NẾU KHÔNG LÀ EM (MMA 2018) (1)- Có người bất mãn khi đi nhận giải!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung nhuộm lại tóc đỏ, trông như bước ra từ anime, càng làm nổi bật vẻ đẹp vô thực của anh. Jungkook không phải không thích, chỉ là anh cứ nhuộm đi nhuộm lại mãi thì hư hết cả tóc.

-Taehyung không sợ hói à? - Jungkook trừng trừng nhìn quả đầu còn chưa kịp khô thuốc nhuộm của anh.

Taehyung cười giả lả nịnh nọt:

-Hói thì còn thương anh không?

-Cứ thử hói đi xem em có còn thương không?

Jungkook hồi tưởng lại đoạn hội thoại lúc Taehyung nhuộm tóc rồi nhìn chằm chằm vào quả đầu đỏ khác ngồi phía trước - Park Jihoon.

Hừ, tóc đôi luôn cơ đấy?

Jungkook hậm hực một chút thôi, xét chung thì cậu đâu có phải dạng người nhỏ mọn như thế, với lại rõ ràng là màu đỏ của Taehyung nổi bật hơn nhiều, nghĩ thông rồi lại thoải mái ngả người nhìn xung quanh. Khán đài chật ních những người là người, lightstick sáng lấp lánh, nhưng thứ duy nhất đập ngay vào mắt cậu lúc này: tấm bảng led VWink!

Hừ! VWink luôn cơ đấy!

Thu hồi tầm mắt trừng trừng nhìn người ngồi cạnh vẫn đang toe toét cười. Là không biết hay giả vờ không biết đây?

Cơn giận lên tới đỉnh điểm khi Jihoon quay xuống cúi đầu chào hỏi tiền bối -cũng là thần tượng của cậu- V, Taehyung ngây ngô lập tức gật đầu tươi cười chào lại cho phải phép, mà nụ cười đó thu vào mắt ai kia lại trở thành...

Nham nhở! Hết sức nham nhở! Anh vui đến thế sao Kim Taehyung?

Liền xích người ra xa, thật chả muốn ngồi gần cái tên nham nhở kia tí nào. Ai đời đụng một tí là cười phô hết cả hàm trên hàm dưới, bán moe cho cả thế giới này coi à? Càng nghĩ càng sôi máu, tay với chai nước tu ừng ực cho hả giận, mắt không di chuyển tiêu cự đặt ngay quả đầu đỏ phía trước.

Lát sau lên nhận giải về, phát hiện nhóm ngồi cạnh không đâu xa lạ chính ngay tân binh The Boyz, lòng đã bất mãn càng thêm bất mãn, ai chả biết có hai thành viên trong nhóm hâm mộ tiền bối V-BTS, cũng chính là Taehyung của cậu chứ. Người thì lấy ảnh anh làm hình nền điện thoại, người thì ngồi xem fancam focus của anh ở sân bay. Có giỏi sao không đặt ảnh Taehyung làm mặt hề xấu hoắc làm nền ngày nào cũng ngắm mà vẫn thấy đẹp hay ngồi cày Hwarang 7749 lần đến thuộc luôn từng lời thoại như Jeon Jungkook đây đi!

Người ngồi cạnh vô tư không hay biết có người đang bốc hỏa, cứ thế bán moe cho bàn dân thiên hạ. Mấy người nhóm khác chốc chốc lại tò mò vươn ra ngó qua người cậu nhìn anh, được hai, ba lần thì Jungkook bực mình rướn người lên chắn mất tầm nhìn, trong đầu suy nghĩ không biết bữa sau đi dự lễ thế này có nên nhét Taehyung vào bao tải mà vác đi hay không.

Trên sân khấu nhận giải, Taehyung theo thói quen vươn tay tới chỗ Jungkook, vừa chạm vào đã bị cậu phũ phàng hất ra, mặt lập tức tối sầm.

Nãy giờ cố tình ngó lơ anh anh đã nhịn, bây giờ còn dám hất tay anh ra, vô duyên vô cớ gây sự, được lắm Jeon Jungkook!

Jungkook trộm nhìn cũng nhận ra con người kia đang tức giận thật rồi, cậu còn chưa kịp dỗi anh đã quay sang giận ngược lại, cái drama quái gì thế này?

Hừ! Để coi tối nay là ai đá ai ra sofa trước!

Hai tên cứng đầu không ai chịu nhường ai, mặt lạnh tanh, giả vờ không để ý đối phương nhưng lâu lâu lại lén xem phản ứng của người kia một tí.

Nhưng mà thật sự thì cậu không giành nổi giường với người kia đâu, đá Taehyung ra sofa thế nào anh cũng lì mặt qua ngủ ké Jimin-sii, và cậu thì chẳng muốn thế tẹo nào.

Jungkook đắn đo một hồi thấy cũng chỉ là mình chịu thiệt, bèn tìm cách giảng hòa, nghĩ rồi liền sấn lại đứng gần anh, nhưng Taehyung nào đâu chấp nhận bỏ qua dễ dàng như thế, một hai né tránh, hết đẩy Hoseok vào giữa làm lá chắn lại cố tình đứng qua bên kia sân khấu không để Jungkook vào mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net