không thân mật với anh nè!

"Em Tại Dương yếu quá nhỉ? Nên tập thể dục thêm đi."

Nói xong mặc kệ sắc mặt tối sầm của Tại Dương, quay sang Tuấn Chung Quốc cười lấy lòng: "Tuấn Chung Quốc. Em ăn cơm gà đi? Không có thịt heo đâu."

"ừm... ăn" Tuấn Chung Quốc thuận miệng nói lại. Dù sao cũng đang đói, Kim Tại Hưởng so với Tại Dương thì khả năng no bụng cao hơn nhiều. Cậu là con người rất có trách nhiệm với cái bụng nhỏ của mình nha!

"Xem anh này!"

Kim Tại Hưởng vuốt má cậu, nói một câu chắc nịch rồi nhét hai tay vào túi quần, thong thả ngạo mạn mà tiến vào đám đông. Tại Dương chưa kịp khinh bỉ: thầy khác gì em thì đã thấy đám đông tự động tách ra hai bên, chừa lại một lối đi vinh quang, Kim Tại Hưởng hất nhẹ mái tóc, quay lại làm dấu hiệu tay Like một cái thật kiêu với Tuấn Chung Quốc rồi nhếch mép lướt qua đám đông, oanh oanh liệt liệt bưng một phần cơm gà quay về.

"Cho em." Kim Tại Hưởng đưa cho Tuấn Chung Quốc, lại liếc sang thăm dò biểu cảm của Tại Dương. Vẫn là câu nói đó. Chờ 10 năm nữa cũng không đủ trình cua vợ anh đâu cưng. Ha ha ha ha ha ha ha!

"Cảm ơn. Ăn chung không?"

Tuấn Chung Quốc nhận lấy khay cơm, liền hỏi.

"A... Có chứ! Anh ăn nữa!" Kim Tại Hưởng mừng như bắt được vàng, chịu mở lòng rồi sao?

"Ý tôi là hỏi Tại Dương. Anh muốn ăn thì tự đi mà lấy như cái cách hoành tráng khi nãy đấy."

Nói rồi kéo Tại Dương đi. Tại Dương cũng không nghĩ mình được quan tâm, kinh hỉ siết chặt tay Tuấn Chung Quốc, lại quay sang cười khẩy một cái với Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng như bị tạt ráo nước lạnh, vừa bực bội vừa hụt hẫng chỉ biết giương mắt nhìn theo hai người họ.

Sao lại có cảm giác như bị thất tình thế này.

Em lo cho nó cái gì? Anh cũng vì em mà.

Mấy phút trước: "Nè mấy em... Cho tôi vào mua cơm đi. Chiều nay chắc điểm văn của các em trên 70. Tôi hứa đó!"

Đấy. Anh vì em mà bán đứng danh dự giáo viên rồi thấy không?

Chờ đó. Tôi là ai chứ. Tôi là Kim Tại Hưởng đó. Dám cười khẩy với tôi? Cậu tới số rồi. Tôi sẽ làm cho cậu sống không bằng chết, bóp nát cuộc đời cấp 3 của cậu. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Bây giờ lại có cảm giác như thằng tự kỉ bị thất tình thế này?

Cảm giác bị crush lạnh nhạt trong truyền thuyết chính là như vậy đi?

Wow... Đau thật nha. Tới giờ anh mới được tự mình trải nghiệm đó.

Kim Tại Hưởng đứng đó, nhìn bóng lưng Tuấn Chung Quốc càng lúc càng xa, lòng chợt buông một câu thở dài.

Aizzz.... Đệch mẹ!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net