Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cổng một căn hộ to thiết kế theo phong cách châu Âu, một nam nhân ngồi thẳng lưng trên chiếc moto thể thao màu đen bóng đầy bắt mắt. Khung cảnh sẽ rất đẹp nếu như nam nhân đó không la hét và tiếng xe vang lên ầm ĩ.

- Tại Hưởng! Em làm gì lâu vậy? Ra đây đi.

Nam nhân hét thật to, không quan tâm tới mấy hàng xóm đang khó chịu nhìn, cứ nhắm mắt nhắm mũi la hét nam nhân kia chính là không để ý có người đang nổi điên đi về phía mình. Còn chưa mở mắt, đột nhiên bị một lực mạnh đập vào người, không kịp quay lại định hình chuyện gì đang xảy ra đã bị quát mắng.

-Trịnh Hạo Thạc! Mới sáng sớm anh làm cái gì vậy? La hét ầm ĩ có biết hàng xóm sẽ bị ảnh hưởng không? Anh uống thuốc chưa!

- Tại. . Tại Hưởng . . Anh là vì muốn đưa em đi học mà. Sao em có thể nói anh như vậy?

Trịnh Hạo Thạc đưa khuôn mặt đầy ủy khuất nhìn Tại Hưởng . Bao nhiêu câu chửi mắng trong bụng không biết chui đâu hết, miệng chỉ có thể mở ra mà không nói được gì.

-. . Được rồi. Nhưng có nhất quyết anh phải làm loạn lên như vậy? Chỉ mới hơn sáu giờ sáng thôi đó. Ý tứ một chút đi.

- Lần sau sẽ không như vậy.

- Đưa nón đây.

Tại Hưởng đưa tay nhận lấy nón từ Trịnh Hạo Thạc . Nhanh lẹ đội lên đầu, sau đó trèo lên đằng sau, miệng còn lầm bầm hỏi tại sao xe cao như vậy. Yên vị rồi, nó vỗ vỗ vai ý bảo đi đi nhưng chỉ thấy bánh xe vẫn không di chuyển một milimet nào.

- Bị cái gì còn chưa khởi động?

- Em không ôm sẽ té.

- Chết cũng không cần anh lo. Té cùng lắm là khâu mấy mũi thôi. Lái đi. Tôi còn chưa ăn sáng đâu.

- Ôm đi mà.

- Anh lái hay muốn tôi đi taxi?

Trịnh Hạo Thạc bĩu môi, ngậm ngùi im lặng khởi động xe. Trách sao được, Tại Hưởng ương ngạnh quá mà.

- Sau này anh không yêu em nữa thì sao?

- Đương nhiên vui vẻ. Tôi thích tự do. Ngày nào anh cũng bám tôi chán lắm rồi.

Nghe Tại Hưởng nói,Hạo Thạc  chỉ biết cười. Đại loại cũng đã biết được câu trả lời, tâm trạng cũng không có kém đi cho lắm.

Chiếc moto vừa dừng trước cổng trường, Tại Hưởng đã nhanh nhảu nhảy xuống chạy mất. Ngó qua ngó lại, cuối cùng Trịnh Hạo Thạc cũng thấy được bóng dáng đó đang lẽo đẽo bên cạnh Phác Chí Mẫn .

Trịnh Hạo Thạc lái moto cất vào chỗ đậu xe, bên này Tại Hưởng khoác tay Chí Mẫn cười cười.

- Nha,Chí Mẫn ~ Điền Chính Quốc đi chỉ hơn hai tháng mà nhìn cậu xuống sắc quá vậy.

- Tớ vẫn bình thường như trước đây mà.

Phác Chí Mẫn cười đầy ngọt ngào.

- Lúc trước cậu có má thịt, bây giờ thì toàn da bọc xương. Cả người tong teo, da cũng không hồng hào, xanh xao hết rồi. Cậu hiện tại giống như mấy sinh vật ngoài hành tinh vậy đó.

- Không hề. Đúng là tớ có chút gầy, nhưng tuyệt đối không như cậu tả. Cái gì người ngoài hành tinh? Thật là.

- Cậu nghĩ tớ là ai? Là Tại Hưởng . Tại Hưởng đó! Bạn thân từ thời chúng ta còn cởi truồng tắm mưa đó! Cậu thay đổi chỉ một cọng tóc tớ cũng có thể biết!

- Được rồi. Mà cậu hôm nay đi một mình sao?

 Chí Mẫn lắc đầu chịu thua Tại Hưởng, ngó xung quanh rồi hỏi.Tại Hưởng bĩu môi.

- Được đi một mình cũng tốt. Mới sáng sớm tên đeo bám kia đã làm ầm ĩ cả khu nhà tớ lên rồi. Đeo như cái thứ gì vậy đó. Không biết kiếp trước mắc nợ gì hắn ta nữa.

- Anh ấy là yêu cậu nên mới vậy. Quan tâm cậu như thế còn khó chịu gì nữa?

- Không cần. Tớ chỉ cần cậu yêu tớ, tên đó tớ không cần.

- Được được. Tớ yêu cậu. Yêu cậu rất nhiều.

Tại Hưởng thỏa mãn cười, Phác Chí Mẫn tâm trạng tốt lên một chút cũng nở nụ cười. Không lâu sau, Trịnh Hạo Thạc chạy tới chen vào giữa khoác vai cả hai người cùng nhau đi vào lớp.

Phác Chí Mẫn từ ngày Điền Chính Quốc đi hơn hai tháng nay, tâm trạng không hiểu sao này một tồi tệ. Ăn uống không điều độ, dạo gần đây lại kém ăn, thấy thứ gì cũng không nuốt vào được. Cân nặng lúc trước là 57kg, hiện tại chỉ còn 50 kg. Thật sự là sút cân quá trầm trọng. Tối ngủ hay bị giật mình, rồi lại còn hay nhói nhói bụng. Chí Mẫn rất khổ sở. Cũng muốn đi khám nhưng việc học lại không cho phép.

Nói đến Điền Chính Quốc, từ lúc qua nước ngoài đến giờ đã hơn hai tháng, nhưng chẳng biết bận bịu thế nào mà một cuộc gọi, không, thậm chí là một tin nhắn cho Chí Mẫn cũng không có. Đây coi như cũng là một phần khiến tâm trạng cậu xấu hơn đi. Lại nói, nhiều lúc cũng muốn gọi hỏi thăm nhưng sợ ảnh hưởng tới người kia, điện thoại cầm trên tay bấm số chuẩn bị gọi cuối cùng cũng phải tắt đi đặt qua một bên.

Thôi thì cứ đợi, sẽ tới lúc nhận được từ người kia một cuộc gọi thôi.

Nói là vậy, nhưng mấy ngày sau vẫn chưa thấy gì, Phác Chí Mẫn vừa thất vọng vừa lo lắng, lại vừa sợ sệt. Do dự một hồi cuối cùng cũng gọi cho người kia.

.

"Việc gì ?"

Bên kia truyền tới giọng nói. Là giọng nói đầy quen thuộc đối với Phác Chí Mẫn. Cậu xúc động tới nỗi không thể nói thành lời, nước mắt trực rơi xuống.

Bên kia không thấy cậu trả lời, mất bình tĩnh hừ một tiếng chuẩn bị tắt máy, lúc này Phác Chí Mẫn mới run run cất lời.

- Chính Quốc , là anh phải không?

"Việc gì ?"

- Anh. . khỏe không?

"Vẫn chưa chết được"

- Ở bên đó anh bận lắm sao?

"Ừ."

- À. .

"Có gì nói nhanh, tôi bận."

- Không. Không có gì.

Không để  Chính Quốc nói thêm, Phác Chí Mẫn đã nhanh chóng tắt máy. Nếu hiện tại không tắt, còn có thể nói thêm gì? Hơn hai tháng không gặp, không có lấy một cuộc gọi hay tin nhắn, vậy mà tới khi nói chuyện Điền Chính Quốc lại không dành cho cậu chút thời gian, không hỏi thăm cậu được một câu, lại còn lạnh lùng thốt lên rất bận. Biết rằng Điền Chính Quốc không có tình cảm với mình, chỉ là một cuộc hôn nhân hai gia đình ép buộc, nhưng dù sao cũng là vợ chồng được sáu tháng rồi, sao có thể lạnh lùng đến vậy?

Thật sâu trong lòng,Phác Chí Mẫn dãy lên lo sợ không lý do, lại còn mang theo cả nỗi niềm đau buồn khó tả. Là thứ gì lại khiến Phác Chí Mẫn tâm tình rối loạn tới vậy?

Làm sao có thể giải đáp được?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic