Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay, Phác Chí Mẫn thức dậy sớm hơn mọi ngày một chút, dù có mệt mỏi nhưng vẫn gượng người ngồi dậy. Nhìn xung quanh mới biết bản thân đang ở trên giường Điền Chính Quốc, bên cạnh, hắn vẫn đang yên giấc. Đầu óc lơ ngơ cũng không hiểu tại sao lại ở trong phòng hắn.

Thở ra một hơi dài, Phác Chí Mẫn xuống giường mở cửa đi về phòng rửa mặt thay đồ. Đứng trước gương mặc vào bộ đồng phục, cảm giác có chút lạ. Hơn hai tuần không mặc đồng phục nên như vậy cũng không có gì quá kỳ quái đi.

Nói tới học, cũng bởi vì Điền Chính Quốc cho nên Phác Chí Mẫn không đến trường. Còn ba tuần nữa lại thi kỳ hai, bụng lúc này chưa lộ rõ cho nên phải gấp rút đi học. Sau này sinh em bé xong... Không! Không có sinh. Là đợi vài ngày nữa bụng cậu sẽ trở về bình thường. Lúc đó hẳn không như bây giờ sợ sệt hắn và bạn đồng học phát hiện.

Nở một nụ cười, sau đó Phác Chí Mẫn liền qua nhắc nhở Điền Chính Quốc thức dậy thay quần áo rửa mặt xuống nhà ăn sáng.

Làm bữa sáng xong, Phác Chí Mẫn ngồi thẫn thờ trên ghế. Cũng chẳng hề để ý người kia đã ngồi đối diện với mình từ khi nào.

Điền Chính Quốc đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phác Chí Mẫn , sau đó giống như mất kiềm chế mà khẽ nhăn mày, ngón tay gõ gõ mặt bàn bằng kính.

Phác Chí Mẫn giật mình vì tiếng động, ngước mắt lên nhìn phía đối diện. Sau đó nặn ra nụ cười khó coi nhất từ trước đến nay, tay vội vàng dọn bữa sáng lên bàn. Cả hai im lặng ăn được một chút, Chí Mẫn giọng nhỏ hết sức mang theo cả miễn cưỡng cùng khó xử hỏi Điền Chính Quốc.

- Anh... Thật sự không thích trẻ con?

- Ừ.

Điền Chính Quốc sắc mặt cùng giọng nói không đổi, vẫn chăm chú ăn.

- Vậy nếu... nếu lỡ.. lỡ có em bé... anh...

- Tôi không thích con nít.

- ...

- Hiện tại tôi mới chỉ gần hai mươi tuổi. Cả tương lai còn đợi tôi, việc gì phải vì một đứa nhỏ mà làm ảnh hưởng?

Điền Chính Quốc bình tĩnh nói nhưng lại làm cho Phác Chí Mẫn ấm ức. Nước mắt sắp trụ không được mắt cậu. Vội vàng cúi thấp đầu che đi biểu cảm khó coi trên khuôn mặt. Cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh nhất có thể, run run nói một câu.

- Anh ăn nhanh rồi đi học.

Điền Chính Quốc chính là im lặng, không nhìn cũng biết Chí Mẫn sắp khóc. Trong lòng đột nhiên có điểm khó chịu, sau đó bực bội gắt.

- Khóc cái gì?! Tôi nói gì oan ức sao?! Bản thân tự ăn hết đi!

- Không... không có. Em không khóc. Hiện tại liền ăn.

Người ta nói, khóc khi ăn chính là bản thân người đang khóc rất đau khổ thương tâm. Hiện tại như Phác Chí Mẫn nước mắt giàn giụa tay run rẩy xúc từng muỗng cơm cho vào miệng ăn.

Cảnh tượng thương tâm kia dù là vô tình lãnh khốc đến đâu cũng phải mềm lòng. Huống chi Điền Chính Quốc không phải người như vậy. Đứng dậy, Điền Chính Quốc nhanh chân bước qua phía đối diện, đứng bên cạnh Phác Chí Mẫn, sau đó một lực mạnh giật lấy chiếc muỗng trên tay người kia. Tiếp đến tay bóp chặt lấy cằm cậu, làm cho hai khuôn mặt phải đối diện nhau.

- Cậu oan ức gì?

- Không... không có... em không có...

Phác Chí Mẫn lắc đầu, nước mắt đua nhau chảy xuống. Những người mang thai, họ thường tính khí thất thường, cảm xúc cũng lẫn lộn khó bày tỏ, lại hay cảm thấy bản thân thật ủy khuất, chỉ cần một chuyện cực kỳ nhỏ cũng có thể làm họ tức giận hoặc đau buồn khóc lóc. Phác Chí Mẫn  cũng bởi vì mấy câu nói vô tâm của người kia mà ủy khuất khóc.

Được rồi. Lần này Điền Chính Quốc chịu thua. Thở dài một hơi, buông ra bàn tay ở cằm cậu, chuyển xuống ôm cậu vào lòng. Giống như dỗ dành trẻ con mà vuốt vuốt lưng, miệng không nguyện ý nói vài câu.

- Im lặng đi. Mới sáng sớm đã ồn ào như vậy. Tôi rất khó chịu.

- Tôi nói không được khóc nữa. Im lặng đi!

Điền Chính Quốc chính là người khô khan không biết biểu đạt cảm xúc, tỉ như hiện tại là dỗ dành người ta nhưng lại dùng giọng điệu cực đáng ghét. Bất quá điều này lại làm Phác Chí Mẫn ấm lòng một chút, có phải hay không bản thân cậu vô cùng ngốc nghếch?

*

Xe vừa dừng trước cổng trường, Phác Chí Mẫn đã vội vàng đi xuống, không quan tâm tới biểu cảm khó chịu của người bên cạnh.

Nhanh chóng tới gần nam nhân đứng cách đó không xa, Phác Chí Mẫn liền mỉm cười gọi.

- Thiên Phong.

- Chào.

Lạc Thiên Phong ngẩng đầu nhìn cậu, cũng nở nụ cười đáp trả. Sau đó cả hai vui vẻ đi về lớp. Xung quanh hai người giống như không hề tồn tại thêm một thứ gì nữa cả.

Là bởi vì tâm trạng tốt, hay do thời gian trôi nhanh, mà không hiểu sao buổi học rất nhanh đã kết thúc.Phác Chí Mẫn liền cùng Lạc Thiên Phong rảo bước đi đến nơi đã hẹn. Quán Coffee sáng đèn cuối góc phố.

Bên ngoài tuyết rơi lạnh buốt, nhưng khi bước vào quán, ấm áp liền len lỏi toàn cơ thể. Rất tuyệt.

Gọi đồ uống xong xuôi, Phác Chí Mẫn hướng phía đối diện tinh nghịch hỏi.

- Phong~ hôm nay sao lại muốn cùng tớ đi uống nước?

- Lâu ngày không gặp, nhớ.

Người kia sủng nịnh cười.

- Chỉ mới có ba bốn ngày thôi mà.

- Một ngày cũng nhớ.

- Hì~

-... Phác Chí Mẫn, tôi hỏi cậu một câu.

- A? Được.

- Cậu đối với tôi thế nào?

- Hưm? Với cậu sao?.. Rất là thích. Mỗi khi ở cùng cậu, bản thân thấy thật thoải mái.

- Tôi nói thêm một câu, hẳn cậu không ngạc nhiên.

- Ừ?

- Tôi yêu thương cậu.

Một câu nói giống như gió thoảng nhẹ qua, ấy vậy mà lại làm cho Phác Chí Mẫn chấn động.

- Phong, cậu đùa tớ sao?

- Chính là sự thật.

-.. Thật ra... Cảm ơn cậu. Nhưng hiện tại tớ không thể đáp trả tình cảm của cậu được. Xin lỗi...

- Vì sao? Cậu không hề yêu Điền Chính Quốc.

- Tớ là có tình cảm với anh ấy, nhưng không quá quan trọng. Điều làm tớ... Bây giờ..

 Phác Chí Mẫn cắn răng khó mở miệng.

- Có việc gì khó nói?

- Tớ.. có thai rồi.

-...

- Là của anh ấy.

-...

- Đây là lý do.

- Bao lâu rồi?

- Gần năm tháng...

Khoảng không gian trầm mặc bao chùm xung quanh cả hai người. Có cảm thấy bản thân quá buồn cười không? Lúc trước chính là hắt hủi lạnh lùng với đối phương, hiện tại nói ra tấm lòng lại bị từ chối. Như vậy lỗi là ở chính bản thân đi. Là do chậm một bước thôi.

- Tôi không ngại cậu đã có chồng hay có thai.

- Nhưng...

- Tôi đợi cậu. Thiệt một chút nhưng sau này cậu ở bên tôi, tôi đều nguyện ý.

- Cậu... yêu thương tớ nhiều vậy sao?

- Đúng.

- Từ bao giờ?

- Hai năm trước.

- Hả? Hai năm trước chúng ta quen biết nhau sao?

Giọng Phác Chí Mẫn không giấu nổi ngạc nhiên.

- Thật kỳ lạ nha. Cả cậu và anh ấy tớ đều đã gặp qua nhưng không hề nhớ chút gì. Đầu óc tớ thật không tốt. Ha.

- Được rồi. Uống hết đi tôi đưa cậu về.

- Ưm.

Phác Chí Mẫn cười ngọt, hai tay nâng lên ly milk coffee từng ngụm từng ngụm một uống hết. Lạc Thiên Phong nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu không khỏi buồn cười. Tay đưa lên lau đi chút sữa còn vương trên môi cậu. Cảnh tượng lãng mạn này cho dù có nghĩ đến cũng không tưởng tượng được rằng sẽ bị Điền Chính Quốc nhìn thấy. Không chỉ vậy, lúc ra về bởi vì tuyết rơi nhiều hơn nên Lạc Thiên Phong đã dùng áo khoác to sụ bao bọc lại cho ,Phác Chí Mẫn sau đó còn vui vẻ mà ôm cậu vào lòng đi về.

Điền Chính Quốc cơm tối còn chưa ăn, nhưng hiện tại cũng đã một bụng ganh tỵ, hẳn là nuốt không được bữa tối đi.

- Thân mật quá nhỉ?

Miệng thốt ra một câu thật nhỏ chỉ đủ bản thân nghe thấy. Sau đó Điền Chính Quốc liền nhếch môi cười rồi quay lưng bước đi hướng ngược lại hai người kia.

Đêm nhanh kéo đến, nhiệt độ lạnh đi hẳn. Ở trong một căn nhà thật to, có một người vẫn ngu ngốc mà đợi chờ ai kia trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic