Chương 12 : Không cho xin thôi việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khách sạn trở về nhà, Tuấn Chung Quốc liền dùng nước lạnh rửa sạch lại khắp người, vậy mà dường như hơi thở nam tính thuộc về Kim Tại Hưởng cũng không thể nào gội rửa được, vẫn luôn nhắc nhở cô mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

"Khốn kiếp. . . . . ."

Tuấn Chung Quốc không còn nhớ rõ mình đã mắng bao nhiêu lần cái chữ này, thế nhưng cũng khó có thể gạt bỏ uất ức và phẫn hận tận đáy lòng cậu.

Lúc này, bên ngoài phòng Tuấn Chung Quốc mơ hồ vang lên tiếng của bà Tuấn, "Chung Quốc à, mẹ nghe người giúp việc nói con vừa về nhà liền trốn vào trong phòng, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Tuấn Chung Quốc vọng qua tấm kính thủy tinh trong phòng tắm trả lời bà, "Mẹ, con không sao. . . . . ."

Bà Tuấn vẫn không yên lòng nói, "Con mở cửa phòng ra để mẹ vào xem. . . . . ."

Tuấn Chung Quốc mau lẹ lau khô nước đọng trên người, hoảng hốt thay vội một bộ quần áo cổ cao đã chuẩn bị sẵn, ngay sau đó làm như không có chuyện gì mở cửa phòng ra, cười gọi, "Mẹ!"

BàTuấn nhìn thấy dáng vẻ trong sạch mát mẻ sau khi tắm rửa xong của Tuấn Chung Quốc, không khỏi nghi ngờ, "Mẹ nghe người giúp việc nói tối qua con không về, sáng nay lại về nhà với dáng vẻ mệt mỏi, có phải tối qua làm việc suốt đêm không?"

Người nhà họ Tuấn không biết phạm vi công việc của Tuấn Chung Quốc, cũng chưa từng hỏi Tuấn Chung Quốc , bởi vì họ tin tưởng Tuấn Chung Quốc , cũng hiểu rõTuấn Chung Quốc làm việc rất có chừng mực.

Hạ thể vẫn âm ỉ đau đớn, rõ ràng nhắc nhở Tuấn Chung Quốc tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. . . . . .

Mặc dù trong lòng trăm điều khó chịu và oan ức, nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn cố làm ra vẻ thoải mái mà đáp lại bà Tuấn, "Dạ, tối hôm qua tất cả nhân viên trong công ty đều tăng ca suốt đêm, nên con hơi mệt. . . . . ."

"Nếu thấy mệt, vậy thì đừng làm nữa. . . . . ." Bà Tuấn vốn định muốn khuyên Tuấn Chung Quốc đừng đi làm nữa, nhưng chợt thấy Tuấn Chung Quốc mặc áo cổ cao liền nói, "Đúng rồi, bây giờ trời rất nóng, sao con lại mặc kiểu áo cổ cao như thế?"

Tuấn Chung Quốc vội nắm chặt cổ áo trước, lúng túng vặn vặn tay trước cổ áo, vội vàng qua loa giải thích, "Con rất thích bộ đồ này, hiện cũng đang là phong cách của mùa hè, cho nên mới lấy ra để mặc. . . . . ." Cậu rất hiểu rõ, nếu như mẹ cậu tiếp tục quan sát kỹ thì cậu sẽ không thể nào che giấu vết hôn trên cổ được nữa.

Bà Tuấn cũng không có nghi ngờ gì nhiều, nhẹ giọng nói, "Ừ."

Để tránh cho bà Tuấn tiếp tục chú ý, Tuấn Chung Quốc vội vàng nói sang chuyện khác, "À, mẹ, con cũng cảm thấy công việc này rất mệt, cho nên. . . . . . Con muốn xin nghỉ việc ở nhà nhiều hơn với mọi người. . . . . ."

Bà Tuấn vui sướng, hai mắt thoáng chốc trừng thật lớn, "Có thật không?"

--------

Tòa nhà tập đoàn Kim thị cao vút chính là tiêu chí kiến trúc của thành phố Y, thiết kế hùng vĩ đồ sộ và những nhân viên cao cấp ra vào đã chứng minh địa vị của Kim thị ở thành phố Y, thậm chí cả trên thế giới.

Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tầng sáu mươi tám, có một người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang bỏ tay vào túi quần đứng sừng sững sát cửa sổ ở văn phòng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Mặc dù chỉ là đứng nhìn bình thản, nhưng cả người anh toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như thể bề trên nhìn xuống chúng sinh, như vạn vật thế gian đều ở trong lòng bàn tay anh, nhưng lại mang theo phần tang thương và hờ hững vì sớm đã nhìn thấu tất cả, dường như thế gian không có gì đáng giá để anh lưu luyến.

Tiếng bước chân rất nhỏ đi đến gần anh, bởi vì khi người đến rõ ràng anh không hề có mảy may phản ứng.

"Tổng giám đốc." Tiếng Dư Mẫn vang lên ở phía sau Kim Tại Hưởng.

Môi mỏng Kim Tại Hưởng mấp máy, "Chuyện gì?"

Dư Mẫn hơi dè dặt trả lời, "Bộ phận nhân sự vừa mới nhận được điện thoại của Tuấn Chung Quốc, cậu ấy quyết định xin thôi việc!"

Kim Tại Hưởng xoay người lại, đôi mắt đen ẩn chứa sự thâm trầm và gian xảo lướt nhẹ qua Dư Mẫn, "Cậu ta là con trai độc nhất của nhà họ Tuấn, nếu như bị ba mẹ cậu ta biết cậu làm việc ở phòng PR rồi bởi vì công việc mà '**', cô cảm thấy ba mẹ cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net