8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo là ông chủ của một khách sạn lớn tại trung tâm thành phố. Ngày trước ba hắn kinh doanh về bất động sản, nhưng hắn không thích ngành này, liền đổi sang kinh doanh khách sạn. Nhưng đổi thì đổi, hiện tại trong tay hắn vẫn còn ba ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ ở ba khu đô thị sầm uất, mỗi tháng đều có thu nhập rất cao bởi giá thuê biệt thự không hề rẻ. Hắn còn sở hữu năm mảnh đất rộng ở nhiều vị trí thuận lợi, bán một mảnh đất thôi là đủ sống cả đời.

Công việc ở khách sạn cũng không có gì nhiều, chỉ cần kiểm kê số lượng, xem xét tài liệu cấp dưới nộp, kiểm tra báo cáo mới, vậy thôi. Hắn đến khách sạn làm việc cũng được, không đến cũng không sao, bởi không phải ngày nào cũng có việc cho hắn làm.

Trợ lý của hắn là Choi Taehuyn, người này khá nhanh nhẹn nhưng trầm tính, ít nói. Nếu không phải về công việc, anh ta thậm chí có thể ngồi đối diện với hắn hàng giờ mà không nói câu nào.

Chính vì có một người trợ lý thạo việc nhưng lại không hay nói, hắn đôi khi rất hài lòng, có lúc lại không. Nhất là khi có tâm sự, thật không thể giải bày với "cái máy thu âm" như Choi Taehuyn được.

Hắn có một người bạn thân tên là Moon Junhui, người này trước đây học ngành bác sĩ tâm lý, nhưng sau đó lại chuyển thành giáo sư dạy Hán ngữ, rồi giờ lại là ông chủ quán Bar và kinh doanh nhà hàng. Hai hạng mục này ít nhiều cũng từng hợp tác với Wonwoo nên thân càng thêm thân.

Anh ta bằng tuổi với Wonwoo, hai người từng học chung từ cấp một đến cấp ba, duy chỉ có đại học là tách ra, nhưng khi bước ra đời làm việc thì lại làm chung.

Hôm nay là ngày Wonwoo thu tiền thuê của ba căn biệt thự kia, hắn rút thêm số tiền lãi ba tháng gần đây của khách sạn ra rồi mua thêm một căn biệt thự nữa. Căn biệt thự này hắn đã để ý từ lâu, bởi vị trí của nó rất tốt, cách bày trí vô cùng đẹp mắt, lại nằm gần biển.

Có thể dùng tiền lãi sinh ra từ số tài sản khổng lồ kia mua thêm một thứ mới mà không ảnh hưởng đến tài sản gốc, hắn đương nhiên vui mừng. Không định về nhà ngay, hắn nghĩ nên tìm Moon Junhui uống rượu, nào ngờ anh ta phải bay sang Mỹ để giải quyết chuyện làm ăn.

Wonwoo cũng không có bạn bè gì khác, cho nên liền lái xe về nhà.

Thấy tâm tình của hắn đang tốt, chị dọn dẹp sau khi bưng lên đĩa trái cây tráng miệng thì đứng chần chừ bên cạnh không chịu đi. Wonwoo trông thấy, liền hỏi:

"Chị muốn xin nghỉ phép sao?"

Chị dọn dẹp ấp úng: "Thưa, không."

Wonwoo nghĩ chị ta có chuyện muốn nói, cho nên bỏ nĩa xuống, hỏi: "Vậy là chuyện gì?"

"Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với ngài. Ngài nghe xong có thể tin cũng được, không tin cũng không sao, nhưng tôi phải nói." Giọng chị dọn dẹp tuy hơi run nhưng mà rất cương quyết.

Wonwoo không nghĩ người giúp việc trong nhà lại dám nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy, nhưng có lẽ là việc quan trọng, hắn liền gật đầu.

Chị giúp việc hít vào một hơi dài rồi nói: "Hôm đó...cậu Kim đến đây, hỏi tôi ông chủ đang ở đâu. Tôi nói ngài đang ở sau vườn coi sóc việc trồng hoa, cậu ta liền lén lén lút lút lên lầu. Một lúc sau cậu Soonyoung mới lên đó, cậu vừa lên thì tôi đã nghe tiếng vỡ trên lầu."

Wonwoo không nói gì, chỉ nhíu mày.

"Tôi nói ra chuyện này vì muốn đòi công đạo cho cậu Soonyoung, cậu ấy không bao giờ làm ra chuyện khiến ông chủ tức giận như vậy. Tôi cũng không muốn gán danh xấu cho cậu Kim, nhưng tôi nghĩ ông chủ cũng hiểu rõ mà." Chị dọn dẹp không nói thẳng ra, nhưng tính tình xấu xa của Kim Daesung ai mà chẳng biết.

Wonwoo im lặng khiến chị dọn dẹp chột dạ. Ban nãy chị đã dùng hết can đảm để nói ra, càng nói càng hăng, đến lúc nói xong nhìn sắc mặt hắn thì bao nhiêu mạnh mẽ tiêu tan hết, chỉ còn lại sự sợ hãi dâng tràn.

Có điều Wonwoo cũng không trách mắng hay phạt gì cả, hắn chỉ thở ra rồi nói: "Chị đi làm việc đi."

Buổi chiều, Wonwoo đi làm về thì nghe tiếng nôn ở phía sau. Hắn dừng bước, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Chị dọn dẹp đáp: "Thưa ông chủ, cậu Soonyoung bị nôn, nôn từ sáng đến giờ mấy lần rồi."

"Gọi cậu ta ra đây."

Mất vài phút sau, Soonyoung chật vật đi ra. Cậu cúi đầu, không nói gì cả.

Wonwoo hỏi: "Cậu bị gì?"

"Tôi không sao, chỉ là...ăn nhiều quá nên..."

"Cái gì? Tôi bảo cậu ăn nhiều vào, cậu lại nôn ra. Có phải cậu đang muốn tôi thấy hối hận hay không? Thật là vô sỉ!" Wonwoo tức giận bừng bừng, hận không thể đánh Soonyoung cho hả giận.

Soonyoung bối rối đáp: "Không phải...là do dạ dày tôi không tốt nên mới nôn ra. Tôi sẽ không vậy nữa."

Wonwoo không thèm nói gì nữa, bỏ đi lên lầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net