23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi cậu yêu hắn đến giờ, ngót nghét cũng đã bốn năm. Trong bốn năm này, hắn chẳng hề làm gì cho cậu vui vẻ cả. Mà từ lúc cậu bước chân vào nhà hắn, hắn cũng chưa từng đối xử tốt với cậu một ngày nào. Cậu không còn vui vẻ nữa, những thú tiêu khiển ngày trước cũng vứt sang một bên. Cậu không còn cười nữa, những lần mỉm cười với hắn cũng chỉ là sự gượng gạo giả dối. Cậu không còn chăm chút cho bản thân nữa, những bộ quần áo cậu mặc đều đã cũ rồi, có cái còn thủng lỗ chỗ.

Hắn chưa kịp bù đắp gì cả, hắn không muốn mất đi cậu.

Cả đời cậu yêu chỉ có mình hắn, ngay cả đến lúc sắp ra đi vẫn nghĩ cho hắn, nghĩ chu toàn tất cả cho hắn rồi mới mãn nguyện mà đi. Còn hắn, chỉ biết đối xử tệ với cậu, đến lúc chẳng còn thời gian nữa mới cố hết sức đối tốt với cậu, nhưng bao nhiêu đó thì chẳng là gì cả, không đủ.

Mấy ngày vừa qua, hắn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, chưa từng chợp mắt lấy một chút. Hắn sợ, sợ rằng nhắm mắt lại rồi, người bên cạnh sẽ biến mất như một làn khói hư ảo, có nắm chặt lấy cũng không níu được gì.

Mỗi đêm hắn đều bất an, chỉ cần cậu hơi cựa mình rên lên một tiếng, liền vội vã ôm chặt lấy cậu, vuốt ve để cậu đỡ đau.

Chỉ cần cậu nôn ra hoặc nhăn nhó mặt mày, tim hắn đau như sắp chết, cả thân thể cũng nhức nhối không cùng. Nếu có thể, hắn muốn tự mình gánh lấy tất cả, không để cho cậu phải chịu đựng nhiều khổ đau đến thế.

"Tất cả đã muộn rồi phải không?"

Jihoon vô cùng bất ngờ khi nghe Jeon Wonwoo mở miệng nói chuyện, anh cũng không biết hắn nói câu này với ai, với anh hay với chính hắn, nhưng vẫn đi tới vỗ vai hắn mà nói:

"Không đâu, vẫn chưa muộn. Mấy ngày qua, em ấy cũng đã rất hạnh phúc. Sau này hãy cố gắng chăm sóc em ấy tốt hơn nữa. Tôi tin mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi."

Wonwoo không nói gì, chỉ gục đầu vào tường, bàn tay siết chặt.

Lỡ như...lỡ như không ổn thì sao?

Lỡ như...không còn có thể nữa thì sao?

"Ông chủ, anh quả là người đàn ông hạnh phúc." Đột nhiên Jihoon lên tiếng, khiến Wonwoo quay lại nhìn.

"Tôi xin lỗi khi thừa nhận rằng, tôi cũng yêu Soonyoung. Nhưng tôi yêu em ấy thì có ích gì chứ, em ấy chỉ yêu mỗi anh mà thôi. Mỗi lần tôi nhìn em ấy bị anh đánh, đều cảm thấy trong ngực như có nỗi uất nghẹn nào đó sắp trào ra, tôi chỉ muốn đưa em ấy bỏ chạy khỏi nơi này, đến một nơi khác sống. Tôi sẽ chăm sóc, sẽ yêu thương, sẽ không để em ấy chịu khổ. Nhưng tôi chưa một lần thổ lộ tình cảm của mình, bởi tôi biết, cho dù có nói ra, vẫn là thất bại. Đột nhiên bây giờ tôi lại cảm thấy ghét chính mình, nếu như mọi thứ không như mong đợi, tôi sẽ ấm ức đến chết mất."

Wonwoo nhìn Jihoon âm thầm rơi lệ, trong lòng trào dâng nỗi xót xa. Rõ ràng là mình may mắn đến như vậy, lại không biết trân trọng. Lee Jihoon yêu Soonyoung, điều này dù anh không nói ra hắn vẫn cảm nhận được. Soonyoung đều xứng đáng để người khác yêu thương, chỉ mỗi mình hắn cho rằng cậu là kẻ thấp hèn đê tiện. Ngay cả sự hối hận này, cũng sợ rằng không còn kịp nữa.

Hắn rất sợ, rất sợ hãi.

Nếu mọi chuyện không ổn, có lẽ hắn...cũng sẽ đi theo cậu.

Sau hơn sáu giờ phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ Hansol cùng các cộng sự của mình bước ra ngoài. Chân Wonwoo như có gông cùm xiềng xích, ngay cả đứng lên cũng loạng choạng. Hansol rất mệt, nhưng biết hắn còn mệt hơn cả mình, bèn tiến đến vỗ vai hắn mà nói:

"Anh yên tâm, không sao rồi. Phẫu thuật rất thành công."

Wonwoo mấp máy môi cả buổi cũng không nói ra được tiếng nào, chỉ có nước mắt chảy dài trên mặt hắn đủ để biểu lộ rằng, hắn vô cùng vui sướng.

Hansol biết hắn xúc động, chỉ trấn an vài câu rồi đi về phòng riêng tắm rửa, anh còn phải đi chăm sóc cho Chan nữa.

Lee Jihoon vừa đi ra ngoài nghe điện thoại xong, bước vào đã trông thấy Wonwoo vừa khóc vừa cười, biểu cảm y hệt một đứa trẻ. Anh vội hỏi:

"Kết quả thế nào rồi?"

Wonwoo ngẩng đầu nhìn Jihoon, nói năng lộn xộn: "Soonyoung, ổn, không sao, thành công rồi!"

Lee Jihoon tựa như vừa bỏ xuống vật nặng ngàn cân, chỉ biết nở nụ cười hạnh phúc.

Tuy rằng phẫu thuật đã thành công, nhưng Soonyoung vẫn còn hôn mê, được đưa vào phòng hậu phẫu, không ai được vào thăm.

Jihoon lúc này mới có cảm giác đói, bèn gọi điện về nhà bảo chị dọn dẹp mang thức ăn vào, anh cùng Wonwoo đi xuống nhà ăn của bệnh viện gọi nước uống để chờ.

Sau khi chị dọn dẹp cùng quản gia vào bệnh viện, hai người họ nghe tin tốt liền mừng rỡ ở lại, dọn thức ăn ra cho Wonwoo và Jihoon ăn.

Wonwoo nhẹ nhõm trong lòng, ăn cũng có cảm giác ngon miệng, chỉ là còn hơi thấp thỏm, muốn gặp Soonyoung ngay lập tức mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net