Chương 90: Soo Soo, Đến Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trở về." Lạnh lùng mang theo tiếng ra lệnh.

Kim Jennie xoa cổ tay, không khỏi sửng sốt một chút. Ở bãi đậu xe, bên cạnh xe, Min Yoongi đứng ở trước mặt cô. Một thân tây trang đen thẳng đứng, bóng dáng cao lớn có vẻ cao ngạo mà lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng. Giống như ba năm trước đây, cô luôn ở bên ngoài điên khùng chơi đến rất khuya, anh chịu nhờ vả của ông nội cô, không thể không đi tìm cô. Từ trước đến giờ, Min Yoongi người này không bao giờ nói nhảm, trực tiếp cầm cổ áo của cô đi ra bên ngoài, tâm tình tốt thì thỉnh thoảng mới mở miệng nói một tiếng "Về nhà", tựa như xách một con gà con.

Mặt mày Kim cô nương nhảy lên, hết sức ngang ngược mà nói: "Ai cần anh lo!"

"Đừng để cho tôi nói lần thứ hai."

"Anh không phải không muốn gặp tôi hay sao?" Kim cô nương hơi có một chút được voi đòi tiên hỏi.

Sắc mặt Min Yoongi bình tĩnh như nước, lạnh nhạt nói: "Cô có nghe sao?"

"Vậy cũng được."

"Lên xe." Anh mở cửa xe, nhìn về phía Kim Jennie.

Kim Jennie bĩu môi, cũng không nhăn nhó, trực tiếp ngồi xuống chỗ ghế tay lái phụ, cửa xe đóng lại. Không bao lâu, chỉ nghe thấy cửa xe bên cạnh mở ra, Min Yoongi ngồi lên chỗ ghế lái, khởi động xe chạy đi.

Anh rất an tĩnh, cánh tay gầy gò đặt trên tay lái, động tác lưu loát mà đẹp trai. Đường cong gò má rất đẹp, lộ ra một cỗ bén nhọn, ngũ quan của Min Yoongi rất thâm thúy, giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều tản mát ra vẻ đẹp của phái nam.

"Tôi đói rồi."

Ở bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Kim Jennie thoải mái mở miệng, không do dự, cũng không cảm thấy không ổn một chút nào.

Min Yoongi liếc nhìn cô.

Kim cô nương đưa tay lên phía trước chỉ và nói: "Tôi biết được đầu đường bên kia có một con phố bán quà vặt."

Cô nghiêng đầu nhìn Min Yoongi, vẻ mặt của Min Yoongi như muốn nói "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi."

Đuôi lông mày cũng không nhấc lên một cái.

"Sao, anh sẽ không trơ mắt nhìn một người đẹp như tôi chết đói ở bên cạnh anh chứ?" Kim Jennie giận.

Mặt của Min Yoongi không tỏ vẻ gì lái xe, cái gì cũng không nói, nhìn phương hướng cũng là hướng Kim Jennie chỉ lúc nãy.

Kim cô nương hạnh phúc.

"Min Yoongi, anh nhớ nhìn đường, ngã ba nơi đó đi ngoặt về phía bên trái, đừng đi nhầm đó." Kim Jennie không yên lòng dặn dò.

Cô nhớ bề ngoài người đàn ông biến thái Min Yoongi này có chút của dân mù đường.

"Câm miệng!"

Quả nhiên sắc mặt Min Yoongi trầm xuống.

Kim Jennie cười nói: "Thật xin lỗi, không cẩn thận nói ra lời nói thật, đả kích anh! Không có việc gì, không có việc gì, ai lại không có một hai khuyết điểm nha.....bla- alaba......"

Cô líu ríu cãi lộn không ngừng, Min Yoongi cau mày, lạnh lùng ngắt lời nói: "Cô còn nói thêm một câu nài nữa, thì trở về nấu mỳ ăn liền."

Thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Kim cô nương quả quyết ngậm miệng.

Xe chạy trong màn đêm, lẳng lặng lái về phía con phố bán quà ăn vặt.

Ngày thứ hai, Kim Taehyung cùng với Kim Jisoo bình an trở về Cục Quốc An.

Đội đặc nhiệm tạm thời triệu tập mở một hội nghị, Jungkook từ tin tức tình báo cho biết sắp tới Cửa Ngầm sẽ cướp ngục, chứng minh suy đoán của Kim Taehyung thực ra Cửa Ngầm còn có một người lãnh đạo nữa.

Nhưng mà Kim Jisoo lại đưa ra một nghi vấn. "Mặc dù Jeong Hyun Ki làm Môn chủ của bọn họ, bọn họ muốn cứu hắn ra thì có thể dễ hiểu. Nhưng tin tức cướp ngục quan trọng như vậy, làm sao sẽ dễ dàng tiết lộ cho chúng ta?"

Quá kỳ lạ.

Hội trường một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều nhìn cô, Kim Jisoo thầm nghĩ cô nói sai cái gì sao?

Kim Taehyung tán dương nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Soo Soo nói rất đúng, tôi không nghi ngờ bọn họ đi cứu Jeong Hyun Ki. Nhưng mà muốn cướp ngục, nguy hiểm là rất lớn, Cửa Ngầm không thể không sắp xếp kỹ càng, vả lại tất cả nên bí mật tiến hành. Người kia nếu có thể ẩn núp lâu như vậy, không bị người khác phát hiện, lòng dạ có thể thấy được cũng là rất thâm sâu. Làm sao sẽ phạm sai lầm như vậy?"

"Vậy theo ý của anh thì nên làm thế nào?" Có người lên tiếng.

Kim Taehyung đưa mắt chuyển đến trên người Kim Jisoo, lẳng lặng hỏi: "Soo Soo, em có ý kiến gì không?"

"Em?" Kim Jisoo sửng sốt một chút.

"Ừ." Kim Taehyung gật đầu.

Anh cố ý để cho cô thể hiện một phen, Kim Jisoo là một cô gái thông minh, tâm tư rất thực, chỉ cần cô suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề luôn có thể thấy rất thấu đáo.

Kim Jisoo trầm ngâm một lát, mới nói: "Từ trước đã có rất nhiều loại, đại đa số Cửa Ngầm hoạt động đều nhằm vào Hwang phu nhân. Chúng ta cũng điều tra, Jeong Hyun Ki và Hwang phu nhân cũng không có quan hệ gì, hiện tại nếu biết sau lưng Cửa Ngầm còn có một người lãnh đạo, thì có thể giải thích được chuyện kia. Người Hwang phu nhân đắc tội, hẳn không phải là Jeong Hyun Ki, mà là vị Môn chủ khác. Mặc dù không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng người đó vẫn chưa từng lộ diện, thậm chí mọi người đều không biết, tôi cảm thấy chuyện này có liên quan với Hwang phu nhân. Cho nên có phải là kế "Điệu hổ ly sơn" hay không?"

"Điệu hổ ly sơn?"

"Ý nghĩ của cô có phải quá kỳ lạ không? Đường đường là một Môn chủ của Cửa ngầm, hao phí nhiều tâm lực như vậy, thậm chí không tiếc vắt óc tìm mưu kế, chính vì để đối phó với một người phụ nữ tay trói gà không chặt? " Chou Tzuyu không một chút khách khí nói.

Trên mặt những người khác cũng tràn đầy chất vấn.

Kim Jisoo theo bản năng nhìn về phía Kim Taehyung, từ phía dưới bàn Kim Taehyung cầm lấy bàn tay của cô, giống như là một sự ủng hộ không tiếng động.

Ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Chou Tzuyu, không có biểu cảm gì, âm thanh mát lạnh trầm thấp mà không mất uy nghiêm nói: "Chou Tzuyu"

Chou Tzuyu cúi đầu xuống quả quyết không nói nữa.

Kim Taehyung nhìn về phía mọi người còn lại, tất cả mọi người đều ngậm miệng. Anh nói: "Soo Soo nói không phải là không có lý, đối với kẻ địch, bất cứ lúc nào cũng không thể thiếu cảnh giác. Hành động lần này, đem chia ra làm hai đội, một đội mai phục ở chung quanh nhà giam, đảm bảo không cho bất cứ người nào cứu Jeong Hyun Ki đi. Còn một đội đi coi giữ ở Hwang gia, để phòng ngừa có tình huống phát sinh."

"Chia ra như vậy thì do ai dẫn đội?"

Theo lý thuyết Kim Taehyung là đội trưởng, trước kia trong đội có hành động gì đều là anh dẫn đội. Nhưng hôm nay chia ra làm hai tốp hành động, anh chỉ có một người, khẳng định cũng không thể chỉ huy kịp hoạt động của hai đội. Đội bên kia thiếu hụt tổng đội trưởng.

"Nếu không để Chou Tzuyu làm đi? Trong chúng ta cô ấy có bản lãnh tốt nhất, đầu óc lại linh hoạt, năng lực chỉ huy cũng mạnh." Kim Taehyung còn chưa kịp mở miệng thì có một giọng nói chen vào.

"Chou Tzuyu được, tôi đồng ý."

"Tôi cũng đồng ý."

"Park Jin Young cũng không tồi......." Mọi người ngươi một câu ta một câu thảo luận, đây là lệ thường của đội đặc nhiệm từ trước đến nay. Mặc dù Kim Taehyung là đội trưởng, nhưng cũng rất nghe theo ý của mọi người. Thường là mọi người sẽ tự thảo luận sau đó mới quyết định, anh cũng không phải là người độc tài, nhưng điều này cũng sẽ không tổn hại địa vị anh ở NSA.

Ngược lại, mọi người đều thật lòng phục tùng anh.

Nhưng lần này Kim Taehyung cũng không làm việc y theo thường lệ. Bên trong tiếng thảo luận của mọi người, âm thanh mát lạnh trầm ổn kia từ vị trí chủ vị truyền đến, tiến vào trong tai của mỗi người. "Về chuyện dẫn đội, tôi đã chọn được người."

Mọi người an tĩnh lại, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều biểu lộ hai chữ: "Ai vậy?"

"Soo Soo, là em." Âm thanh mát lạnh lại truyền đến lần nữa.

Không có một chút thương lượng, hoàn toàn là giọng khẳng định. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Kim Jisoo.

Thủ lĩnh đang suy nghĩ gì? Kim* tiểu thư vừa mới vào Cục Quốc An, một chút kinh nghiệm tác chiến cũng không có, coi như thiết kế súng ống của cô rất mạnh, thế nhưng việc này cùng thiết kế sung ống là hai khái niệm, căn bản không thể đưa vào chuyện này để nói được. Để Kim Jisoo dẫn đội, có nhầm lẫn gì hay không? Nếu như cô ấy làm hỏng việc thì làm thế nào? Đây cũng không phải là chuyện đùa, giao cho cô ấy, đầu tiên là mạng người.

Thậm chí dính đến cả Hwang thị trưởng cùng với phu nhân của hắn, đây không phải là đùa giỡn.

Thủ lĩnh điên rồi sao?

Trong lòng của mọi người dấy lên kinh hãi, ngay cả Lisa cũng hoảng sợ. Sắc mặt của Kim Taehyung không thay đổi, có người nói lên chất vấn: "Thủ lĩnh, quyết định này có phải thiếu một chút suy tính không? Mặc dù chúng tôi không phủ nhận năng lực của Kim* tiểu thư, nhưng mà trên phương diện tác chiến mà nói, dù sao cô ấy cũng không có kinh nghiệm. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến an toàn của Hwang thị trưởng và thị trưởng phu nhân, để cho Kim* tiểu thư chỉ huy, quả thật rất mạo hiểm."

Kim Jisoo cũng tin rằng như thế, cô vốn muốn nói rằng mình không làm được, ngộ nhỡ làm hỏng chuyện của bọn họ thì thảm rồi. Nhưng mà Kim Taehyung nắm tay của cô thật chặt, lời nói Kim Jisoo vừa muốn nói ra khỏi miệng liền nuốt trở xuống, có lẽ cô nên tin tưởng vào Bwi. Anh làm như vậy, có lý do của anh. Hơn nữa cô cũng nên tin tưởng vào mình, người của Cục Quốc An vẫn chưa tin tưởng cô hoàn toàn, lần này là cơ hội rất tốt, vừa để cô có thể chứng minh mình vừa để mọi người tin tưởng vào cô.

Tựa như cô nói, chim non đã trưởng thành, cô đem mỗi một lần đau khổ thành một lần trưởng thành, để cho mình trở nên mạnh hơn, mới có thể đứng bên cạnh anh.

Sẽ không trở thành gánh nặng của anh.

"Cô ấy là chị dâu của các cậu, không có gì là không thể." Kim Taehyung trầm giọng nói.

Từng câu từng chữ, lộ ra uy quyền tuyệt đối.

Lời này vừa nói ra, toàn trường im lặng.

Yên tĩnh không một tiếng động.

Chou Tzuyu lạnh nhạt nhìn Kim Jisoo một cái, không lên tiếng. Kim Jisoo nhìn Kim Taehyung, vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng mà giống như có cái gì đó khang khác. Cô đã từng nhìn thấy bộ dạng âm trầm lời nói ác độc của anh, đã từng thấy bộ dạng phúc hắc lúc anh tính toán người khác, cũng đã từng thấy dáng vẻ thâm tình lúc thổ lộ của anh, còn dáng vẻ lúc nghiêm túc làm việc, rất nhiều rất nhiều....... Nhưng mà cảm giác như thế này, không có cách nào hình dung. Cô nói không ra được một từ cụ thể, chính là cảm thấy cả người như bị hút vào.

Có vài người chung đụng càng lâu, càng bình thản, lúc đầu mất đi mừng rỡ. Nhưng có vài người, lại càng chung đụng, lại có sức quyến rũ vô hạn, làm cho người ta trầm luân thật sâu vào, không cách nào tự kiềm chế.

Đối với Kim Jisoo mà nói, Kim Taehyung là loại người thứ hai.

Cuối cùng anh giải quyết dứt khoát: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tan họp."

Mấy ngày sau sáu đội đi theo Kim Taehyung phụ trách ngục giam bên kia, phòng ngừa người của Cửa Ngầm cướp ngục. Mà Kim Jisoo mang theo đội ngũ còn lại coi giữ Hwang gia, cô có cảm giác người kia sẽ ra tay với Byul Ryeon.

Tình báo tra được đã là ở hai ngày sau, thời tiết ngày đó rất tốt, mặc dù không có mặt trời nhưng cũng không quá lạnh, trong không khí có gió thổi lất phất một chút mát.

Kim Jisoo chờ xuất phát từ rất sớm. Mặc dù mọi người vẫn còn nhiều chất vấn đối với cô, Kim Jisoo cũng tự biết khả năng của mình còn thấp, hơn nữa cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, bọn họ không tin tưởng cô là chuyện đương nhiên. Nhưng cũng may là không có ai công khai nói gì, cũng sẽ không bày sắc mặt cho cô xem, đối với Kim Jisoo mà nói, bọn họ vẫn là nghe.

Mặc dù đa số là nể mặt mũi của Kim Taehyung.

Nhưng như vậy Kim Jisoo đã thỏa mãn rồi.

Cô cũng đã thảo luận kế hoạch qua với mấy vị đội trưởng, Kim Jisoo thắng là thắng ở chỗ đầu óc của cô thật tốt, hơn nữa giỏi phân tích. Nhằm vào tình huống lần này, cô đã cẩn thận nghiên cứu qua, cũng đã hỏi Kim Taehyung, rốt cuộc làm ra một kế hoạch tương đối hoàn thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net