Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Hey you ! mày sao dzậy Sư Tử?"

Kim Ngưu chạy lại đập lên vai Sư Tử hỏi.

-"Mày.....ơi....hix.....ba....ta..o.....nói.....hức....tao....phải.....chồ..n..g....hix....con......giúp.....công...ty.....hix.....có....con........hức........tao....hức....không....muốn....hức.....

Sư Tử vừa khóc vừa nói, Kim Ngưu thấy vậy, hơi hoảng hỏi:

-" Ba mày kêu mày làm gì cơ??"

Nhỏ lau nước mắt của nó rồi hỏi.

-" Cứ..i......chồng....oa..oa...oa.."

Sư nói xong òa khóc. Nhỏ xoa đầu nó, chắt lưỡi nói

-" Sướng vãi, tao đây muốn cũng ko được."

Mắt nó sáng lên, mặt ko còn khóc nữa mà nhìn hết sức gian tà.

-" Hay là ...."

Nhỏ thấy bắt đầu có rắc rồi nên đề phòng, nhỏ nhìn vào mặt nó nói.

-" Mặt mày gian vãi!!! Có ý đồ gì nói"

-" Hehe chỉ có mày hiểu tao hoyyy. Kim Ngưu, tao yêu mày nhất trên đời này ( Chỉ đứng sau tác giả với bama và Yết của tao hoyyyy) lun ớ." ((_ __) mi quánh ta lên bờ xuống ruộng mà nói yêu ta )

-" Nói "

-" Hay mày cứi ông nội đó giùm tao đi ."

-" Nghĩ, khỏe. Mày có biết là......"

Mặt nhỏ tối xầm lại, mặt nó bắt đầu đen lại

-" Là cái quần què gì nói, chuyện gì Sư Tử ta sẽ giải quyết hết cho."

Nó mạnh dạn tự tin và ATSM lên tiếng. Nhỏ nhìn con bạn mình và..... đem đi so sánh với bệnh nhân tâm thần, kết luận của nhỏ là NÓ RẤT GIỐNG BỆNH NHÂN TRỐN TRẠI.

Còn nó thì nhìn còn bạn mình, nhỏ cứ gật đầu lắc đầu hoài, bực bội hỏi

-" RỐT CUỘC LÀ CÁI QUẦN QUÈ GÌ?????"

-" À, hoàn cảnh của tao y chang hoàn cảnh của mày vậy đó."

Nhỏ nói hết sức " TỈNH" làm nó sôi máu

-" SAO KHÔNG NÓI SỚM."

-" hehe"

Nó lại nằm lười ra bàn, giọng mệt mỏi hỏi

-" Bao giờ mày đi xem mắt."

Nhỏ nghe nó hỏi vậy, miệng đầy khoai tây nói

-" ối ay è "

Nó nhìn nhỏ, tay cầm tay nhỏ nói

-" Ở đâu"

-" Nhà hàng của nhà tao ó "

Nhỏ nói một cách ngây thơ, nó nghe xong ôm chầm lấy nhỏ

-" Tao cũng y chang mày"

-" Mà... tao hỏi mày nha Sư ngốc"

" ưm hỏi đi"

-" Hôm nay mày chưa nói lời đó với Thiên Yết."

Lời nhỏ như đang khắc sâu thêm vào trái tim của nó. 12 năm, ko biết từ lúc nào, vết thương đó đã xuất hiện, đôi mắt nó lo sợ, đôi mắt chuyển động sang chổ ngồi của Thiên Yết. Vẫn cái dáng vẻ ấy, lạnh lùng ấy và cả đôi mắt vô hồn. Nhìn vào đôi mắt ấy, nó thấy cả một bầu trời, một bầu trời tăm tối. Ở đó chỉ toàn nổi đau, cô đơn và tuyệt vọng. Nhỏ vẫn hay hỏi nó rằng:" Sư ngốc, sao mày lại thích Thiên Yết zậy." lúc đó, nó chỉ cười, rồi bỏ lơ câu hỏi của nhỏ.(wtf)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net