Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như thường lệ sáu rưỡi thức dậy loay hoay rồi đi học. Cầm theo hộp sữa, Phác Trí Mẫn vừa đi vừa ngâm nga vài câu. Từ đằng sau, Tại Hưởng chạy tới vỗ vai cười cười.

- Hôm nay sao lại đi học? Hai người không phải về nhà ba mẹ rồi đi hưởng tuần trăng mật sao?

- À, về nhà ba mẹ thì để tối cũng được. Tuần trăng mật. . chắc không cần đâu.

 Phác Trí Mẫn cười, ôm tay Tại Hưởng cùng đi.

- Cậu nói gì? Không tuần trăng mật? Đùa à?

- Ừ. Tuần trăng mật đối với tớ và Chính Quốckhông có gì quan trọng cả. Người ta chỉ hưởng tuần trăng mật vì muốn có riêng tư của hai người yêu nhau. Còn tớ và  Chính Quốc không yêu thì cần làm gì?

- Không được! Đã là vợ chồng thì phải có! Cậu có dám chắc bản thân không yêu anh ta?!

- Tớ. . Nhưng mà anh ấy một chút cũng không thích tớ. Ngủ chung giường một ngày còn khó chịu bỏ đi, sao có thể cùng tớ đi du lịch một tuần?

- Anh ta hôm qua ra ngoài?

Giọng nói của Tại Hưởng lộ rõ nghi ngờ.

Phác Trí Mẫn gật đầu.

- Vậy còn đêm tân hôn? Anh ta có về nhà không?

- Tớ ở nhà một mình.

- Cậu. . Đùa tớ à?

Tại Hưởng kinh ngạc trợn mắt nhìn Phác Trí Mẫn lắc đầu.Điền Chính Quốc ! Anh ghen đến như vậy sao?!

Như thế này không được. Tuyệt đối không được!

- Thật?

Tại Hưởng không tin tưởng tiếp tục hỏi, nhưng đổi lại chỉ nhận được những cái gật đầu không mong muốn.

Không ổn. Không ổn chút nào.

 Tại Hưởng một tay đặt lên trán, tay còn lại kéo Phác Trí Mẫn đi nhanh tới trường. Đến lớp, đẩy cậu vào trong, nó một mình chạy thục mạng tới 12A1.

- Điền Chính Quốc!

- Tiểu Hưởng, em mới sáng sớm đã đến tìm anh sao?

Trịnh Hạo Thạc không biết ở đâu bay tới ôm chặt Tại Hưởng.

- Tên biến thái này, buông! À mà Chính Quốc đâu?

Tại Hưởng quay lại nắm tóc Trịnh Hạo Thạc .

- Chưa tới. Chẳng phải hôm qua là đêm tân hôn sao? Hôm nay có lẽ ng—

- Đêm tân hôn cái gì? Anh ta hôm qua không về nhà.

- không về nhà?!

Cả lớp hét to làm hai người giật mình, đưa mắt về phía một cảnh tượng không mấy đẹp đẽ.

- Trời ơi, em dâu của tôi. Tôi còn tưởng hôm nay Chính Quốcnghỉ học đi trăng mật.

- Chúng hủ đều không thích điều này!

- Tại sao lại để  Trí Mẫn bé nhỏ ở nhà một mình trong đêm tân hôn cơ chứ!

- Oh my god!

Cảnh tượng hỗn loạn, Tại Hưởng hơi sợ, nắm tay áo Trịnh Hạo Thạc kéo ra ngoài.

-Trịnh Hạo Thạc , anh phải điều tra xem nam nhân kia là ai. Cái này không thể như vậy.

- được rồi. Anh sẽ điều tra.

- Khi nào có tin liền báo tôi.

Tại Hưởng nói xong đi một mạch về lớp, làm cho Trịnh Hạo Thạc đứng đây khóc không ra nước mắt. Có phũ phàng quá không?

*

Tan học, Phác Trí Mẫn liền trở về nhà. Đang chuẩn bị ăn cơm tối thì có điện thoại. Là Chính Quốc?

Không phải. . Là mẹ gọi.

- Con nghe thưa mẹ.

"Trí Mẫn, con đang làm gì? Sao không cùng  Chính Quốcvề nhà? Mẹ nấu nhiều món lắm."

Mẹ cười dịu dàng làm Phác Trí Mẫn có chút áy náy.

- Bữa sau con về được không ạ? Anh Chính Quốccó việc bận rồi mẹ. Hiện tại không thể đi được. Đợi anh ấy về, chúng con sẽ qua.

"Vậy à? Thôi được rồi. Nhớ bảo nó giữ sức khỏe, đừng lo làm việc quá cẩn thận ngã bệnh. Bữa sau qua."

- Dạ vâng .

"Hai đứa dự tính đi đâu?"

- Đi đâu? Là sao ạ?

"Tuần trăng mật."

- Cái đó. . Không cần đâu mẹ. Không quan trọng.

"Cái gì mà không quan trọng? Con nói gì vậy? Hai đứa không đi đâu sao?"

Mẹ ở bên ngạc nhiên hỏi.

- Anh ấy không thích con, tuyệt đối không muốn ở cùng con. Con cũng không cần mấy ngày đó, vậy nên không có cũng chẳng sao. Lớp con sắp có mấy bài kiểm tra, ở nhà học là được rồi a.

"Không được! Hai đứa phải đi. Con sao có thể nói như vậy?"

Mẹ dường như có chút tức giận.

- Nhưng mà m—

"Nhưng cái gì? Con dù thế nào cũng phải cùng Xán Liệt đi hưởng tuần trăng mật!"

Tút—ttt

Cuộc gọi kết thúc.

 Phác Trí Mẫn cười khổ nhìn mấy món ăn trên bàn, cơn đói lúc nãy không biết mọc cánh bay đâu mất rồi. Không còn hứng thú muốn ăn chút nào cả.

Đứng dậy, mang đồ ăn cất đi. Phác Trí Mẫn cầm lấy ly nước ra ngoài khóa cửa cẩn thận rồi lên phòng đóng cửa. Uống ngụm nước, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Nói là đi ngủ thôi chứ mới hơn bảy giờ, ngủ thế nào? Lôi điện thoại ra lướt web xem phim đọc báo một chút đã đến gần mười giờ.

Tắt đi điện thoại, Phác Trí Mẫn nằm xuống được vài phút, từ dưới nhà đột nhiên truyền tới tiếng động lạ. Giống như tiếng cắt kính?

Phác Trí Mẫn theo bản năng mà run sợ, đi tới trước mở hé cửa ra. Ngó xuống nhà, cách lớp kính dày có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ cầm thứ gì đó.

Ăn trộm sao?

Phác Trí Mẫn khóa chặt cửa phòng, chân tay cuống cuồng chạy tới giường cầm lấy điện thoại. Bấm bấm số của một người.

-Chính Quốc ,  Chính Quốc. . Anh nghe máy đi. Nhanh nghe máy đi mà. Cầu xin anh nghe máy đi.

Gọi cả chục cuộc, người kia vẫn không nghe máy. Phác Trí Mẫn một tay vuốt nơi đang đập thình thịch trên người, tay bấm một dãy số khác.

"  Trí Mẫn a~ cậu gọi tớ làm gì mà muộn vậy?"

Bên kia giọng ngái ngủ.

- Tại, Tại Hưởng . . Nhà nhà. . hình như có người vào. Ăn trộm.

"Ừ. . Hả? Ăn trộm?! Cậu có sao không? Điền Chính Quốc đâu?"

Tại Hưởng nghe người kia nói cả người liền trở nên khẩn trương.

- Anh ấy không ở nhà. Làm sao đây? Tớ sợ, Tại Hưởng.

Giọng Phác Trí Mẫn sắp nhuốm nước mắt đến nơi.

"Cậu khóa cửa phòng chặt lại. Tớ đến ngay đây. Đừng sợ!"

*

Xoảng

 Điền Chính Quốc ngồi trong phòng làm việc mà tin đập mạnh, cứ có cảm giác bất an. Lại thêm cái ly để trên tủ bỗng dưng bị rớt bể. Nỗi lo lắng bất an càng tăng vọt.

- Ở nhà có chuyện gì sao?

Điền Chính Quốc đứng dậy cầm lấy áo khoác chạy nhanh xuống chỗ để xe lái về nhà.

*

 Trí Mẫn ngồi trong góc phòng tối đen. Hai tay nắm chặt lấy chiếc gối, cố gắng nặn ra nụ cười tự trấn an.

Cửa phòng cậu đột nhiên có tiếng vặn cửa.  Phác Trí Mẫn lúc này không cười nổi, cả người rúc sát vào góc tủ.

Cửa cuối cùng được mở ra.

Đến thở cũng không dám.  Phác Trí Mẫn trong đầu chỉ nghĩ tới Điền Chính Quốc .

Phải làm sao bây giờ?

Tên trộm kia ngày càng tiến lại gần Phác Trí Mẫn. Đừng mà!

- A!

Tên đó nắm lấy chân Phác Trí Mẫn kéo ra, làm cậu hoảng sợ kêu lên. Cả phòng tối đen chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ phát ra.  Phác Trí Mẫn mờ ảo nhìn thấy tên đó nở nụ cười thật đê tiện.

- Cục cưng . Căn nhà to lớn này ấy vậy mà có tiền mặt sao ?

- cướp tiền không được thì cướp sắc. Mỹ nhân ở trước mặt, không chơi đùa thật uổng phí.

Tên đó vừa dứt lời liền xé áo ngủ của Phác Trí Mẫn, sau đó đưa bàn tay đầy vết chai sạn vuốt ve sờ mó lung tung trên cơ thể cậu.

Phác Trí Mẫn sợ hãi hét lên, tay chân giãy giụa, lắc đầu ngăn nước mắt trực rơi ra.

- Đừng. . Đừng mà. . X—xin anh. . Dừng lại đi. .

- Mĩ nhân à, em thật đẹp. Cơ thể trắng nõn, da thịt lại mịn màng mẫn cảm. Thật đúng là thứ tuyệt vời.

Tên đó cười gian xảo, một giây liền kéo cả quần ngoài lẫn quần trong của  Phác Trí Mẫn ném vào góc. Cúi người xuống hôn lên khắp mọi nơi trên người cậu, lâu lâu còn cắn mạnh làm cậu hét lên.

Tên đó đưa tay xuống bên dưới, mò mẫm một chút sau đó chẳng nói chẳng rằng một ngón tay đâm vào trong hậu huyệt nhỏ bé làm cậu thét to. Tên đó ngẩng lên đối diện, ghé sát lại định hôn thì bị Phác Trí Mẫn né tránh.

- Đau! Buông ra! Rút ra đi mà!

- Của em con mẹ nó thật chặt. Ông đây cứng đến nơi rồi. Phục vụ ông đây một chút đi a.

Tên đó nhét thêm hai ngón tay vào cùng lúc đưa đẩy. Phác Trí Mẫn chỉ biết cắn chặt môi dưới, kìm nén nước mắt không rơi ra, hốc mắt ngày một đỏ lên. Thật sự rất nhục nhã.

Tên đó rút ra ba ngón tay, kéo quần xuống, chuẩn bị đi vào bên trong Phác Trí Mẫn thì bị một lực đằng sau nắm lấy cổ áo ném vào tường. Sau đó còn chưa định hình được gì đã bị đánh tới tấp. Lúc ngất đi, vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của người đánh.

- Đến trễ một chút là có chuyện lớn rồi!

 Trịnh Hạo Thạc đánh đấm hả dạ, quay lại cầm lấy chăn bông trên giường quấn cho Phác Trí Mẫn

- Trí Mẫn , đừng sợ. Có tớ đây rồi. Đừng sợ. Tại Hưởng ở đây với cậu rồi.

Tại Hưởng trên mặt đầy tia lo sợ , mang theo cả tức giận mà vỗ về người trong lòng.Trịnh Hạo Thạc gọi điện xong liền mở đèn, bế Phác Trí Mẫn lên giường.

Một lát sau, tiếng xe cảnh sát nhanh chóng phát ra từ dưới nhà. Tên ăn trộm biến thái kia được khiêng tới sở cảnh sát. Cả nhà chỉ còn ba người.

Tại Hưởng giặt một chiếc khăn, bảo  Hạo Thạc ra ngoài, rồi tự tay lau đi vết dơ bẩn do tên khốn kia làm ra.

- Trí Mẫn cậu ổn không? Nói chuyện với tớ đi.

Vừa lau Tại Hưởng vừa vỗ nhẹ mặt cậu. Đáp lại cũng chỉ là lắc đầu.

Không biết Điền Chính Quốc từ đâu hấp tấp chạy vào. Hai mắt nhìn chăm chăm người trên giường, cái chăn chỉ che nửa dưới, bên trên lộ ra đang được Tại Hưởng lau lau, cả người đầy dấu hôn đỏ ửng.

Điền Chính Quốc điên cuồng lao tới, đỡ  Trí Mẫn siết chặt vào lòng, lời nói run rẩy phát ra.

-  Trí Mẫn, Phác Trí Mẫn! Cậu làm sao? Làm sao vậy?

- Nói cái gì đi!

Điền Chính Quốc  bực bội gắt gỏng. Ở trước ngực hắn bỗng dưng truyền đến một đợt ẩm ướt.

Đưa tay vuốt lưng người trong lòng, bao nhiêu tức giận đều tan biến bởi những giọt nước mắt kia.  Phác Trí Mẫn khóc một lúc mệt mỏi thiếp đi. Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đặt cậu ngay ngắn trên giường, đắp chăn lại rồi đi ra khỏi phòng.

Vừa bước chân tới phòng khách đã bị Tại Hưởng chẳng nói chẳng rằng tát mạnh một cái. Điền Chính Quốc trầm mặc rồi hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Có một tên trộm vào nhà, sau đó thì định cưỡng bức Bạch Hiền.

Trịnh Hạo Thạc thở dài.

- Anh vừa lòng chưa?

Tại Hưởng cực kỳ tức giận.

- Tôi thật sự mệt anh lắm rồi. Tại sao vậy hả? Anh có gì không hài lòng Trí Mẫn? Anh đêm nào cũng không về nhà, lỡ lúc nãy tôi không tới kịp thì sao? Hẳn là anh nhìn thấy lại nói Trí Mẫn phát tao phải đi tìm nam nhân thỏa mãn, có đúng không?

 Tại Hưởng khó lòng kiềm chế thét to. Trịnh Hạo Thạc đi tới bịt miệng kéo nó ra khỏi cửa, vỗ vai Điền Chính Quốc.

- Khuya rồi, đi ngủ đi. Có gì mai nói.

Bóng dáng hai người vừa rồi dần khuất sau màn kính dày. Căn nhà rộng lớn im ắng đến đáng sợ.

 Điền Chính Quốc lúc này như dã thú nổi điên ném đồ đạc lung tung trong nhà, mệt mỏi thì ngồi thụp xuống, tựu lưng vào thành sofa, một lúc cuối cùng cũng nhắm mắt khó nhọc vào giấc ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic