Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau,Phác Chí Mẫn  sáng sớm đã vội vàng đi học quên luôn ăn uống.Điền Chính Quốc  cũng không có nhà, trong nhà vỏn vẹn chỉ còn một người trơ trọi.

Đi vòng vòng một lúc, Liễu Lệ Hoa chán nản nằm dài trên bàn, mắt đưa về phía mấy bậc cầu thang, đột nhiên cau mày, nhanh chân chạy tới đó cầm lên tờ giấy trắng, trong đó hình như.. kèm theo một bức hình siêu âm em bé?

Bệnh viện?

Thai nhi năm tháng tuổi?

Phá bỏ?

- Nhà này còn có thêm ai hay sao? Mang thai?

Nhìn tới nhìn lui một lúc, hai mắt Liễu Lệ Hoa đột ngột trừng to hết cỡ.

 Chí Mẫn!

- Chí Mẫn mang thai sao? Còn muốn bỏ? Cái gì vậy?!

- Nhầm chỗ nào không ta?

Nhìn qua nhìn lại, lật ngang lật dọc cuối cùng tờ giấy nhăn lại nhưng vẫn không tìm ra được chỗ nhầm. Đang ngẩn ngơ cầm chặt tờ giấy với bức hình, cửa chính bật mở. Chủ nhân ngôi nhà bước vào.

Điền Chính Quốc lúc đi bên ngoài thấy qua cửa kính chính có một người đứng như tượng, Mặc đồ trắng cùng mái tóc dài, xém nữa hắn thót tim vì nghĩ bậy bạ. Hắng giọng, hắn liền mở miệng:

- chị, sao lại đứng bất động ở đây?

- Chị.

- Chị Lệ Hoa!

- A... Hả?

Liễu Lệ Hoa khôi phục tinh thần, quay qua nhìn Điền Chính Quốc. Sau đó ngàn vạn lần  Điền Chính Quốc cũng không thể tưởng tượng rằng mới sáng đã bị thét vào mặt.

- Thằng nhóc này! Hết việc làm rồi hay sao mà bắt Chí Mẫn đi phá thai hả? Bộ em uống nhầm thuốc hay gì hả? Nói đi coi nào!

- Em có làm gì đâu! Chị sao lại to tiếng với em?

- Còn cãi chị? Tự mắt xem đi này!

Liễu Lệ Hoa đưa thứ trên tay cầm nãy giờ cho người đối diện.Điền Chính Quốc vẻ mặt không hài lòng cầm xem. Sau đó biểu cảm khuôn mặt có chút ngạc nhiên cùng khó chịu xen lẫn. Nếu nhìn kỹ, chắc chắn còn thấy tia lo sợ ẩn chứa trong đó.

- Chị lấy cái này ở đâu?

- Lúc Chí Mẫn ra ngoài làm rớt ở bậc thang.

-...

- Trả lời chị coi! Sao em bắt bỏ đứa bé? Năm tháng rồi đó nhóc. Hiện tại nếu phá chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Chí Mẫn. Em suy nghĩ lại đi.

- Em không nói cậu ta phá bỏ. Bây giờ em mới biết.

Liễu Lệ Hoa cau mày, mắt lia thẳng đối Điền Chính Quốc, trong đó hiện lên rõ câu 'Thật ?', hắn chính là gật đầu.

- Vậy em phải nói chuyện với em ấy đi. Chăm sóc thật tốt nữa, mấy người mang thai thường nhạy cảm lắm.

- Đâu phải con em.

- Em nói cái gì?

- Không có.

- Đúng rồi. Em không đi học sao?

Liễu Lệ Hoa đưa cho Điền Chính Quốc ly nước mát, miệng hỏi.Điền Chính Quốc lắc đầu. Bởi là năm cuối cấp, lớp 12 ở nhà tự ôn bài cho kỳ thi tốt nghiệp. Vậy nên thời gian này không có đến trường.

Uống ngụm nước, Điền Chính Quốc quay người đi tới phòng làm việc. Ở trong đó đến chiều muộn mới bước ra ngoài. Nếu như không phải Liễu Lệ Hoa mang thức ăn vào, có lẽ hắn cũng không nhớ rằng phải ăn.

Đóng lại quyển sách dày, hai tay xoa xoa thái dương, Chính Quốc nhìn tới đồng hồ đã điểm sáu giờ kém, rời khỏi ghế ra ngoài.

Cửa vừa mở đã thấy mùi thơm bay đầy nhà. Bụng bất giác réo ầm lên.

Ngồi xuống bàn ăn, Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng nhỏ bé mặc tạp dề đang nấu ăn, có chút ấm lòng. Bỗng nhiên lại nhớ về tờ giấy xét nghiệm, hắn cất giọng.

-Phác Chí Mẫn.

Người kia nghe gọi liền quay lại, tắt bếp, cười nhẹ đi về phía bàn ăn.

- Anh học xong rồi à?

- Ừ.

- Đợi thêm chút nữa, cơm chín rồi em mang ra ngay.

- Ừ.

Là hắn bắt đầu đối thoại, nhưng rốt cuộc chỉ có ậm ừ hai tiếng, ý muốn nói vẫn cứ lấp lửng không thoát ra miệng.

Lấy tờ giấy được gấp gọn gàng từ túi quần, đặt lên bàn,Điền Chính Quốc nói.

- Cái này là sao?

 Phác Chí Mẫn ngây ngô tròn mắt cầm lên xem, sau đó khuôn mặt liền lộ rõ vẻ kinh ngạc, lo lắng còn có sợ sệt. Giọng nói run rẩy thốt ra.

- Anh... Anh sao sao lại có thứ này?

- Cậu trả lời tôi.

-.. Em.. Có thai năm tháng rồi.

- cậu...

- Nhưng mà anh không thích trẻ con nên em.. em phá bỏ. Anh không cần lo lắng hay chán ghét đâu, em nhất định sẽ bỏ.

-...

- Em xin lỗi vì đã không nói...

- Ai bảo cậu phá?

- Anh không thích..

- Tôi yêu cầu?

- Không có.

- Không được bỏ.

Điền Chính Quốc kiên định nói ba từ. Phác Chí Mẫn nghe được, giống như vừa nghe nhầm, hai mắt mở to, cả khuôn mặt hiện rõ vẻ không tin.

- Tôi nói không được bỏ.

- Nhưng...

- Sau này sinh xong, đưa cho tên kia là được.

Hả?

 Chí Mẫn lần nữa tròn mắt, vẫn không hiểu ý tứ câu nói đó. Cái gì mà đưa cho? Đưa cái gì cho ai?

- Anh nói em không hiểu.

-Hừ! Đợi sinh xong, mang đưa tên kia là được.

Điền Chính Quốc giọng đầy chán ghét cùng bực bội.

- Đưa ai?

- Lạc Phong!

- Lạc Thiên Phong?

- Hừ!

- Sao sao lại đưa cho cậu ấy?

- Giả ngơ cái gì? Con hắn ta, không đưa lại chẳng lẽ muốn tôi nuôi?

 Điền Chính Quốc nhăn nhó khó chịu. Phác Chí Mẫn ngây ngẩn một lúc, rốt cuộc cũng chỉ hiện lên câu hỏi.

Không phải Điền Chính Quốc nghĩ đây là con của Thiên Phong đi?

 Phác Chí Mẫn mặt méo xệch cười khổ. Trong lòng len lỏi hạnh phúc, nhẹ giọng với người đối diện.

- Là con của chúng ta mà.

Điền Chính Quốc trừng lớn mắt không tin.

- Em nói thật. Là con của anh và em. Tuyệt đối không phải của Thiên Phong.

- Cậu nói dối tôi sao?

- Không có. Đều là thật.

- làm sao tôi tin? Cậu cùng hắn ta thân mật rõ rệt. Thời gian tôi không ở đây, làm sao biết hai người chưa xảy ra chuyện gì?

- Em chưa từng cùng một chỗ với Thiên Phong.

- Không tin!

- Chính Quốc... Em không lừa anh.

- Không biết! Tôi hiện tại đói rồi.

Điền Chính Quốc bộ dáng giận dỗi giống trẻ con, mặt mày nhăn nhó quay ngoắt đi không thèm nhìn đến ai kia.

Phác Chí Mẫn thiếu chút nữa bật cười, vội vàng đứng dậy dọn bữa tối.

Trong lòng tuy có chút thất vọng vì Điền Chính Quốc nghĩ lung tung, nhưng mà không bắt cậu bỏ hai đứa nhỏ là tốt lắm rồi. Còn có, bộ dạng giận dỗi kia chính là ganh tỵ đi. Như vậy có nghĩa là Điền Chính Quốc có tình cảm với cậu cùng hai đứa nhỏ a.

Tuy vẻ không quan tâm, bất quá Phác Chí Mẫn vẫn là nhìn ra tâm tình người kia.

Đêm tối nhanh chóng ập đến, Phác Chí Mẫn khóa cửa cẩn thận rồi đi về phòng tắm rửa thay đồ.

Xong xuôi liền tắt điện lên giường ngủ. Vừa nằm xuống, cửa phòng bỗng dưng mở ra, sau đó một người lao đến giường. Phác Chí Mẫn xém nữa hét lên nếu như không có ánh trăng làm khuôn mặt người kia hiện ra. Còn chưa kịp nói gì , người kia đã cúi thấp bế lấy Phác Chí Mẫn .

- Quốc,Chính Quốc...

- Qua phòng tôi ngủ.

Tiếp theo Phác Chí Mẫn đã thấy mình ở trên chiếc giường Kingsize. Nằm im nhìn Điền Chính Quốc không dời mắt. Có lẽ khó chịu nên hắn gắt lên:

- Ngủ đi. Nhìn cái gì?

- Ưm. Anh cũng ngủ sớm, ngủ ngon nha.

Chồm người qua hôn nhẹ lên má Điền Chính Quốc một cái, sau đó Phác Chí Mẫn liền vòng tay ôm lấy hắn, từ từ đi vào giấc ngủ.

Điền Chính Quốc bị hôn liền cau mày, nhìn chằm chằm người đã hôn mình. Tình cảnh bây giờ nhìn giống như đứa bé nằm lê lết trên người baba. Phác Chí Mẫn thân trên đè lên người Chính Quốc , khuôn mặt tựa vào lồng ngực hắn, tay ôm lấy hông hắn, thân dưới thì trên nệm, được chiếc chăn mềm mại che lại.

Cứ coi là sợ người kia khó ngủ đi, vậy nên Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đặt Chí Mẫn ngay ngắn trên gối bông mềm. Ngồi thừ ra nhìn Chí Mẫn đang say ngủ, Điền Chính Quốc đưa tay kéo lên phần gấu áo của cậu, tay còn lại nhẹ đặt trên vùng bụng trắng tròn nhô ra.

- Sao lại nhỏ vậy...

Thốt ra một câu, vuốt ve nhẹ nhàng, sau đó khóe miệng cong lên. Không quá rõ ràng, không quá lâu, chỉ một chút nhưng có thể thấy rõ sự hạnh phúc cùng vui vẻ trong đó.

Kéo áo chỉnh tề lại cho Phác Chí Mẫn, Điền Chính Quốc nằm xuống cạnh cậu. Ôm lấy người đang ngủ. Tay kéo lên chiếc chăn bông mềm mại đắp kỹ cho cả hai. Sau đó liền đi vào giấc ngủ.

Ngoài trời thời tiết càng lúc càng lạnh, nhưng trong căn nhà to lớn không hề tồn tại một chút gì gọi là lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic